Chương 2887 Nhân Hoàng cường đại (2)
Đều là người có hệ thống. Nhân Hoàng đến thế giới này sớm hơn Tô Tín đến cả vạn năm. Thời đại đó so với thời đại Tô Tín chuyển kiếp còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, thậm chí là gấp mười ngàn lần.
Dù có ở thời đại như thế, Nhân Hoàng cũng có thể có được thành tự như này, ngạo thế chúng sinh thiên hạ. Hắn đương nhiên có tư cách nhìn xuống Tô Tín. Giống như là một tiền bối nhìn hậu bối vậy.
Thế mà bây giờ Tô Tín lại nói với hắn là cho dù hắn có là tiền bối thì đường Tô Tín đi cũng khác với hắn!
“Thú vị! Rất thú vị!”
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra không ít thần sắc hứng thú. Hắn bước ra một một bước, thân hình đã xuất hiện trước mặt Tô Tín. Cửu Long quanh thân gầm thét, mang theo khí thế vô biên nghiền ép Tô Tín.
Uy thế này vô cùng lớn, Nhân Hoàng có hệ thống Đại Anh Hùng, dĩ nhiên cũng là người mang theo vô số võ công.
Chỉ có điều, những võ công này đều đã bị Nhân Hoàng ngưng tụ thành võ đạo chỉ thuộc về hắn. Cộng thêm với Cửu Long hiển hóa từ khí vận Nhân tộc ngưng tụ thành quanh thân hắn kia, trên cận chiến sát phạt, hắn thậm chí còn cường đại và bạo liệt hơn cả Tô Tín.
Dưới thế cường công, thân hình Tô Tín từng bước rút lui, đây là nghiền ép trong sức mạnh. Bất kể Tô Tín có bí pháp dạng gì, hoặc mặc cho hắn đã đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất cũng không cách nào triệt tiêu được.
Nhân Hoàng từng bước một ép sát tới gần. Hai tay hắn kết ấn, Cửu Long hợp nhất, kim mang sáng chói chiếu sáng thiên cổ. Nhân Hoàng đánh một quyền xuống, uy thế Cửu Long hợp nhất nghiền ép đến Tô Tín!
Lúc này, trong mắt Tô Tín, một quyền Nhân Hoàng đánh ra đã không phải là sức mạnh của hắn nữa mà đã biến thành sức mạnh của một thời đại!
Cửu Long kia là thứ mạnh mẽ mà hắn ngưng tụ khí vận Nhân tộc diễn hóa thành. Đại diện cho sự mạnh mẽ và bất khuất của Nhân tộc lúc đối kháng với Yêu tộc và thời đại kia.
Nhân Hoàng là lãnh tụ Nhân tộc ngày xưa. Bất kể hắn từng làm gì, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ gọi hắn là anh hùng. Cho nên sức mạnh này bây giờ cũng bị Nhân Hoàng thao túng trong tay.
Dùng sức một con người đi đối kháng với sức mạnh của một thời đại, Tô Tín không cách nào chống cự nổi.
Bản thân hắn đều bị sức mạnh này thẳng thừng đánh bay. Bị sức mạnh của cả một thời đại nghiền ép, nơi nó đi quan đất đai đều nát bấy.
“Ta nói rồi. Chống cự vô ích. Ta đợi ngươi vạn năm. Tích lũy trong vạn năm này ngươi không vượt qua nổi đâu, cũng không cách nào ngăn cản nổi!”
Nhân Hoàng bước ra một bước, Cửu Long phân hóa, nhốt Tô Tín vào trong hệt như một cái nhà tù.
Nhân Hoàng dùng ngón tay thay kiếm. Oai một kiếm này giống như khai thiên vậy. Kiếm chém Xích Long!
Đây không phải là kiếm đạo mà Nhân Hoàng có được từ trong hệ thống mà là kiếm đạo Thất Kiếm Trảm Xích Long Nhân Hoàng diễn hóa ra lúc ở thời kỳ đỉnh cao. Tô Tín từng trông thấy Khương Viên Trinh thi triển qua.
Có điều, so với Khương Viên Trinh, cái mà bây giờ Nhân Hoàng thi triển ra mới thực sự là kiếm chém rồng. Bảy thức hợp nhất. Đừng nói là Xích Long Đại Thánh ngày trước kia, cho dù có là Chân Long cũng chém được!
Trong hai mắt Tô Tín, một ngọn lửa huyết sắc lóe lên, yếu ớt nhưng dũng động một sức mạnh có thể nói là kinh khủng.
Từ lúc bước vào giang hồ cho đến nay, Tô Tín đã gặp được không ít đối thủ cường đại. Có khi sẽ dựa vào mưu kế để giải quyết, có khi dựa vào thực lực mà giết.
Vô số lần hung hiểm hắn cũng không bại, cũng không lui. Bây giờ đối diện với Nhân Hoàng cũng thế!
Cứ cho là đối phương là Hoàng giả Nhân tộc thời thượng cổ thì đã sao? Cứ cho là đối phương là túc chủ hệ thống Đại Anh Hùng thì thế nào? Tích lũy vạn năm xong có thể thực sự cho rằng không ai địch lại à?
Tô Tín không tin!
Từ lúc mới bắt đầu, trong xương máu Tô Tín đã có tính cách đánh cược rồi. Được ăn cả ngã về không, giành được một thiên địa.
Chỉ có điều sau này thực lực càng lúc càng mạnh, địa vị càng ngày càng cao, chuyện suy tính cũng càng lúc càng nhiều. Cái tâm không màng tất thảy, đốc toàn lực mà đánh cược kia cũng bị hắn hoàn toàn vứt bỏ.
Mà cho tới lúc này, đối mặt với một đối thủ không tìm được chút nhược điểm nào, cường giả mà nhìn qua một cái thật không thấy đường thắng. Tính cách điên cuồng trong xương của Tô Tín lại một lần nữa xuất hiện.
Hiện, Tô Tín đã không cân nhắc như nào mới có thể đủ để thắng Nhân Hoàng nữa. Trong đầu của hắn chỉ có chiến và giết. Tập trung hết sức mạnh cố gắng đánh giết. Cho dù có lấy mạng đổi mạng cũng không có gì đáng tiếc!
Ngọn lửa huyết sắc trong mắt Tô Tín mỗi lúc một đậm, cuối cùng bao phủ lấy toàn thân hắn. Đã không còn có thể nhìn được dung mạo vốn có của hắn nữa. Nhìn hắn không khác gì Ma Thần thượng cổ.
Nhân Hoàng lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Buông đi. Vô dụng thôi. Cho dù ngươi có thiêu đốt tinh huyết cũng không cách nào xông phá khỏi nhà tù được ngưng tụ từ khí vận cả một thời đại đâu.”
Có điều, ngay lúc Nhân Hoàng vừa nói xong những lời này, quanh thân Tô Tín bỗng nhiên hiện ra một luồng khí tức cực kỳ huyễn diệu.