Chương 2708 Ngăn trở (2)
Côn Bố chắp hai tay thi lễ, nói: “Vị cô nương này xin hãy tha lỗi. Triệu công tử của Vũ Thiên Vực muốn cùng gặp mặt với cô nương.”
Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, nói: “Vũ Thiên Vực và ta không có quan hệ. Cái tên Triệu công tử gì đó ta cũng không muốn gặp, tránh ra!”
Cổ Liệt cùng Côn Bố cũng không nói gì. Bây giờ, Kim Trướng Hãn Quốc bọn họ cần Vũ Thiên Vực. Chỉ cần Triệu công tử này mở miệng, chuyện gì cũng dễ giải quyết. Cho nên bây giờ, bọn họ cũng chỉ có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của đối phương.
Côn Bố cười cười, nói: “Xin cô nương đừng gấp gáp. Tại hạ Côn Bố, Côn Già phái, sư phụ là Xích Liệt Cách Thượng sư. Vị này là đại hãn của Kim Trướng Hãn Quốc, Cổ Liệt. Chỉ cần cô nương dừng lại một chút là được.”
Nghe được hai danh tự này, trong lòng Bạch Linh nhất thời cả kinh.
Đệ tử thân truyền của Xích Liệt Cách Thượng sư Côn Già phái cùng tân đại hãn Kim Trướng Hãn Quốc. Rốt cuộc hai người họ muốn cản Bạch Linh lại làm gì?
Bạch Linh có thể đảm bảo bọn họ không nhận ra nàng. Bởi vì trước kia Bạch Linh chẳng qua chỉ là Thánh nữ mà thôi. Danh tiếng của nàng trong thế hệ trẻ đó cũng không phải là rất vang dội. Sau này, Bạch Liên Giáo liên tục bị trọng thương, nàng cũng vẫn luôn ở bên trong Bạch Liên Giáo. Vì thế, trên giang hồ có rất ít người biết đến nàng. Đừng nói hai tên Kim Trướng Hãn Quốc trước mặt này, ngay cả võ giả Trung Nguyên cũng thế thôi.
Huống chi cho dù bọn họ biết thì cũng không nên cản nàng lại mới đúng. Bạch Liên Giáo cùng Kim Trướng Hãn Quốc không thù không oán, huống chi người ngoài vẫn chưa biết chuyện Vô Sinh lão mẫu và Bạch Liên Giáo. Nên dù có là Kim Trướng Hãn Quốc cũng sẽ không tùy tiện đi chọc vào Bạch Liên Giáo.
Lúc này, Triệu Tùng Đào cũng nhanh chóng nhảy xuống tường thành, đi đến trước mặt Bạch Linh, lạnh nhạt nói: “Cô nương đừng từ chối người từ ngàn dặm xa như thế. Trước kia không biết, bây giờ không phải là biết rồi à?”
Bạch Linh lạnh lùng nhìn Triệu Tùng Đào. Đại danh Vũ Thiên Vực nàng dĩ nhiên cũng có nghe nói qua. Có điều, từ sau khi Tiên Vực giáng thế, Vũ Thiên Vực luôn rất biết điều, hệt như vực chủ Vương Cửu Trọng của bọn họ vậy, hầu như không nhảy ra ngoài tìm rắc rối. Thế nhưng bây giờ người này đây là có ý gì?
Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, nói: “Vũ Thiên Vực uy phong cũng to thật đấy. Trực tiếp phái đại hãn của Kim Trướng Hãn Quốc cùng đệ tử Côn Già phái cùng nhau cản một nữ nhân yếu đuối như ta. Coi Kim Trướng Hãn Quốc và Côn Già phái như chó mà sai như vậy, quả là uy phong thật đấy.”
Nghe lời này, nhất thời sắc mặt của Cổ Liệt cùng Côn Bố đều có hơi đỏ lên.
Mặc dù Bạch Linh nói thật, nhưng nói thẳng chuyện này ra vẫn khiến cho sắc mặt bọn họ có chút khó coi. Đặc biệt là Cổ Liệt. Dẫu sao bây giờ hắn vẫn đang là đại hãn trên danh nghĩa của Kim Trướng Hãn Quốc.
Triệu Tùng Đào lạnh nhạt nói: “Cô nương, lần này ta sẽ không vòng vo với ngươi. Thứ bên trong hộp ngọc sau lưng của ngươi, ta mua. Ngươi ra giá đi.”
Sắc mặt Bạch Linh có thay đổi. Kiểu gì nàng cũng không ngờ lại có người để mắt đến Thất Sắc Liên Hoa của nàng.
Phải biết, sau khi bụi thần dược này được cất vào trong hộp ngọc, trên căn bản nó chỉ lộ ra một chút khí tức mà thôi. Người không biết nguồn gốc vốn không phát hiện được.
Bạch Linh nghĩ cũng chỉ có cường giả Thần Kiều cảnh mới có thể phát giác được đồ trong hộp ngọc này mà thôi. Không ngờ thế mà lại bị một võ giả Dương Thần cảnh nhìn thấu.
Có điều, cái này nhất định phải đưa cho Tô đại nhân. Bất kể đối phương là người của Vũ Thiên Vực hay Hoàng Thiên Vực, Bạch Linh đều không thể chó. Nếu không kết quả của nàng sẽ rất thảm.
Vì thế nên Bạch Linh ngay lập tức lắc đầu, nói: “Không bán, cái này là chí bảo truyền thừa của tông môn ta. Bất kể có đưa ra mức giá thế nào cũng không bán.”
Trong mắt Triệu Tùng Đào lóe lên một tia lạnh, nói: “Cô nương cần gì phải cố chấp như vậy chứ? Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi hẳn biết phía sau mình đang mang thứ gì.
Thất phu vô tội, kẻ mang ngọc mắc tội. Thực lực Dương Thần cảnh quả thực ở đâu cũng coi là cao thủ. Đáng tiếc, Dương Thần cảnh cũng không có tư cách có món chí bảo trong hộp kia.
Nói thật với ngươi vậy, ta muốn thứ này cũng là tính tặng cho nghĩa phụ ta là Vương Cửu Trọng. Bây giờ, ngươi ra giá đi. Chỉ cần ta có thể đáp ứng, tuyệt sẽ không từ chối.
Người Vũ Thiên Vực ta đều là người biết nói phải trái. Vẫn hy vọng cô nương đừng ép ta phải động thủ!”
Bạch Linh hừ lành một tiếng, nói: “Nói phải trái? Ép mua không được thì ngang nhiên cướp mà cũng tính là nói phải trái?
Có điều, ngươi có một lời nói đúng. Thứ này quả thực không phải là cái ta có thể giữ. Ta cầm nó cũng chỉ là muốn tặng cho người khác.”
Nói đến đây, Bạch Linh đưa tay một cái, chân khí ngưng tụ thành bạch liên toát ra, bạo phát một luồng khí tức tựa như ảo mộng.