← Quay lại trang sách

Chương 40

Mấy ngày sau, Chu ma ma bị sắp xếp ở một gian phòng dành cho hạ nhân trong hậu viện, chức quyền trong tay cũng bị thu lại, mỗi ngày chẳng có việc gì để làm, chỉ bảo là “dưỡng thương”.

Rõ ràng là vì niệm tình bà ta từng có công nuôi dưỡng Lạc Tấn Vân, lại là người già trong phủ, nên mới để bà an hưởng tuổi già, còn chuyện khác thì đừng mong tới nữa.

Vết thương ở tai Chu ma ma cũng không nghiêm trọng, bà từng tìm Lạc Tấn Vân xin nói lại chuyện cũ, nhưng bị bác bỏ, chỉ bảo bà dưỡng thương cho tốt.

Bà lại đi tìm lão phu nhân, nhưng cũng vô dụng.

Trong phủ rất nhanh đã lan ra tin, bà vú này thực sự bị “dưỡng lão” rồi.

Đám hạ nhân nghị luận xôn xao, phần lớn đều cho rằng bà ta thật sự quá ngang ngược, đến cả nha hoàn của phu nhân cũng dám đánh, mà không xem xem giờ ai mới là người quản lý hậu viện.

Bà ta là bà vú của tướng quân, chứ đâu phải bà vú của phu nhân nhà khác, mà tướng quân là nam nhân, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện hậu viện?

Buổi chiều, lúc Tiết Nghi Ninh rảnh rỗi, Ngọc Khê đến kể với nàng: “Hồi nãy nô tỳ đi qua nhà bếp, thấy Như Ý.

Nàng ta đợi nô tỳ giữa đường, còn khen màu phấn má trên mặt nô tỳ đẹp, hỏi mua ở đâu, nói nàng cũng muốn đi mua một hộp.” Tiết Nghi Ninh không lên tiếng, Tử Thanh hỏi: “Thế ngươi trả lời thế nào?” Ngọc Khê hừ một tiếng đầy đắc ý: “Ta bảo phấn này đắt lắm, nàng chắc luyến tiếc không mua nổi.

Ta có được là nhờ phu nhân mỗi tháng cho riêng tiền son phấn, mới dám mua.” Tử Thanh bật cười: “Vậy chắc nàng tức đến nghiến răng rồi.” Ngọc Khê cũng cười, giọng đầy hả hê: “Ta là cố tình làm nàng tức mà!” Tiết Nghi Ninh mang theo nha hoàn hồi môn, mỗi tháng ngoài tiền công thường lệ, nàng còn bỏ riêng một khoản để các nàng thay y phục theo mùa, thêm vào đó là tiền mua son phấn hằng tháng những đãi ngộ này nha hoàn trong Lạc phủ không có.

Ngọc Khê không ưa Như Ý, vì vậy mới cố ý đem ra khoe.

Tiết Nghi Ninh khẽ cười, sau đó nhắc nhở: “Chọc tức nàng vài câu thì thôi, nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đừng biến thành một Chu ma ma thứ hai.

Lần này ta thiên vị Ngọc Khê là vì Chu ma ma sai trước.

Lần sau nếu là các ngươi sai, ta cũng sẽ nghiêm trị để người trong phủ tâm phục khẩu phục.” Ngọc Khê và Tử Thanh vội vàng đáp lời, cam đoan sẽ giữ lễ phép, cẩn trọng hành xử trong phủ.

Không lâu sau, có bà tử đến Kim Phúc Viện truyền lời, nói bên ngoài có một nha đầu cầu kiến phu nhân, tự xưng là Tùng Nguyệt.

Tiết Nghi Ninh bảo Ngọc Khê ra ngoài đưa nàng vào.

Hai người gặp mặt trong phòng.

Vừa thấy Tiết Nghi Ninh, Tùng Nguyệt đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng, nước mắt tức thì như chuỗi hạt đứt dây: “Cô nương, nô tỳ xin lỗi người……” Tiết Nghi Ninh biết nàng vì sao nói vậy, trong lòng bi ai, nhưng vẫn cố nén để gượng gạo nở một nụ cười: “Đứng lên đi, nói gì mà xin lỗi.

Ta biết ngươi sắp gả đi, đó là chuyện vui.” Nhưng Tùng Nguyệt vẫn không đứng dậy, chỉ cúi đầu nghẹn ngào: “Thích Tiến nói, chúng ta là tội nhân…

Xin lỗi cô nương và thế tử…

Chỉ là… chúng ta đều sợ ch·ết……” Tiết Nghi Ninh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến người kia, khóe mắt liền không kìm được thoáng ướt.

Nàng cuối cùng nhìn Tùng Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Ngươi quên rồi sao?

Ta đã gả vào nhà người ta rồi, không còn là ‘cô nương’, mà là phu nhân, Lạc phu nhân của tướng quân phủ.” Tùng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt nàng.

Cô nương vẫn xinh đẹp như thuở chưa lấy chồng, nhưng hình như lại khác rất nhiều.

