Chương 2710 Cướp đoạt (2)
Hơn nữa lúc này. Triệu Tùng Đào cũng quay đầu nhìn về phía Côn Bố cùng Cổ Liệt, lạnh nhạt nói: “Hai vị, chẳng lẽ các ngươi chỉ đứng nhìn như vậy hay sao?
Đừng quên thân phận của ta! Đừng quên thực lực của nghĩa phụ ta! Trên giang hồ này, nghĩa phụ ta không có thể nói là vô địch thiên hạ nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ cho các ngươi.
Hơn nữa, nếu các ngươi giúp ta lần này thì ta có thể đảm bảo, từ nay về sau Kim Trướng Hãn Quốc các ngươi và Vũ Thiên Vực ta chính là đồng minh. Không dám nói người khác, ít nhất Triệu Tùng Đào ta coi như là nợ Kim Trướng Hãn Quốc các ngươi một ân huậ!”
Cổ Liệt cùng Côn Bố hai mắt nhìn nhau một cái. Nếu Triệu Tùng Đào đã nói như vậy thì bọn họ gần như là ngay lập tức có lựa chọn.
Giữa Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực và Tô Tín ai mạnh hơn bọn họ không phân biệt được. Song bọn họ biết, dù lần này bọn họ không đi cướp vật trong tay Bạch Linh, Tô Tín cũng sẽ không giúp bọn họ. Hai bên đã kết thù thì không cách nào giải được.
Nhưng nếu như bọn họ giúp Triệu Tùng Đào một lần vậy thì tương đương với việc giap hảo với Vũ Thiên Vực. Dĩ nhiên có thể được Vũ Thiên Vực che chở. Như vậy chọn như thế nào gần như không cần phải nói nhiều nữa.
Ba người liên thủ vây quanh Bạch Linh, biểu cảm nhìn như hổ đói. Bạch Linh cười lạnh, nói: “Ba đại nam nhân các ngươi vây công một nữ nhân yếu đuối như ta cũng không biết xấu hổ à?”
Triệu Tùng Đào dửng dưng nói: “Yêu nữ Bạch Liên Giáo mà cũng không biết xấu hổ nói mình là nữ nhân yếu đuối? Nhiều năm qua như vậy, e là ngươi cũng sắp không nhớ nổi có bao nhiêu võ giả rơi vào tay ngươi rồi nhỉ?
Không cần nói đạo lý giang hồ gì với loại yêu nữ tà đạo này, mọi người cùng nhau tiến lên, tốc chiến tốc thắng!”
Dứt lời, ba người ngay lập tức đồng loạt xuất thủ, tấn công về hướng Bạch Linh. Mấy người bọn họ thật ra đều thuộc về thế hệ trẻ trên giang hồ. Dù Cổ Liệt là tuổi tác lớn nhất, năm nay hắn cũng chỉ mới ngoài năm mươi mà thôi.
Mấy người bọn họ không nói đến cái gì khác, cảnh giới của bản thân họ tích lũy cũng đều ngang ngang với nhau. Một chọi một Bạch Linh không sợ bọn họ, nhưng bây giờ ba chọi một, Bạch Linh không chút chắc chắn nào.
Nàng cắn răng, trực tiếp lấy thanh trường kiếm Tô Tín cho nàng ra.
Trên thanh trường kiếm này có phong ấn chín đạo kiếm ý của Tô Tín. Lúc chém chết Thất Liên Thánh sứ, Bạch Linh dùng tám kiếm.
Chém chết bảy người nhưng lại dùng đến tám kiếm. Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản. Kiếm khí là chết nhưng người là sống. Trong số đó có một người vận dụng bí pháp tránh thoát được một kiếm của Bạch Linh. Nàng cũng chỉ đành ra thêm một kiếm, chém chết người nọ. Bây giờ chỉ còn một kiếm cuối cùng này mà thôi.
Cho nên trước mắt nàng chỉ có thể giết một người. Bạch Linh liền ngay lập tức nhắm mục tiêu vào Triệu Tùng Đào.
Trong số ba người trước mắt, Triệu Tùng Đào là kẻ cầm đầu. Nếu tên nghĩa tử Vương Cửu Trọng chết tại đây, người Kim Trướng Hãn Quốc liệu còn liều sống liều chết vì hắn hay sao?
Còn như Bạch Liên Giáo có đắc tội với Vũ Thiên Vực vì chuyện này hay không, Bạch Linh ngược lại cũng chẳng chút nào lo lắng. Coi như là thật sự đắc tội với Vũ Thiên Vực, phía trên cũng hãy còn có Tô Tín đội trên đầu.
Làm việc dưới tư cách thủ hạ Tô Tín, điểm tốt lớn nhất chính là an toàn.
Tô Tín vào lúc mấu chốt tuyệt sẽ không ném thủ hạ của hắn ra mà lĩnh tội.
Cho nên trong nháy mắt ba người xuất thủ, Bạch Linh có thể nói là quyết định rất nhanh, trực tiếp cầm thanh trường kiếm Tô Tín cho nàng mà chém tới hướng Triệu Tùng Đào.
Trong nháy mắt đó, kiếm khí cường đại ầm ầm bộc phát ra, chém phá hư không, trực tiếp chém đến hướng Triệu Tùng Đào. Gần như trong nháy mắt đã đến trước người hắn.
Trong nháy mắt này, bất kể là Triệu Tùng Đào hay Cổ Liệt hay Côn Bố đều ngẩn ra. Kiếm khí lớn mạnh như vậy bọn họ căn bản không cản được. Thậm chí, trước khi bọn họ có thể ngăn cản được, kiếm khi kia đã đến bên người. Bọn họ coi như muốn cản cũng cản không được!
Trong chớp nhoáng này, sắc mặt Triệu Tùng Đào nhất thời biến đổi. Lúc này hắn có thể chắc chắn, Bạch Liên Giáo quả nhiên đã dựa đầu vào Tô Tín rồi.
Trong Bạch Liên Giáo có thể không có người phong ấn kiếm khí lớn nhường này vào trong một thanh trường kiếm tầm thường như kia.
Hiện trên giang hồ, người có thể làm được chuyện này thì chỉ có hai người. Một người là kiếm đạo thông Thần Mạnh Kinh Tiên. Còn một người khác chính là “Huyết Kiếm Thần Tôn” Tô Tín!
Vào thời khác nguy cấp này, một đạo tinh mang hiện lên trước người Triệu Tùng Đào, tinh mang nhìn yếu ớt ầm ầm vỡ vụn dưới kiếm mang cường đại kia, song cũng thành công đỡ được một đạo kiếm mang Tô Tín lưu lại kia!
Sắc mặt Triệu Tùng Đào có hơi tái nhợt. Hắn nhìn Bạch Linh cười lạnh nói: “Lá bài tẩy không tệ đâu. Đáng tiếc chỉ có một kiếm. Cái này không giết được ta! Cái gọi là lá bài tẩy thì ta cũng có!”