Q1 - Chương 4
Mùa thu luôn đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo hắt hiu.
Gió nhè nhẹ thổi, lá cây hai bên đường xào xạc rơi xuống.
Một cỗ xe ngựa lọc cọc mải miết chạy về hướng tây.
Cho đến khi chạy vào một nơi hoang vu giữa vùng rừng núi, nó mới dừng lại.
Một nam giới từ trên xe nhảy xuống, nói với mấy gã Hắc y nhân: “Lôi bọn nó xuống!”
“Vâng!”
Chỉ lát sau cả ba người đang bị trói chặt đã bị lôi xuống.
Gã đàn ông nhăn nhở cười đầy tà ý, ngắm nghía Liễu Oanh từ đầu đến chân. Hắn bỗng đưa tay sờ cằm Liễu Oanh, cười rất dâm đãng: “Thực xứng danh đệ nhất mỹ nhân ở chốn đế đô.”
“Không được đụng vào thím của ta!”
“Đồ khốn, buông mẹ của ta ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Diệp Mỵ Nhi và Diệp Huyền Diệu đứng bên quát mắng nhưng cả hai đều không thể vận ra một chút sức lực nào; nếu không, dây thừng này trói hai đứa sao được?
“Ngươi là ai? Chúng ta không oán không thù gì với ngươi, sao ngươi lại bắt cóc chúng ta?” Liễu Oanh tỏ ra hết sức bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn xoáy vào gã.
“Cô muốn biết à? Nể mặt người đẹp, ta cho cô biết vậy! Ta giết các ngươi, thì chủ nhân của ta sẽ rất vui, chủ nhân vui thì tiền đồ của ta rộng mở. Bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?”
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Liễu Oanh muốn khai thác hắn xem sao.
“Chủ nhân của ta…”
Hắn vừa định nói ra thì một gã Hắc y nhân đứng bên hích nhẹ hắn một cái, nói: “Nhị sư huynh nên thận trọng một chút thì hơn.”
“Thế này vậy, mỹ nhân cứ hầu hạ ta xong, ta sẽ cho biết, được chứ?”
Liễu Oanh nhổ tới tấp vào mặt hắn, phẫn nộ mắng chửi: “Đồ hạ lưu, có gan thì bẩm báo họ tên, môn phái cho ta biết, rồi một chọi một giao đấu với ta! Chứ giở ngón đê tiện ra, thì anh hùng cái nỗi gì!”
Gã được gọi là Nhị sư huynh cười tít mắt nhìn Liễu Oanh bằng ánh mắt rất gian; Liễu Oanh mặc áo quần kín mít nhưng hắn dường như đã soi nhìn xuyên khắp thân thể người đẹp rồi. Hắn ấn Liễu Oanh xuống đất, bập miệng vào môi Liễu Oanh, nói: “Bây giờ ta sẽ cho cô biết rõ thế nào mới gọi là đê tiện.”
Xé toang xiêm y của Liễu Oanh, hắn như con chó sói đang đói nhảy bổ vào con mồi.
“Các tiểu sư đệ, ta để lại con nhóc này cho các ngươi, các ngươi hãy hầu hạ nó đến nơi!”
Diệp Mỵ Nhi liên tục lùi lại phía sau, kinh hãi nhìn ba tên khốn; Diệp Huyền Diệu vẻ rất mệt nhọc bước lên đứng chắn phía trước mặt Mỵ Nhi, nói: “Cút ra, các ngươi tránh ra!”
Gã Hắc y nhân tóm ngay cổ áo Huyền Diệu nhấc bổng lên, nói: “Ranh con, cút sang đây!”
Nói rồi hắn vận sức ném Huyền Diệu sang một bên, Huyền Diệu ngã rầm vào một cái cây, bị cây bật trở lại rồi mới rơi xuống đất rất mạnh.
Vốn dĩ trước đó Huyền Diệu đã bị chúng hạ độc, bây giờ lại bị va đập như thế nên cậu ta ngất xỉu.
Gã nhị sư huynh nhào lên người Liễu Oanh hôn hít một cách thèm khát.
Liễu Oanh nhằm cách tay gã cắn thật mạnh hắn mới chịu dừng lại, đôi mắt gã nhấp nháy ác độc trợn trừng nhìn Liễu Oanh. Rồi gã lần thắt lưng rút ra chiếc roi da bò quất liên hồi vào Liễu Oanh.
Trong chốc lát, làn da trắng ngần của Liễu Oanh bị xé nát bươm cùng với xiêm y tơi tả, vô số vết máu rỉ ra khắp người.
“Cắn ta ư? Ta cho mày cắn đây!”
Nhị sư huynh giận dữ quất roi không ngừng không nghỉ, hình như gã đang có một khoái cảm xưa nay chưa từng thấy. Càng nhìn những vết roi tím đỏ trên người nạn nhân, hắn càng sung sướng.
Tên đàn em lúc nãy gọi gã là Nhị sư huynh bước lại gần nắm lấy tay gã, nói: “Nhị sư huynh, không được đánh chết nó, biết đâu chủ nhân vẫn cần dùng đến nó. Huynh chớ quên Diệp Chấn Thiên vẫn còn sống.”
Lúc này tên Nhị sư huynh đành phải thu roi lại, gã đạp Liễu Oanh một phát, nói: “Lôi nó lên xe!” Gã quay sang nhìn Mỵ Nhi và Huyền Diệu. “Đào hố, chôn hai đưa này đi!”