Trước kia, nàng rực rỡ, mềm mại, giờ lại đoan trang, trầm tĩnh, dịu dàng… nhưng cũng thiếu đi sinh khí.

Dung nhan không thay, mà tâm hồn dường như đã già đi mười tuổi. Ý cô nương là nàng đã không còn là Tiết cô nương, mà là Lạc phu nhân.

Nàng cũng đã phản bội Bùi thế tử.

Bọn họ… tất cả bọn họ… đều đã quy phục triều đình mới, chỉ còn lại một mình thế tử.

Tùng Nguyệt trong lòng quả thật nhẹ nhõm đi một chút, dù biết rõ cô nương là đang an ủi mình, cố làm cho nàng thấy dễ chịu hơn.

Cô nương thật sự là người thiện lương nhất trên đời này…

Thích Tiến nói, cuối cùng Bùi thế tử vẫn chạy thoát.

Bọn họ không biết rốt cuộc thế tử đã trốn đi bằng cách nào, cũng không biết có liên quan gì đến cô nương hay không.

Nhưng từ đó về sau, bất luận là Thích Tiến hay chính nàng người gả cho Thích Tiến, đều không biết phải đối mặt với cô nương như thế nào.

Tiết Nghi Ninh lúc này nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ, ta nên là người đưa ngươi xuất giá, nhưng hiện tại ngươi và ta đã không còn là chủ tớ, ta chỉ tặng ngươi một phần của hồi môn.” Nói rồi, nàng sai Tử Thanh lấy hộp bạc tới, gói hai thỏi bạc lại, lại tháo vòng tay đang đeo trên cổ tay mình, đặt chung với bạc, giao cho Tử Thanh đưa cho Tùng Nguyệt.

“Sau này ngươi là người tự do, hãy cùng Thích Tiến đồng cam cộng khổ, sống đến đầu bạc răng long.

Hắn đối đãi ngươi chân tình, ngươi cũng phải thật lòng với hắn.

Những chuyện khác, đừng nghĩ nhiều nữa.

Các ngươi chẳng qua là xuất thân nô bộc, thân còn khó giữ, chuyện vương triều thay đổi, cũng chẳng liên quan gì đến các ngươi.

Cho nên, tất cả, đừng mang trong lòng.” Nàng nói rất nhẹ, rất dịu dàng.

Tùng Nguyệt nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng, quỳ xuống trước mặt nàng mà khóc, muốn nói gì đó, lại không thể thốt nên lời.

Mãi cho đến lúc phải cáo từ rời đi, nàng mới dập đầu ba cái thật nặng, không biết là vì chính mình, hay là thay Thích Tiến tạ ơn.

Sau khi nàng rời đi, Tiết Nghi Ninh ngồi lặng bên mép sập thật lâu, không nói một lời.

Ngay cả bản thân nàng cũng đã gả cho người khác, nàng còn tư cách gì để trách Thích Tiến phản bội Bùi Tuyển?

Trách Tùng Nguyệt và Thích Tiến chọn con đường mới?

Người nên cảm thấy hổ thẹn là nàng, là Tiết gia.

Những người khác có thể thuận theo thời cuộc, riêng bọn họ không thể, vì họ là thần tử của Đại Càng, là người ăn lộc Đại Càng.

Thích Tiến không còn là hộ vệ phủ Bình Nam Vương, mà là chỉ huy sứ Phi Ưng Vệ.

Nàng cũng không còn là Tiết Nghi Ninh, mà là Lạc phu nhân.

Tất cả bọn họ… đều đã rời đi, không một lời từ biệt.

Chỉ còn y, ở nơi phương xa, một mình đơn độc.

Ngồi thật lâu, nàng mới đứng dậy, cầm lấy chìa khóa, tự mình đi đến nhà kho, ôm cây đàn của mình trở ra.

Minh Ngọc là cây cầm do danh gia họ Lôi chế tạo, sắc đen ánh đỏ, nước sơn bóng loáng, từ khi ra đời đã danh chấn một thời.

Danh cầm đại gia Tư Đồ Anh từng vô cùng yêu quý nó, về sau vì trân trọng cầm nghệ của nàng mà thu nàng làm đệ tử quan môn vài ngày trước khi lâm chung, cũng nhân lúc hấp hối mà trao cây đàn này cho nàng. Ông từng nói, ông có một khúc 《Cùng Quân Biệt》, đã bao năm không thể gảy nên lời, vẫn luôn mong một lần đàn lại, nhưng nay không còn thời gian nữa, chỉ đành giao lại cho nàng, để nàng thay ông gảy khúc ấy.

Nhưng từ sau khi sư phụ qua đời, kinh thành thất thủ, nàng và Bùi Tuyển mỗi người một ngả, nàng gả vào Lạc gia.

Từ đó đến nay, suốt hơn hai năm, nàng chưa từng chạm đến cây đàn, lần duy nhất động đến nó, lại là vì lấy lòng công chúa.

Nghĩ lại mà xấu hổ.