← Quay lại trang sách

Chương 2764 Tiếng xấu vạn năm (2)

Phật Đà nhìn Lâm Trường Hà một cái, nói: “Cái này sẽ giao cho ngươi. Ngươi hẳn am hiểu cái này nhất.”

Lâm Trường Hà gật đầu một cái, nhất mạch Đạo môn nghiên cứu về loại trận pháp bên ngoài này cũng tương đối nhiều. Thêm nữa, trận pháp của Đạo môn cũng mạnh hơn so với Phật môn.

Có điều, ngay lúc Lâm Trường Hà chuẩn bị động thủ, bên ngoài Vân Mộng Trạch xuất hiện một cánh cửa lớn. Thiên địa lực đậm đà tản ra từ bên trong, khiến cho đệ tử của Đạo môn cùng Phật môn nhất thời lộ vẻ vui mừng trong mắt. Vân Mộng Trạch này, quả nhiên là một bảo địa!

Lúc này, một thanh âm già nua truyền tới từ trong cánh cửa kia: “Phật Đà đại nhân cùng Đạo Tổ đại nhân tự mình đến, lão hủ không nghênh tiếp. Nhưng trận pháp trên cánh cửa này cũng là Nhân tộc các ngươi ngày xưa bày ra. Không cần phải đập cửa vào đâu nhỉ?”

Phật Đà cùng Lâm Trường Hà hai mắt nhìn nhau một cái. Trên mặt Phật Đà lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Là tên Địa Long kia! Hắn thế mà vẫn chưa chết! Đáng tiếc, bản thể của hắn chẳng qua chỉ là một con giao long ở ruộng cạn mà thôi. Yêu tộc trung vị tầm thường mà có thể đến được trình độ này thì cũng đã không dễ dàng gì, lên Yêu Thánh thì căn bản không thể.

Lúc ở thời thượng cổ, ta ngược lại không quen biết hắn. Song ta nhớ ngươi đã từng giao thủ với hắn. Với thực lực ban đầu của ngươi mà cũng không giết được đối phương, lại để cho con Địa Long không thể tấn thăng Yêu Thánh kia gây trò chật vật thế này.”

Lâm Trường Hà chỉ chỉ vào đầu hắn, lạnh nhạt nói: “Những cái đó ta đã chẳng còn nhớ. Huống chi lúc trước là lúc trước. Lúc trước ta không giết được hắn không có nghĩa bây giờ ta cũng không giết được hắn.”

Phật Đà không nói gì, chẳng qua chỉ dẫn theo một đám đệ tử Phật Tông bước vào trong cánh cửa. Ngay sau đó, Lâm Trường Hà cũng dẫn theo người của Đạo môn vào trong.

Huyền Trần Tử ngược lại không đến. Một là vì hắn tính ở lại trấn thủ trong Thái Nhất Đạo Môn. Một cái khác là vì hắn cũng biết tình hình bây giờ của Yêu tộc là thế nào. Một tên Thông Thiên bọn họ cũng không ngăn nổi chứ nói gì là hai tên Thông Thiên.

Hơn nữa, cùng tiến vào với hai mạch Đạo – Phật hãy còn một vài thế lực giang hồ. Bọn họ vừa xem náo nhiệt, vừa đến chiếm lợi.

Chờ khi Đạo môn cùng Phật Tông thắng ván này, thứ bên trong Vân Mộng Trạch dĩ nhiên cũng phải do Đạo môn cùng Phật Tông đến mà vơ vét, cái này ai cũng không dám cướp.

Chỉ có điều tuy nói như thế, song thịt không ăn được, ăn chén canh cũng chẳng hề gì. Đến khi Phật Tông cùng Đạo môn đã lấy xong, dư lại thứ nào bọn họ không cần thì cũng sẽ đến phiên những người khác lấy.

Thấy những người này cũng không có biểu hiệu gì quá mức, người của Đạo môn cùng Phật Tông cũng không ngăn cản.

Bên trong Vân Mộng Trạch, mọi người thoạt tiên trông thấy cảnh sắc đó không phải là cảnh sắc đẹp lạ thường, mà là Bắc Địa Long Vương. Sau lưng hắn còn có thêm bốn vị Yêu Vương khác. Còn lại, một tên Yêu tộc cũng chẳng có.

Đối với Yêu tộc mà nói, Yêu Vương chính là sức chiến đấu mạnh nhất. Bọn họ mà bị bại thì Yêu tộc cũng sẽ bại. Cho nên những Yêu tộc còn lại có xuất hiện hay không cũng không cần thiết nữa.

Thậm chí, đến cả Bắc Địa Long Vương cũng đã có chuẩn bị. Lần này nếu hắn bại thì những Yêu tộc còn lại sẽ chạy khỏi trận pháp, kéo theo toàn bộ Vân Mộng Trạch bị hủy diệt.

Dù sao đến lúc đó, cho dù bọn họ có phải sống tạm, thì cũng không bị Nhân tộc nô dịch.

Nhìn Phật Đà cùng Lâm Trường Hà, mặc dù tướng mạo của hai người này so với lúc thượng cổ đã không còn chút nào giống, nhưng Bắc Địa Long Vương vẫn có thể nhận ra hai người bọn họ trong số đông kia.

Cường giả Thông Thiên cảnh cho dù có che giấu khí tức cũng là nhân vật khác người.

“Phật Đà đại nhân, Đạo Tổ đại nhân, chuyện nhất định phải đến nước này hay sao? Các ngươi hẳn biết, Yêu tộc ta đã không còn bất kỳ thực lực nào để phản kháng lại Nhân tộc rồi. Thời đại này, người nắm trong tay thiên hạ vẫn là Nhân tộc mà.”

Giọng của lão Long Vương trầm thấp, giống như một lão nông đang thấp giọng nhún nhường cầu người vậy.

Phật Đà mặt không đổi sắc, nói: “Ban đầu Nhân tộc đứng trước mặt Yêu tộc cũng không có chút thực lực phản kháng nào, nhưng bây giờ thì sao?”

Bắc Địa Long Vương ngẩng đầu lên nói: “Nhưng Phật môn không phải nên nói từ bi hay sao?”

Phật Đà chắp hai tay, nói: “Phật môn từ bi, chỉ nói với Nhân tộc, chỉ nói với người nguyện ý quy y theo Phật môn mà thôi.”

Bắc Địa Long Vương thở dài một cái. Hắn là Yêu Vương tồn tại từ thời thượng cổ đến giờ, có thể nói, hắn rất hiểu đám cường giả thượng cổ như Phật Đà.

Sinh vào thời thượng cổ, nào có ai thực sự có lòng dạ từ bi? Cho nên, bất kể là Phật Đà hay là Đạo Tổ, tâm bọn họ đều rất cứng rắn.

Có điều, lúc này lại bỗng dưng có một giọng nói truyền tới: “Ha ha ha! Nói rất hay! Hay cho một câu Phật môn từ bi chỉ dành cho người quy y theo Phật môn. Quả nhiên là rất bá đạo!