“Kìa, Nhị sư huynh…”
“Sao? Giờ đây cả nhà họ Diệp đã chết sạch, giữ chúng lại để chũng trở thành hậu họa à? Chôn đi!”
“Vâng!”
Mấy tên kia thao tác rất nhanh, đã đào xong một cái hố lớn, chúng ném Huyền Diệu đang chết ngất xuống, sau đó là Mỵ Nhi áo quần nhàu nát đang khóc không thành tiếng, cũng bị ném xuống nốt.
“Nhanh chân nhanh tay lên!”
Gã Nhị sư huynh đứng bên đôn đốc, thấy chúng đã chôn xong Huyền Diệu và Mỵ Nhi rồi, gã đứng lên “nấm mồ” giậm chân thật lực: “Chúng mày sướng nhé! Không bị ta ném ra gò phơi xác.”
Gã nhổ nước bọt, rồi quay người lại nhảy lên xe ngựa, nói: “Đi thôi!”
Bỗng một cơn gió mạnh ập đến khiến cây cối hai bên đường ngả nghiêng chao đảo. Hai con ngựa đang phi nhanh về phía bọn người này.
Cưỡi con ngựa đi đầu là một đứa trẻ chừng mười mấy tuổi. Từ xa bọn họ đã ngửi thấy một thứ mùi thum thủm.
“Mùi gì mà thối thế nhỉ?”
“Chịu, không biết.”
Bọn họ vội bịt mũi che miệng, đúng là quá nặng mùi, họ chưa bao giờ ngửi thấy mùi gì thối như thế này.
Nhưng với Liễu Oanh, thì bà phấn chấn như được ngửi mùi quỳnh hương ngọc lộ[1].
[1] Thứ rượu được chưng cất đặc biệt dành cho thần tiên hoặc vua chúa.
“Khuynh Thành! Chính là bọn chúng, bọn chúng đã bắt cóc phu nhân và hai cô cậu ấy!” Hồng Y nói.
Khuynh Thành khẽ nhếch mép, ánh mắt rất coi thường bọn chúng.
“Nhị sư Huynh, hình như… cái mùi này… bốc ra từ con bé ở phía trước.”
Khuynh Thành dần tiến đến gần, mùi khó ngửi lại càng nồng nặc.
Gã Nhị sư huynh nắm chặt nắm đấm, trợn mắt nhìn thật kỹ: “Con ranh ấy thực không đáng sống trên đời làm gì.”
Gã cho xe ngựa dừng lại, rồi nhảy xuống, co chân đá hòn đá bên vệ đường bay về phía con ngựa Khuynh Thành cưỡi.
Khuynh Thành cười khẩy. Muốn giở ngón ám muội đánh lén thì ngươi còn non lắm!
Ngọn roi ngựa trong tay Khuynh Thành vung lên, tên Hắc y nhân đứng bên cạnh gã kia ngã vật xuống, lăn đi lộn lại trên mặt đất, hai tay bưng mặt đầm đìa máu me, đau đớn kêu than.
“Ngũ sư đệ, Ngũ sư đệ!”
Gã nhị sư huynh đỡ tên đàn em lên, cố gỡ bàn tay hắn ra. Một mảnh đá cắm ngay vào mắt trái của y, không chệch một ly.
Mảnh đá vẫn nằm trong hốc mắt, máu me không ngớt trào ra; mặt hắn, tay hắn và người hắn dính đầy máu, trông thật khủng khiếp.
Gã Nhị sư huynh không ngờ đứa trẻ ranh kia lại ra tay tàn độc như thế này.
Nhưng, gã còn chưa biết rằng Khuynh Thành ra đòn như vậy đã “nhón tay làm phúc” lắm rồi.
Nếu Khuynh Thành vận công thêm chút nữa, thì mảnh đá sẽ chui rõ sâu, sẽ xuyên qua não rồi chui ra sau gáy kia!
“Mày muốn chết hả?”
Nhị sư huynh nắm chặt tay, hai tên khác cũng ra khỏi xe ngựa sư đệ đứng lên.
Nhị sư huynh vênh váo nhếch mép, ánh mắt độc ác cùng cực.
Hai tay gã tập trung nội lực, cây cối xung quanh bỗng xoay chuyển rào rào, tạo thành một xoáy lốc khổng lồ.
Gã đổi các thế tay, xoáy lốc khổng lồ bỗng biến thành hình cầu.
Rồi gã đẩy hai tay. Hình cầu hùng vĩ với sức mạnh vô song bắn thẳng về phía Khuynh Thành.
Hồng Y kinh hoàng nhìn quả cầu đang bay đến, định tránh nhưng không kịp.
Khuynh Thành trên lưng ngựa, bất động, không mảy may sợ hãi, chỉ “hừ” một tiếng, sắc mặt tỏ ra coi thường. Roi ngựa trong tay bỗng vung lên phạt vào quả cầu, như một nhát kiếm chém thẳng vào nó.
Thời gian dường như ngừng trôi.
Vô số hoa lá chắp chới tung bay khắp bầu trời, còn Khuynh Thành thì đã đứng ngay trước mặt gã Nhị sư huynh, ngọn roi ngựa chẳng khác gì lưỡi kiếm sắc nhọn đang gí vào yết hầu của gã.
