← Quay lại trang sách

Chương 2813 Ma đạo (2)

Lữ Trường Khanh biết lúc trước Tô Tín từng liên thủ với Đại Thiên Ma Tôn. Cho nên bây giờ hắn hãy còn cho rằng Tô Tín là người mình.

Huống chi bây giờ, Tô Tín đã tới nước đường bị người khác chửi mắng, danh tiếng trên giang hồ cũng tàn tạ, không được Chính đạo, thậm chí là toàn bộ giang hồ coi ra gì.

Có điều, điểm này với võ giả Ma đạo mà nói thì chẳng có gì.

Bảo vệ Yêu tộc thì làm sao? Yêu tộc bây giờ đã không còn là Yêu tộc thời thượng cổ nữa. Hiện tại những người trên giang hồ này, tinh huyết trong tay một số cái gọi là danh môn chính phái còn nhiều hơn Yêu tộc nhiều.

Mà giết Khương Viên Trinh, diệt Hoàng Thiên Vực cũng không phải chuyện gì lớn.

Lúc Khương Viên Trinh tấn thăng Chân Vũ, Hoàng Thiên Vực rất kiêu căng, ngay đến cả Khương Viên Trinh cũng có chút bành trướng.

Người dưới quyền Hoàng Thiên Vực còn thật sự cho rằng Khương gia bọn họ có thể tái hiện được uy thế Nhân Hoàng thời kỳ thượng cổ nữa. Chuyện gì cũng dám quản. Cũng nổi lên ít mâu thuẫn với Ma đạo bọn họ. Chỉ có điều khi đó hai bên tương đối khắc chế, không làm lớn chuyện lên mà thôi.

Cho nên, sau khi Tô Tín chém chết Khương Viên Trinh, diệt Hoàng Thiên Vực, có vài võ giả Ma đạo thậm chí còn lén vỗ tay khen hay nữa kìa.

Thân phận của Lữ Trường Khanh bây giờ chênh lệch quá nhiều so với Tô Tín. Hắn cũng không dám nói nhảm với Tô Tín, thẳng thừng nói: “Tô đại nhân xin đi theo ta, Ma Tôn đại nhân đang chờ ngươi ở bên trong.”

Vừa nói, Lữ Trường Khanh liền ngay lập tức dẫn Tô Tín đến một ngôi đại điện ở trung tâm Ma La Thành.

Bên trong đại điện, Đại Thiên Ma Tôn ngồi trên ngai vàng bằng xương trắng. Cái ngai này được chế tạo bằng hài cốt yêu thú lấy được từ trên con đường Thông Thiên, bị đám Chân Vũ Lý Trường Khanh giành được.

Thấy Tô Tín đến, trong mắt Đại Thiên Ma Tôn nhất thời lộ ra một tia tinh mang kinh người. Hắn đứng bật dậy từ cái ngai bằng xương trắng của mình, cặp mắt nhìn Tô Tín chằm chằm, khí thế trên người kinh khủng dị thường.

Lữ Trường Khanh dẫn Tô Tín vào cửa liền đứng sững ở đó. Ma Tôn đại nhâ n bị cái gì thế?

Hắn nhớ trước kia, quan hệ giữa Ma Tôn đại nhân và Tô Tín không tệ kia mà? Sau khi tấn thăng Thông Thiên, hai bên cũng không có tiếp xúc gì. Bây giờ Ma Tôn đại nhân sao vừa mới trông thấy Tô Tín đã như muốn ăn thịt người thế kia?

Tô Tín chẳng qua nhàn nhạt cười cười, nói: “Ma Tôn đại nhân đây là tính so tài với ta à? Ngày trước lúc ở Giang Nam Đạo, một chiêu đụng nhau của ta và Phật Đà đã đánh cả ngọn núi nhỏ thành cái hồ lớn. Trên giang hồ cũng còn đang lưu truyền chuyện này. Xuất thủ ở nơi này của ngươi, e là Ma La Thành mới xây không bao lâu này của ngươi sẽ không giữ được mất.”

Nghe lời Tô Tín nói, sắc mặt của Đại Thiên Ma Tôn bỗng nhiên trở nên cổ quái. Khí thế kinh người từ hắn dần dần bến mất, khoát tay với Lữ Trường Khanh một cái, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Lữ Trường Khanh ra ngoài, đầu óc mơ hồ. Đại Thiên Ma Tôn sắc mặt cổ quái nói với Tô Tín: “Tiểu tử rốt cuộc ngươi tu luyện cái gì? Sao lại biến thành dáng vẻ bây giờ rồi? Ngươi biết lúc ngươi vừa mới đi vào ta tưởng ngươi là ai không? Ta còn tưởng rằng ngươi bị quả trứng khổng lồ mà ngươi luyện hóa ở con đường Thông Thiên kia đoạt xác mất rồi!”

Trước đó, Thanh Ly cũng thiếu chút nữa đã ngộ nhận Tô Tín là Yêu tộc chứ đừng nói gì là Đại Thiên Ma Tôn đã từng đánh không ít trận với Yêu tộc đây.

Hơn nữa ban đầu, quả trứng khổng lồ mà Tô Tín luyện hóa hãy còn liên quan đến Yêu Hoàng. Đại Thiên Ma Tôn theo bản năng cho rằng Tô Tín bị cái thứ đó đoạt xác. Vì thế nên mới theo bản năng chuẩn bị xuất thủ.

Có điều vừa nghe Tô Tín nói, là cường điệu và vẫn là cảm giác đó nên lúc này Đại Thiên Ma Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, chứng cứ không quan trọng, cảm giác mới quan trọng.

Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta chẳng qua chỉ là đi con đường mà ta nên đi thôi. Có điều bây giờ xem ra, ta hẳn đã đi đúng đường rồi.”

Vừa nói, Tô Tín đưa ngón tay ra, tùy ý rạch một cái trên đất. Mặt đất vốn đang bình thường bỗng nhiên nứt ra, dung nham dữ dội bộc phát ra. Luồng sức mạnh nóng bỏng đó khiến cho ánh mắt của Đại Thiên Ma Tôn trong nháy mắt co lại. Dung nham dữ dội hệt như thể đã ở sẵn dưới mặt đất vậy!

Hồi lâu sau, lúc này Đại Thiên Ma Tôn mới bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Mặc dù ta không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngươi. Nhưng thực lực hiện thời của ngươi đã vượt khỏi phạm vi võ đạo. Dù ta có ở thời lỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Nhân vật giống như ngươi ta đã từng gặp một người, đó chính là Nhân Hoàng. Có điều, Nhân Hoàng ngày trước mặc dù rất mạnh mẽ song đường đi của hắn ta vẫn có thể miễn cưỡng suy đoán được. Thực lực của ngươi mặc dù không mạnh như Nhân Hoàng, song ta không thể nhìn thấu ngươi được.”