Chương 2816 Nói chuyện về kĩ thuật (2)
Tô Tín nhàn nhạt nói: “Vì sao ta không thể sánh vai cùng Nhân Hoàng? Vì sao ta không thể vượt qua hắn?
Hiện, con đường ta đi đã hoàn toàn khác với Nhân Hoàng ngày trước.
Ở bên trong, ta đã mài giũa bản thân đến trình độ viên mãn cực hạn. Mượn dùng Yêu tộc lực mà ngưng luyện thân thể mình thành hoàn mỹ không trầy trật gì như Yêu tộc.
Bên ngoài, ta tập hợp tất cả thiên cơ Thông Thiên, đạt đến Cửu Cực Quy Nhất, hoàn toàn nắm thiên địa lực trong tay.
Con đường này, Yêu tộc chưa từng đi. Nhân tộc cũng chưa từng đi. Nội tu tự thân. Ngoại nắm giữ thiên địa. Thành tựu tương lai của ta vì sao lại kém hơn Nhân Hoàng cho được?”
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng vào Đại Thiên Ma Tôn, thấp giọng nói: “Ngươi giao thiên cơ cho ta. Nhân Hoàng ta sẽ chặn. Trước đó chính ngươi cũng thừa nhận cách giải thích của ta, dựa vào tu tự thân mà tấn thăng Thông Thiên còn mạnh hơn là dựa vào việc trộm thiên cơ. Khi đó, ngươi cũng càng có thể đến được mức tột cùng.
Như vậy xem ra, Ma Tôn đại nhân ngươi không hề tổn thất chút nào. Sao lại không làm chứ?”
Đại Thiên Ma Tôn thấp giọng nói: “Nhưng nếu ngươi thất bại thì sao?”
Tô Tín ngay tức khắc vung tay lên, lạnh lùng nói: “Không có nhưng gì! Thất bại chính là chết! Thực lực của Nhân Hoàng thì Ma Tôn đại nhân ngươi cũng biết rồi! Một khi thất bại, Tiên Vực dung hợp cùng Hạ giới, Nhân Hoàng vượt qua cảnh giới kia thì chúng ta đều phải chết!
Hơn nữa, trừ ta ra, toàn bộ giang hồ không còn ai có thể ngăn cản Nhân Hoàng được. Đạo Tổ không được. Phật Đà cũng không được!
Với lại, Ma Tôn đại nhân, ta tự mình đến tìm ngươi thương lượng, chuyện này là tuyệt đối có thành ý. Ví như bên phía Phật Đà ta căn bản sẽ không đi. Thiên cơ trên người hắn ta không tính đi thuyết phục, chỉ có thể giành lấy.”
Trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ vẻ hơi do dự. Tô Tín nói một tràng như thế cũng sắp khuấy loạn tâm cảnh của hắn rồi.
Trên thực tế, nếu Tô Tín nói đúng như những gì đã nói với Thích Đạo Huyền, khuyên giải một phen. Với tính cách của Đại Thiên Ma Tôn cũng nhất định không đồng ý.
Nhưng bây giờ Tô Tín đảo thứ tự câu chuyện, hơn nữa còn bay ra tư thái ưu việt như vậy, Đại Thiên Ma Tôn ngược lại phân vân.
Đối phó với hạng người nào thì dùng phương thức nấy. Đối phó với Thích Đạo Huyền, Tô Tín cư xử thành thật, bởi Thích Đạo Huyền không có dã tâm!
Sức mạnh Thông Thiên cảnh không phải dễ mà có được. Muốn từ bỏ cũng càng không dễ dàng.
Mặc dù Đại Thiên Ma Tôn biết, những điều Tô Tín nói hết hơn phân nửa đều là sự thận, song muốn hắn cứ dễ dàng ra quyết định như vậy thì thật không đơn giản.
Nhưng vào lúc này, cửa đại điện bỗng nhiên bị gõ, Đại Thiên Ma Tôn nhíu mày một cái, nói: “Vào đi.”
Lữ Trường Khanh mang theo vẻ mặt cổ quái đi tới, Đại Thiên Ma Tôn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lữ Trường Khanh lắc lắc đầu, nói: “Không phải Ma đạo chúng ta xảy ra chuyện, mà là bên phía Tô đại nhân gặp chuyện. Ngay mới vừa rồi, Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực đưa tin ra bên ngoài, nói muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi. Đoán chừng bây giờ Tây Bắc Đạo của Tô đại nhân hẳn cũng nhận được tin rồi.”
Đại Thiên Ma Tôn kinh ngạc nhìn Tô Tín, nói: “Ngươi lại chọc đến Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực?”
Tô Tín mặt đầy vẻ nghi ngờ, nói: “Từ lần trước sau khi giúp Thích Đạo Huyền tìm đệ tử xong ta liền ngay lập tức bế quan hơn ba năm. Nào có thời gian đi tìm Vương Cửu Trọng gây sự chứ? Hắn muốn ước chiến với ta là vì lý do gì đây?”
Lữ Trường Khanh cũng đầy vẻ khó hiểu, nói: “Không có lý do gì. Vũ Thiên Vực nói với bên ngoài là muốn ước chiến với Tô đại nhân ngươi, hỏi Tô đại nhân có đồng ý hay không?”
Trên mặt Tô Tín lộ ra vẻ hiểu rõ: “Nếu là như vậy thì đúng là phù hợp với tính cách của Vương Cửu Trọng. Hắn ước chiến với ta thì không cần lý do gì. Chỉ là vì muốn đánh với ta một trận mà thôi."
Song vào lúc này, trong mắt Đại Thiên Ma Tôn lộ ra một tia tinh mang, hắn nói với Lữ Trường Khanh: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi Lữ Trường Khanh ra ngoài, hắn mới trầm giọng nói với Tô Tín: “Tô Tín, ngươi hẳn biết sức mạnh Thông Thiên cảnh có ý nghĩa gì với ta. Sức mạnh này ta sẽ không dễ dàng giao ra như vậy. Không tới thời khắc cuối cùng, ta không có cách nào giao nó ra được.
Ngươi muốn Cửu Cực Quy Nhất, được. Ngăn trước mặt ngươi hãy còn hai ngọn núi lớn là Phật môn và Đạo môn, còn cả vị nhận được cơ duyên truyền thừa của Vũ Tổ Vương Cửu Trọng.
Lúc ngươi đối phó với bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Nếu ngươi có thể lấy được thiên cơ trên người bọn họ thì chứng tỏ Tô Tín ngươi là chí cường trên giang hồ. Thiên mệnh thuộc về ngươi. Ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ta sẽ chủ động giao thiên cơ cho ngươi.
Ngược lại, nếu ngươi bị đánh bại trong tay bọn họ thì cũng chẳng có gì đáng nói nữa. Ngươi thấy thế nào?”