Khuynh Thành chỉ cần khẽ vận lực, thì ngọn roi kinh hồn ấy sẽ xuyên thủng yết hầu gã ngay lập tức.
“Yên tâm, ta không giết ngươi đâu. Hãy về báo với chủ nhân ngươi rằng, nếu người nhà họ Diệp gặp chuyện bất trắc gì thì hắn nên tự chuẩn bị cho mình cỗ quan tài là vừa!”
Khuynh Thành nheo mắt, ánh mắt đầy chết chóc.
“Mau mau cút đi!”
Lúc này gã mới chợt bừng tỉnh, hoàn hồn, vội co chân chạy biến.
Nó là người nhà họ Diệp ư? Nhà họ diệp mọc ra cao thủ lợi hại như vậy từ khi nào thế này?
Tại sao xưa nay ta chưa từng nghe nói đến?
Võ công của nó hoàn toàn không kém gì Diệp Tông.
Nhưng chiêu thức vừa nãy của nó lại khác với võ công nhà họ Diệp, nó hoàn toàn không có nội lực sao nó có thể lợi hại như vậy?
Rốt cuộc nó là ai?
“Mẹ!”
Nhìn mấy tên khốn sợ ướt cả quần bỏ chạy cả rồi, Khuynh Thành vội nhảy lên xe ngựa.
“Mau… mau cứu Huyền Diệu và Mỵ Nhi, mau lên!” Liễu Oanh nói.
Khuynh Thành liền nhảy xuống chạy vọt về phía đám đất vừa mới lấp.
Chỉ một quãng rất ngắn, mà Khuynh Thành cảm thấy bước chân mình sao mà nặng ghê gớm. Đôi tay bé nhỏ không ngớt cào bới từng vốc đất vừa mới đắp, thật vất vả.
“Huyền Diệu, Mỵ Nhi, anh chị hãy cố gắng chịu đựng, hãy gắng cầm cự bằng được!”
Hồng Y thấy cái xẻng mà bọn người kia vứt lại, ra sức xúc đất, gắng hết sức lực cho từng nhát xẻng.
“Anh Huyền Diệu, chị Mỵ Nhi…”
Đôi tay Khuynh Thành cào bới như điên, rất nhanh, đã nhìn thấy tay Huyền Diệu, Khuynh Thành càng hăng hái bới cho thật nhanh.
“Anh Huyền Diệu, Khuynh Thành đến rồi đây! Khuynh Thành đến cứu anh đây! Huyền Diệu anh phải gắng cầm cự, nhất định phải gắng cầm cự! Huyền Diệu, Huyền Diệu!”
“Khuynh Thành, Hồng Y mau đào đi!” Liễu Oanh nói.
Chẳng hiểu sao, Khuynh Thành xưa nay vẫn cứng cỏi là thế, mà lúc này lại yếu mềm, nước mắt không ngớt tuôn rơi.
Nhưng lời nói của Huyền Diệu và Mỵ Nhi hôm nào luôn vang bên tai Khuynh Thành.
Hôm đó Huyền Diệu nắm tay Khuynh Thành nói: “Tôi biết, ngày trước tôi lẽ ra không nên nói dối, vu oan cho cô; nhưng hồi đó chúng ta đều còn bé… Cô cứ nhất định nhớ mãi, không thể bỏ qua ư?
Mặt khác, dù nói gì đi nữa, cô vẫn là người nhà họ Diệp. Khuynh Thành, hãy thu xếp hành lý đi! Rồi tôi sẽ đến đón cô.”
Khuynh Thành nói: “Nếu đưa tôi đi cùng thì hai người không thể đi thoát. Người tôi bốc mùi lạ, lan tỏa rất xa, chỉ e đối phương lần theo chiều gió sẽ tìm thấy chúng ta.”
“Khuynh Thành, chúng tôi đã nghĩ rồi, đã là người của nhà họ Diệp, thì chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ lẫn nhau. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ an toàn cho cô.”
“Chắc Khuynh Thành chưa biết: đối phương quá mạnh. Cha tôi… cũng suýt bỏ mạng. Ông bị hắn chém lìa một cánh tay!”
“Anh Huyền Diệu hãy đưa Mỵ Nhi về đi nghỉ đi! Tôi rất tin tưởng ở ông nội của chúng ta.!
Huyền Diệu ôm Mỵ Nhi an ủi, rồi xoay người bước đi. Đi được mấy bước cậu ta dừng lại, ngoảnh nhìn Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành đừng sợ, anh nhất định sẽ bảo vệ em!”
Huyền Diệu! Nếu anh dám nghĩ đến cái chết thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Mỵ Nhi cũng thế, nếu chị dám nghĩ đến cái chết, thì tôi sẽ hủy nhan sắc của chị, tôi biết chị rất yêu cái đẹp!
Huyền Diệu, tôi đã từng hứa. Hôm đó nhìn theo bóng hai ngươi đi xa dần, tôi đã thề rằng “Vì câu nói này của anh, tôi sẽ không để anh phải chết.”
Cho nên anh phải sống bằng được, sống cho khỏe, nếu không… nếu không…
Chưa bao giờ Khuynh Thành cảm thấy lo sợ như lúc này. Khi Khuynh Thành đang rất hoang mang thì thân thể của Huyền Diệu và Mỵ Nhi đã hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Liễu Oanh vội bước đến bế Huyền Diệu lên, bà quên hẳn các vết thương của mình; bà ngồi thụp xuống đất rồi bắt đầu vận nội lực truyền vào thân thể Huyền Diệu.
