← Quay lại trang sách

Chương 2723 Con đường Thông Thiên hạ xuống!

Mà Vương Cửu Trọng ở phía đối diện cũng không tốt hơn Tô Tín là bao. Khí tức trên người hắn đã hơi có chút sụt giảm. Hiển nhiên, Hỗn Thiên Tứ Tuyệt của Tô Tín cũng không phải dễ đón nhận đến vậy.

Chỉ có điều, ánh mắt Vương Cửu Trọng lúc này lại càng lúc càng sáng. Đã rất lâu rồi hắn cũng chưa từng gặp đối thủ có thể cho hắn chiến đến mức tận cùng như này.

Mắt thấy Vương Cửu Trọng lại muốn ra tay, mà động tác hắn sắp đánh ra có chút giống với thức thứ nhất của Liệt Thiên Tam Thức. Tuy vậy, vẫn có chút khác biệt. Thậm chí, nếu so với kích thứ nhất, uy thế của nó còn mạnh hơn.

Thấy cảnh này, sắc mặt Tư Mô Hàn nhất thời biến đổi.

Liệt Thiên Tam Thức là vũ kỹ cường đại mà cho đến giờ Vương Cửu Trọng cũng không thể hoàn toàn nắm giữ trong tay. Mặc dù bây giờ, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được thức thứ nhất, song dùng thức thứ hai vẫn là hết sức miễn cưỡng.

Nhìn lại Tô Tín một cái, người đó cũng là cường giả không hề kém cạnh Vương Cửu Trọng. Khi nãy dùng thức thứ nhất, hai bên có thể nói là sức mạnh tương đương. Nhưng thức thứ hai này vừa ra, hai bên có thể thực sự không khống chế được sức mạnh của mình mà bắt đầu tử chiến mất!

Nếu thực sự đánh, bất kể kết quả thế nào, dù gì cũng sẽ là cục diện hai bên đều bị tổn hại.

Tư Mộ Hàn không hiểu Tô Tín. Trước đó hắn còn cho rằng Tô Tín nhất định sẽ kịp thời thu tay lại. Nhưng nào ngờ đâu, Tô Tín kia cũng càng đánh càng hăng. Gần như là đối chọi tương đối gay gắt với sư huynh hắn mà không mảy may cân nhắc đến hậu quả.

“Điên rồi! Mẹ nó! Điên hết rồi!”

Tư Mộ Hàn bấy giờ cũng muốn phát điên. Bây giờ mà cá chết lưới rách thì hai bên cũng chẳng bên nào được lợi. Các ngươi chẳng lẽ không thèm nghĩ đến chuyện khi con đường Thông Thiên mở các ngươi sẽ rơi vào tình cảnh xấu hay sao?

Hơn nữa, đều là tình trạng giết người thương mình, hiển nhiên so ra thì Vương Cửu Trọng còn thiệt hơn Tô Tín.

Coi như Tô Tín vì trọng thương mà thua thiệt trên con đường Thông Thiên thì cũng không phải cái gì to tát. Dẫu sao hắn còn có nhân mạch cường đại. Chỉ cần hai vị ở Địa Phủ kia, hoặc là Mạnh Kinh Tiên, một trong ba người này có người tấn thăng đến Thông Thiên là đã đủ để bảo vệ cho Tô Tín rồi.

Nhưng Vương Cửu Trọng thì khác. Hắn không có mạng giao thiệp khổng lồ như vậy. Sau khi trọng thương, Vương Cửu Trọng vì thế mà bỏ lỡ cơ duyên này đối với Vũ Thiên Vực bọn họ mà nói chính là tổn thất không cách nào lường được!

Lúc này, trong mắt Tư Mộ Hàn lộ ra một tia lạnh. Bỗng nhiên hắn đưa tay ra một cái, trực tiếp phong cấm chân khí Triệu Tùng Đào, xách theo hắn bay đến giữa Tô Tín và Vương Cửu Trọng.

Triệu Tùng Đào vốn không ngờ đến Tư Mộ Hàn thân là sư thúc của hắn mà bỗng nhiên lại ra tay với hắn như vậy. Hắn đến cả cơ hội phản ứng cũng không có mà đã bị Tư Mộ Hàn bắt vào trong tay.

Tư Mộ Hàn thấp giọng nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, sự tình lần này là tiểu bối Vũ Thiên Vực chúng ta tự ra quyết định. Ta không biết việc này. Sư huynh ta vẫn luôn bế quan nên càng không biết.

Sự tình lần này là Vũ Thiên Vực ta làm sai. Tính mạng Triệu Tùng Đào này cứ dùng để đền tội cho Tô đại nhân ngươi!”

Dứt lời, Tư Mộ Hàn liền ngay một chưởng đánh nát tim Triệu Tùng Đào. Hơn nữa, hắn ném Thất Sắc Liên Hoa vẫn luôn ở trong tay hắn ra cho Tô Tín.

Vương Cửu Trọng sau lưng Tư Mộ Hàn thấy hành động của hắn, bèn nhíu mày một cái.

Hắn không giỏi ăn nói, song hắn biết Tư Mộ Hàn làm như vậy không phải vì muốn Vương Cửu Trọng hắn mất mặt, mà là vì muốn tốt cho Vũ Thiên Vực lẫn hắn. Mặc dù trong lòng, Vương Cửu Trọng cũng không tán thành cách làm này.

Cầm Thất Sắc Liên Hoa, trong mắt Tô Tín lộ ra vẻ khác lạ, nói: “Vũ Thiên Vực các ngươi cũng có người khôn ngoan đấy. Mặc dù bây giờ ta ngược lại rất muốn đánh với ngươi một trận. Song trận chiến này e là không đánh được.”

Vương Cửu Trọng nhìn thi thể Triệu Tùng Đào một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi muốn đánh thì cứ đánh tiếp.”

Sắc mặt Tư Mộ Hàn đầy vẻ lo lắng, nói với sư huynh Vương Cửu Trọng: “Sư huynh! Không thể đánh nữa!”

Ánh mắt Vương Cửu Trọng giật giật. Hắn vừa muốn nói gì, song lại thấy giữa bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn. Chớp mắt, thiên địa biến sắc, phong lôi dũng động!

Cường giả Thần Kiều cảnh đạo thiên ra. Dước sức mạnh cường đại cũng có thể tạo thành cảnh tượng khủng bố nhường này.

Song vấn đề là, cường giả Thần Kiều cảnh cho dù có mạnh hơn nữa thì cũng là người thường. Bọn họ có thể ảnh hưởng được trong phạm vi mấy dặm hoặc mười mấy dặm, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến toàn thiên hạ được.

Mà bây giờ, cảnh tượng kinh khủng này lại trùng điệp trong mười triệu dặm. Từ Đông Hải kéo dài đến nơi Tây Cương. Lúc này, vô số võ giả đều ngẩng đầu nhìn vào không trung, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Còn người thường thì quỳ lạy trên đất, miệng tụng tên Thần, Phật, hy vọng tai nạn đừng giáng xuống.

So với bọn họ, những nhân vật thuộc Thần Kiều và Chân Vũ cảnh càng trực quan với cảnh tượng này hơn.