Chương 2758 Thế cục giang hồ (2)
Thế gian hiện tại chỉ có Thông Thiên cảnh mới là kẻ chí cường chân chính.
Mặc dù Tô Tín cho dù có không tấn thăng đến Thông Thiên thì cũng còn hai người là Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên bảo vệ cho hắn. Có điều, dù sao kia cũng không phải sức mạnh của Tô Tín. Nếu hắn có thể tấn thăng Thông Thiên, thực lực và thế lực của bản thân lúc đó mới được coi là có thể được đảm bảo.
Tô Tín thấp giọng nói: “Gần đây thế cục trên giang hồ có chút loạn. Tin tức ta tấn thăng Thông Thiên tạm thời đừng nói ra ngoài. Đúng rồi, gần đây có tin tức gì của Vô Sinh lão mẫu không?"
Lúc trước, Vô Sinh lão mẫu công khai xuất thủ với hắn trên con đường Thông Thiên. Trong đó, Triệu Cửu Lăng cùng Thiên Đế đã chết hẳn. Khương Viên Trinh tấn thăng đến Thông Thiên. Dưới tình huống không có xung đội lợi ích, Tô Tín tạm thời không muốn đánh sống đánh chết một trận với hắn. Cho nên, chọn trái hồng mềm bóp trước, dĩ nhiên phải giải quyết Vô Sinh lão mẫu trước.
Đồng Vũ Dương lắc lắc đầu nói: “Lúc trước Vô Sinh lão mẫu bị Chưởng môn Mạnh Kinh Tiên đánh trọng trương. Dường như nàng cũng biết đại nhân sẽ không bỏ qua cho nàng, nên sau khi rời con đường Thông Thiên, Vô Sinh lão mẫu liền biến mất.
Mặc dù đối phương đã trọng thương, song cũng là Thần Kiều, những võ giả Ám Vệ chúng ta căn bản không cách nào thăm dò động tĩnh của đối phương.”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Nếu như vậy thì tạm thời thông báo ra bên ngoài, Tô Tín ta treo thưởng cho tin tức của Vô Sinh lão mẫu. Người cung cấp tin về Vô Sinh lão mẫu thưởng tùy chọn thần công, chí bảo, linh dược, binh khí.”
Mọi người ở đây đều giật mình. Treo giải thưởng cho một tên cường giả Thần Kiều cảnh, chuyện này từ cổ chí kim chỉ có mình Tô Tín làm.
Có điều, với thực lực bây giờ của Tô Tín, hắn có tư cách này. Đồng Vũ Dương gật đầu một cái, ngay lập tức đi xuống chuẩn bị.
Nhưng vào lúc này, trên một đỉnh núi bên ngoài Thái Nhất Đạo Môn, Phật Đà nhìn Lâm Trường Hà thân mang khí tức xa lạ nhưng lại quen thuộc, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ta hẳn nên gọi ngươi là Đạo Tổ hay là Lâm Trường Hà?”
Biểu cảm trên mặt Lâm Trường Hà không chút biến hóa, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Ai là Đạo Tổ? Diễn hóa “đạo” trong “mạch” đến mức tận cùng, đó chính là Đạo Tổ!
Trên ngộ đạo, ngay cả Chưởng giáo Huyền Trần Tử cũng không bằng ta. Cho nên bây giờ dù ta không phải Đạo Tổ, ta cũng có thể tự xưng là Đạo Tổ.”
Trong mắt Phật Đà lộ ra vẻ khác thường, nói: “Quả nhiên ban đầu ngươi cũng đã có chủ ý này rồi nhỉ? Dĩ nhiên, bây giờ nhất định là ngươi không nhớ. Ta đến tìm ngươi là vì muốn hỏi ngươi một chuyện. Hai chữ khí vận, ngươi có còn nhớ hay không?”
Lâm Trường Hà trước mắt chính là Đạo Tổ chuyển thế. Hắn thừa kế hết thảy của Đạo Tổ, nhưng duy chỉ không có trí nhớ. Cho nên bây giờ, Phật Đà cũng không biết đối phương rốt cuộc có phải là còn nhớ một ít chuyện bí ẩn thời thượng cổ hay không.
Có điều lúc này, Lâm Trường Hà lại có chút chần chờ, sau đó gật đầu, nói: “Nhớ!”
Lúc trước, sau khi hắn tiếp nhận truyền thừa trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ xong, trong này cũng không có thứ liên quan đến khí vận.
Nhưng sau khi đang ngủ mơ, hắn lại thường xuyên có thể nằm mơ được nhiều khung cảnh kỳ dị. Có điều, những khung cảnh này chỉ tồn tại trong sâu thẳm trí nhớ của hắn. Một khi tỉnh lại sẽ không nghĩ ra được. Riêng thứ liên quan đến khí vận, hắn lại nhớ rất rõ ràng. Tất cả những thứ mà Thái Nhất Đạo Môn bọn họ đang làm bây giờ là đang chuẩn bị cho cái gọi là khí vận này.
Trong mắt Phật Đà lộ ra một tia tinh mang, nói: “Nhớ là tốt. Vạn năm trước, khí vận là thuộc về Nhân Hoàng. Từ lúc vừa mới bắt đầu là đã thuộc về Khương Hồng Vũ hắn!
Chúng ta từng đi tranh, nhưng tiếc rằng lại bại. Đời này, Khương Hồng Vũ không có ở đây, thậm chí tất cả bố trí của chúng ta hắn cũng không biết. Nhưng tranh thủ đoạt trước khí vận vào tay, tóm lại không sai!”
Khí vận là một thứ rất huyền ảo, hư vô mờ mịt, không cách nào truy tìm. Thậm chí, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Có vài người tin, nhưng phần lớn lại không.
Ban đầu, ở thời kỳ thượng cổ, Phật Đà và Đạo Tổ cho rằng Nhân Hoàng là người có đại khí vận gia thân. Vì lẽ đó, không ai đối phó được hắn. Vào thời đại đó, Nhân Hoàng chính là nhân vật vô địch. Bất kỳ tuyệt cảnh nào hắn cũng có thể trở mình. Dù coi như vấp phải cục diện tất sát, Nhân Hoàng cũng có thể trốn thoát. Chuyện này không phải là vì có đại khí vận thân thì là gì?
Cho nên vào thời đại đó, Phật Đà và Đạo Tổ đều chọn cách thần phục Nhân Hoàng. Bọn họ có thể đánh với Nhân Hoàng, song không có cách đấu với khí vận thiên địa.
Vì lẽ đó, vạn năm sau bọn họ lần nữa xuất thế. Thời đại này, khí vận đã không còn trên thân Nhân Hoàng nữa!
Theo ước định ban đầu, Đạo môn cùng Phật Tông hẳn nên liên thủ tranh đoạt khí vận. Có điều lúc này, Lâm Trường Hà lại không trả lời gì. Hắn chỉ nhìn Phật Đà, thấp giọng hỏi: “Ngươi vẫn tin vào cái gọi là khí vận hay sao?”