Hồng Y cũng bế Mỵ Nhi lên, cởi áo của mình đắp cho cô bé, rồi lập tức vận công.
Khuynh Thành dường như bị nấu nung hành hạ ghê gớm trong thời gian ngắn ngủi không đầy một khắc vừa qua.
Liễu Oanh từ từ mở mắt, trông bà như người mất hồn, bà đau khổ kêu lên: “Chấn Thiên… thiếp đã gắng hết sức rồi.”
Trước mắt Liễu Oanh bỗng tối sầm, bà lăn ra ngất xỉu.
“Mẹ ơi!” Khuynh Thành vội ôm bà vào lòng, lo lắng nhìn Hồng Y.
“Khuynh Thành…”
“Không Thể… sao có thể như thế được? Không!”
“Khuynh Thành định nói gì với Mỵ Nhi thì mau nói đi, cô ấy không còn mấy thời gian nữa đâu.” Hồng Y nói.
Mỵ Nhi cố mở mắt nhìn Khuynh Thành, khắp người Mỵ Nhi toàn là thương tích, đôi tay trắng ngà cũng bầm giập tím ngắt.
“Khuynh Thành, Huyền Diệu… thế nào rồi?”
“Anh ấy rất ổn.”
“Cô nói dối tôi… Tôi từ bé đã ở bên anh ấy, tôi biết anh ấy đã đi rồi. Tôi có thể cảm nhận được, tôi cũng biết mình sắp đi…”
“Đừng nói linh tinh.” Khuynh Thành cố kìm nước mắt, nắm chặt đôi tay Mỵ Nhi. “Chị Mỵ Nhi, chị sẽ không sao, em sẽ bảo vệ chị!”
“Khuynh Thành, thím đâu?”
“Bà ấy rất ổn.”
Mỵ nhi khẽ gật đầu nhìn Khuynh Thành, nói: “Thế thì tôi yên tâm rồi. Khuynh Thành hãy chăm lo cho mình, hãy tự bảo vệ cho tốt… nhà họ Diệp sau này rất cần dựa vào cô thì mới chấn hưng được. Bây giờ tôi… chỉ rất không yên tâm về ông nội… cũng chẳng rõ hiện giờ ông thế nào rồi?” Những giọt nước mắt trào ra, lăn trên má Mỵ Nhi rơi xuống.
Ông nội. Nhớ đến ông nội, lòng Khuynh Thành càng rối bời.
Hai tay bỗng nắm chặt, đôi mắt lấp lóe sáng quắc, Khuynh Thành nhảy vọt lên lưng ngựa phóng như bay về phía núi Đoạn Vĩ Nhai.
“Ông ơi, Khuynh Thành đến rồi đây!”
Trên Đoạn vĩ Nhai, Diệp Tông và Hoằng Ngạo đang hỗn chiến tơi bời.
Họ tiến đến đâu, nơi ấy đều tan hoang; một số người đứng xem, vì đứng quá gần không kịp tránh, nên đã bị thương.
“Cao thủ xuất chiêu, quả là phi thường!”
“Đúng thế! Được xem trận chiến này, tôi dù chết luôn cũng không tiếc đời nữa.”
Một người khác, vẻ rất căng thẳng: “Anh thử đoán xem, liệu ai sẽ thắng? Nhà cái bảo nên đặt cửa tiểu, đặt một ăn mười; đặt cửa đại thì mua một ăn năm. Tôi thấy ai ai cũng đặt tiểu, chắc gã trẻ tuổi kia sẽ thắng.”
Một người đứng bên nói: “Vì thế anh đặt tiểu chứ gì?”
“Đúng. Một ăn mười!”
“Ngươi là kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng! Dù thua cá cược, chúng ta cũng không nên ủng hộ người ngoài mới đúng chứ? Diệp Thái úy hết lòng tận trung với vương triều Đại Cương, lại rất quan tâm chăm sóc thường dân chúng ta, miễn giảm sưu thuế, mở võ đường dạy chúng ta rèn luyện thân thể… cái đầu ngươi nghĩ thế nào vậy?”
“Mày là kẻ vô ơn!”
“Sao anh dám mở mồm mắng tôi?”
Người kia còn định mắng nữa, nhưng một người khác đã hích anh ta một cái, nói: “Nhìn kìa!”
Hoằng Ngạo nhấc bổng tảng đá nặng gần trăm cân định ném vào Diệp Tông. Trước đó Diệp Tông bất cẩn nên đã bị Hoằng Ngạo phóng trúng một cước, bị chấn thương bên trong.
Đám đông cảm thấy rất có thể Diệp Tông sẽ bỏ mạng dưới tảng đá khổng lồ này. Nhưng chân ông đạp xuống đất một phát cực mạnh khiến mặt đất ầm ầm rung chuyển rồi tung mình bay lên, lao về phía Hoằng Ngạo, hai tay ông chặn đứng tảng đá trong tay anh ta.
Chợt thấy một đứa trẻ, khoảng mười mấy tuổi từ chín tầng không bay vọt ra.
“Ông nội! Cháu đến trợ chiến cho ông đây!”
“Mày muốn chết?”
Thanh loan đao trong tay Hoằng Ngạo đã phóng như bay về phía Khuynh Thành. Chỉ thấy cô bé vọt lên cao rồi giẫm chân lên thanh loan đao của Hoằng Ngạo, khinh khỉnh nhìn hắn, châm biếm nói: “Trò vặt!”
Thật kinh ngạc!
Đám đông đứng xem, chỉ có thể kinh ngạc rồi lại kinh ngạc.
Ngay Diệp Tông cũng ngây đờ ngạc nhiên.
Nếu là lão, chưa chắc lão có thể chỉ một chiêu khống chế được thanh loan đao của Hoằng Ngạo một cách ngon lành như vậy.
“Buông tha ông nội ta ngay!”
Con bé ngẩng cao đầu, rất ngạo nghễ nhìn Hoằng Ngạo, câu nói như một mệnh lệnh ban ra.
Hoằng Ngạo.
Đường đường là Thất điện hạ của vương triều Hoằng Lịch. Năm xưa phụ thân bị Diệp Tông giết, Hoằng Ngạo bỏ đi để bảo toàn tính mạng, vương vị bị kẻ khác đoạt mất; nếu không, ngày nay anh ta đang yên vị ngồi trên ngai vàng của vương triều Hoằng Lịch rồi.
Nhưng, không sao, không sao cả.
Chờ khi đã giết được Diệp Tông.
Hắn sẽ trở về lấy lại những thứ thuộc về mình.
Cho nên, con ranh con này ăn nói với hắn như vậy, đứng là nó muốn chết!
Hoằng Ngạo, một Kiếm sĩ cao cấp sơ kỳ.
So với Kiếm sĩ trung cấp đại viên mãn Diệp Tông, hắn cao hơn một cấp. Cho nên hắn rất tự tin tìm đến để giết Diệp Tông.
Hoằng Ngạo dùng linh thức soi con bé trước mặt, không thu được thông tin gì đắc dụng. Và càng không nhận ra nó đã tu luyện đến trình độ nào.
Một kẻ chỉ với một chiêu thức đã giẫm được thanh loan đao của hắn, võ công của kẻ ấy chẳng thua kém Diệp Tông. Có lẽ xấp xỉ Hoằng Ngạo cũng nên. Nhưng… kẻ đang đứng trước mặt Hoằng Ngạo… vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Điều này… đâu có thể như vậy?
Nếu nhà họ diệp có một thiên tài như thế này, tại sao Hoằng Ngạo lại không biết?
Hay là, gã quản gia Triệu Thuần nhà họ Diệp đã lừa dối ta?
Không, hắn chẳng có lý do gì để lừa dối ta cả.
Cho nên, chỉ có một khả năng duy nhất là con bé này gặp may!
“Này con bé, ta không muốn giết trẻ vị thành niên, kẻo sau này thiên hạ sẽ chê cười Hoằng Ngạo ta bắt nạt trẻ con.”
“Chớ dài dòng phí lời nữa! Ta chỉ hỏi ngươi một câu: có buông tha hay không?”
Diệp Tông vội bước đến bên Khuynh Thành kéo nó lại, nói: “Khuynh Thành về đi! Cháu đã quên lời ông dặn dò rồi ư?”
“Lời ông dặn, Khuynh Thành xin ghi nhớ. Nhưng lúc này nếu Khuynh Thành không cùng ông chiến đấu, chỉ lo mạng sống của mình, thì Khuynh Thành đâu xứng đáng để mang họ Diệp?”
“Khuynh Thành! Đúng là ông không nhìn nhầm cháu, nhưng vì nhà họ Diệp, cháu buộc phải đi ngay đi!”
Khuynh Thành nhoẻn cười với Diệp Tông, nói: “Thưa ông, nếu cháu chưa thử giao chiến, thì ông đâu biết cháu không phải đối thủ của hắn?”
“Cháu à, vừa nãy cháu giẫm lên loan đao của hắn, chỉ là gặp may mà thôi. Hãy nghe lời ông, mau đi đi! Đi tìm cha cháu. Rồi luyện võ công thật giỏi để sau này trả thù cho ông cũng chưa muộn.”
Hồng Y đi xe ngựa cũng đã đến Đoạn Vĩ Nhai, cô ta đỡ Liễu Oanh bước lại.
“Cha!”
“Oanh nhi, con… tại sao lại thế này?”
“Thưa cha, đứa con dâu này bất tài, đã không thể bảo vệ được Huyền Diệu và Mỵ Nhi.”
Liễu Oanh quỳ xuống rập đầu sát đất vái Diệp Tông, rồi đứng dậy, ánh mắt oán hờn nhìn Hoằng Ngạo.
“Hôm nay ta phải trả thù cho gần hai chục mạng người nhà họ Diệp! Hoằng Ngạo, ta phải giết ngươi!”
Khi Khuynh Thành và Diệp Tông chưa kịp phản ứng chạy lại thì Liễu Oanh đã xông vào Hoằng Ngạo.
“Lại thêm một đứa muốn chết!”
“Mẹ ơi…”
Khi Khuynh Thành định chạy lên phía trước thì cô bé bỗng nhận ra toàn thân mình không thể động đậy nữa.
“Hồng Y, mau đưa Khuynh Thành chạy đi!”
“Vâng!”
Hồng Y chạy đến, đôi mắt rưng lệ, cô ôm thi thể Liễu Oanh lên xe ngựa sau đó bế Khuynh Thành lên nốt.
“Ông ơi ông ơi, Khuynh Thành không đi, cháu không muốn đí!”
“Khuynh Thành hãy nhớ lời ông dặn dò.”
“Ông ơi…”
“Đi!”
Diệp Tông đá một viên đá bắn vào mông con ngựa, viên đá thúc rất mạnh, khiến con ngựa lồng lên phi như bay.
“Ông ơi…”
“Tiểu thư à, còn người là còn tất cả!”
Khuynh Thành, hai mắt đỏ ngầu, đôi bàn tay nắm chặt, căm phẫn nhìn gã Hoằng Ngạo.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Diệp Khuynh Thành này quay lại tiêu diệt ngươi.
Ta sẽ san phẳng vương triều Hoằng Lịch, trả thù cho mẹ ta, cho ông nội ta, trả thù rửa hận cho mọi người thân của ta.
Cỗ xe ngựa chạy nhanh như bay. Khoảnh khắc cuối cùng mà Khuynh Thành nhìn thấy là, Diệp Tông bị Hoằng Ngạo tấn công dồn xuống vực muôn trượng, thanh loan đao của hắn đang nhằm vào ngực Diệp Tông.
“Ông nội…”
Tiếng kêu khóc thống thiết của đứa cháu gái vang vọng rất lâu trên không trung.
Cỗ xe ngựa vẫn phóng nhanh, Khuynh Thành như người mất hồn, im lặng ngồi trong xe ngựa nhìn thi thể Liễu Oanh, Huyền Diệu và Mỵ nhi.
Vô số hình ảnh ngày trước không ngớt lần lượt hiện lên trong đầu cô bé.
Từ trước đến giờ Khuynh Thành chưa từng biết thế nào là đầm ấm, thế nào là yêu thương, thế nào là hạnh phúc.
Trong thời hiện đại, cô chẳng qua là một sát thủ của đội quân giết thuê, chuyên giết người như giết sâu bọ.
Không ai bận tâm đến sinh tử của Khuynh Thành.
Khi vào phủ Thái úy, cô biến thành một đứa trẻ vừa xấu vừa hôi.
Bị mẹ đẻ ghét bỏ.
Bị các anh chị em xa lánh.
Khuynh Thành luôn bị người ta lạnh nhạt.
Gian nan lắm cô mới được người ta chấp nhận.
Nhưng, tại sao đúng vào lúc này ông trời lại tước đoạt của cô mọi thứ đã có?
Lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô vốn là người khô khan ít tình cảm, nhưng không ngờ sau khi có tình cảm rồi thì lại đau khổ thế này.
Cô cũng hiểu rất rõ, quá bi thương sẽ không giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Cô tự cho phép mình lúc này phải khóc nên, khóc thật to mới thỏa lòng.
Nhưng cô lại không khóc nổi.
“Vú em!”
“Tiểu thư!” Hồng Y ghìm cương ngựa, cỗ xe dần chạy chậm lại.
“Vú em hãy tìm một nơi phong cảnh thật đẹp, để an táng mẹ cháu, Huyền Diệu và Mỵ nhi.”
“Vâng, được!”
Xe ngựa lại phóng như bay. Cuối cùng, hồng Y dừng xe ở chân núi Lạc Hà.
“Mây cuối trời, chiều tàn, tranh tối tranh sáng. Màn đêm đang buông, núi mờ mờ, suối khe chảy dọc ngang. Côn trùng trên lá cành chớ khóc than đứt ruột. Nhưng trên đường xuống núi, cảnh xuân về dễ chịu lắm thay. Năm xưa bút hoa ca ngợi vu thành[1]. Hồi tưởng ngày xa vắng. Nếu có tình xin hãy thử cưỡi xe tiên, đường về xin hởi chàng vẫn bình an chăng? Canh khuya dưới hoa sao lạnh lẽo, ta uống say nghiêng ngả…”
[1] Túc thành Quảng Lăng thuộc Giang Tô (Trung Quốc) ngày nay.
Nhìn cảnh đẹp trước mặt, Khuynh Thành bất giác nhẩm đọc bài từ khúc Giang Thần Tử của Tân Khí Tật[2].
[2] Nhà thơ thời Tống. Từ khúc là thể thơ có thể diễn xướng cùng nhạc đệm.
Lòng thầm nghĩ, chắc hẳn mẹ, Mỵ Nhi và Huyền Diệu sẽ hài lòng với tiên cảnh tuyệt mỹ này.
Khuynh Thành hái một bó hoa rừng đặt trước nấm mồ Liễu Oanh, cúi rạp người cung kính vái lạy. Sau đó cô bé đứng lên. Ánh mắt cô hoàn toàn tỉnh táo, dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
“Vú em, chúng ta đi đến quân doanh tìm cha cháu!”
Hồng Y cẩm thấy cô bé mới 13 tuổi đầu này đã có được những nét trầm tĩnh chín chắn của người lớn rồi.
Xe ngựa mải miết chạy đến quân doanh ở vùng biên ải. Đồng thời với chuyến đi này của Khuynh Thành, có một người khác cũng đang trên đường tìm đến quân doanh vùng biên ải.
Mục đích của người đó là lấy mạng ba người cuối cùng nhà họ Diệp.
Diệp U Minh nằm ở biên giới giữa vương triều Tấn và vương triều Đại Cương, cũng tức là nằm trên núi Lạc Hà tuyệt đẹp.
Bên trong điện, những làn khói xanh uốn lượn từ từ dâng lên, khiến cung điện này có phần mờ ảo. Nền nhà lát đá bạch ngọc thượng hạng, ánh lên những nét dịu mượt; cửa sổ ốp gạch sứ xanh điêu khắc, tường bốn bên đều xây bằng đá.
Phía cuối con đường thẳng tắp có các bậc xuống thấp dần, là một quảng trường thênh thang; bên trên đài tế rộng rãi đặt chính giữa là một trụ đá thẳng vút điêu khắc những hoa văn rồng hết sức sinh động, tương ứng với những hoa văn phượng hoàng ở cung điện.
Bên trong cung điện, các thanh xà được làm bằng gỗ đàn hương, treo các khối pha lê ngọc bích làm đèn, rèm được kết bằng ngọc trai, dùng vàng khối để kê chân các cây trụ.
“Sư phụ! Xin Người trả thù cho đệ tử!”
Gã Nhị sư huynh dẫn tên Ngũ sư huynh và hai tên sư đệ kia đang quỳ trong đại điện.
Một ông già tuổi chừng thất thập đang ngồi chính giữa điện. Tuy mái tóc đã bạc phơ nhưng trông lão vẫn rất quắc thước tinh tường, khác xa những ông già ở tuổi bảy mươi.
“Đồ khốn nhà ngươi biết mình đã gây ra tai họa lớn thế nào không?”
“Đệ tử… đệ tử không biết ạ. Đệ tử chỉ vì muốn dốc chút sức lực bé nhỏ vì sư phụ… nào ngờ rốt cuộc lại gặp phải con bé con vừa xấu xí vừa hôi hám. Nó mới hơn chục tuổi đầu, nào ngờ nó lại có võ công cao cường như vậy…”
Lão giã sắc mặt trắng bệch, giận dữ đập tay xuống bàn: “Nếu ngươi chẳng phải… thì hôm nay ta không thể không giết ngươi! Ngươi đã gây ra tai họa như thế mà vẫn không biết hối cải!”
“Sư phụ, sư phụ…”
“Trường Ngọc, lui đi! Ngươi nên chịu khó học tập Trường Phong.”
Lão cố nén cơn giận dữ, hất tay xua tên đồ đệ.
Trường Ngọc hậm hực trợn mắt nhìn Trường Phong, rồi quay người bước ra.
Lão già bỗng lại mở miệng: “Đứng lại đã!”
“Sư phụ còn điều gì dặn dò ạ?”
“Ngươi đã gây ra đại họa, ta có thể miễn tội chết cho, nhưng vẫn phải bị trừng phạt. Hãy vào Tĩnh Tư Các ngồi úp mặt vào tường sám hối ba tháng. Nếu ta chưa ban lệnh bài, cấm ngươi bước ra khỏi các.”
Lão lại nhìn sang Trường Phong, nói: “Ngươi giám sát việc này.”
Trường Ngọ càng ấm ức hậm hực. Hôm nay, nếu không phải là do hắn cứ lải nhải trước mặt thì đã giết sạch bọn người kia luôn rồi, như vậy chẳng phải đã không xảy ra chuyện gì hết sao?
Lão già Phùng Đức rất buồn phiền, lão không hiểu tại sao năm xưa lão lại sinh ra thằng con trai nông nổi vụng về như thế này.
Bao nhiêu năm nay nó chưa từng làm nổi một việc gì khiến lão hài lòng cả.
Nó chỉ suốt ngày ghen tỵ, tranh đoạt danh lợi.
Hạng người như nó chẳng những vô tích sự mà còn làm hỏng việc.
Có lẽ phen này ta phải đích thân đi một chuyến. Con bé kia còn sống, sớm hay muộn nó sẽ là mối họa.
Nếu để xảy ra chuyện gì bất trắc, bề trên trách tội, thì lão gánh sao nổi?
“Ra gọi Trường Phong vào đây cho ta!”
“Vâng!”
Lát sau Trường Phong lại trở vào điện.
“Sư phụ!”
“Trường Phong, con bé mà các ngươi chạm trán có gì đặc biệt?”
Trường Phong lòng đầy nghi hoặc nhìn sư phụ Phùng Đức. Lúc nãy có mặt Nhị sư huynh, sao sư phụ lại không hỏi?
Thấy Trường Phong im lặng, Phùng Đức cười khà khà, nói: “Sư phụ biết Trường Phong ngươi đang nghĩ gì. Tính khí Trường Ngọc, ngươi biết rồi, nó kiêu ngạo tham lam, rất ham danh lợi, lại không biết nén mình. Sư phụ biết chắc chắn nó đã càu nhàu với ngươi, ngươi nên độ lượng với nó, nhường nhịn nó.”
“Bẩm sư phụ, vừa nãy đệ tử đang nghĩ về hình dạng của con bé kia.”
“Thế ư? Ngươi đã nhớ ra chưa?”
“Dạ! Trên mặt con bé ấy có một vết bớt màu đỏ, to bằng lòng bàn tay; người nó toát ra mùi thum thủm có thể ngửi thấy từ rất xa. Nó khoảng 13, 14 tuổi.”
Hắn đã tìm hiểu nhà họ Diệp, thì không thấy có đứa trẻ nào như thế.
“Có biết nó có quan hệ ra sao với nhà họ Diệp không?”
“Điều này thì đồ đệ không biết!”
“Chẳng lẽ nó là…”
“Là gì ạ?”
“Sư phụ đã tra cứu tộc phả nhà họ Diệp, thấy ghi chép rằng Diệp Chấn Thiên có đứa con gái, nhưng nó chẳng may bị chết yểu. Nhẩm thời gian, thì đứa con ấy suýt soát tuổi con bé mà ngươi nói. Lẽ nào nó chính là đứa bé chết yểu kia?”
Trường Phong cau mày, nói: “Bẩm sư phụ, đồ đệ ngu muội không sao hiểu được tại sao nhà họ Diệp lại làm như thế?”
Phùng Đức thở dài thườn thượt, nói: “Tại sao họ làm thế thì chúng ta không thể biết, nhưng chúng ta không được coi thường con bé này! Nó có thể đánh các ngươi tan tác, đủ thấy võ công của nó không tầm thường đâu.”
“Sư phụ! Có một điều con thấy rất lạ.”
“Ngươi nói xem?”
“Khi con định ra tay trợ giúp Nhị sư huynh, con dùng linh thức quan sát nó, con đứng rất gần, thế mà hầu như không cảm nhận được gì, không thể biết nó là cao thủ đẳng cấp đến đâu.” Trường Phong nói.
Phùng Đức nghe xong, lão biết rằng chuyện sẽ rắc rối đây.
Ngay tên đồ đệ tâm đắc của lão cũng không cảm nhận ra sự tồn tại của con bé, đủ thấy con bé ấy tu luyện võ công cao đến đâu.
Nhà họ Diệp đã xóa tên nó trong tộc phả, bọn họ định che giấu điều gì?
Thực ra Phùng Đức đâu biết rằng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chi tiết đó vốn là thế này: Liễu Oanh không muốn thừa nhận Khuynh Thành là con đẻ của bà, Diệp Chấn Thiên không muốn vợ mình bị mọi người chế nhạo vợ mình, nên ông đã lén đến từ đường cầm cuốn tộc phả, xóa tên Khuynh Thành đi, và ghi chú là “đã yểu vong”.
Khuynh Thành trước khi tròn 5 tuổi rất ít ló mặt ra ngoài; và sau đó lại bị nhốt vào Thiên Vân Các, khiến mọi người dần dần quên nó. Dường như nhà họ Diệp không có một người như thế này.
“Xem ra, nhà họ Diệp đã xuất hiện một nhân tài đặc biêt, nếu không trừ bỏ nó, hậu quả sau này thực không biết sẽ đến đâu. Nên nhớ rằng, trên tinh cầu Lam Tử tinh này xưa nay chưa từng xuất hiện một ai tuổi còn nhỏ mà đã có trình độ tu vi cao như thế.
Ngươi và Trường Ngọc đều là Kiếm sĩ trung cấp vãn kỳ, mà vận linh lực lại không có tác dụng; nếu cứ như ngươi nói thì con bé ấy ít ra đã là một cao thủ Kiếm sĩ cao cấp trở lên rồi. Thực không thể tưởng tượng nổi nữa.”
Ánh mắt lão lóe lên một tia tàn độc. Lão đã hơn 70 tuổi mới tu được đạo hạnh như bây giờ, thế mà một đứa ranh con mới hơn mười tuổi đã sắp ngang tầm lão!
Lão không buồn phiền sao được?
Phùng Đức – Chưởng môn của U Minh Cung.
Có hàng ngàn đồ đệ, cùng với Đường Môn trở thành hai thế lực hùng mạnh trong vương triều Đại Cương.
Bọn họ không được triều đình dùng, chỉ thích gây ân oán; và một lòng tu luyện để có ngày trở thành bậc tu tiên.
“Trường Phong, ngươi lui ra đi!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, chỉ những ai tu chân mới có thể ngự kiếm phi hành, bay lượn khắp cửu thiên, ngao du nơi tận cùng trời đất. Bản lĩnh này người phàm trần không thể có.
Lam Tử Tinh tựa như một quốc gia coi vũ lực là cốt lõi. Ba vương triều hùng mạnh đều có võ công tối cao, mỗi nước cũng đều có người tu tiên của riêng mình. Trong con mắt của người phàm trần, mỗi người tu tiên đều là thần tiên.
Phi kiếm phóng ra có thể lấy đầu người ở xa ngàn dặm, ngự kiếm phi hành có thể bay lượn cửu thiên, lẽ nào chẳng phải tài nghệ của các thần tiên?
Có điều trong các vương thất đang có bao nhiêu cao thủ như thế, cho đến giờ mọi người vẫn không thể biết.
Người tu tiên, vận động bằng thuật ngữ kiếm phi hành xa ngàn vạn dặm tiêu dao khắp nẻo chân trời, khi nổi giận thì rút kiếm lấy đầu người cách xa ngàn dặm, họ dám đấu với thiên địa, với mọi hạng yêu thú.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân khiến cho U Minh cung có thể có hàng ngàn đệ tử, và cũng là lý do khiến họ không sợ gì thế lực của triều đình.
Quân doanh nơi biên ải.
Một âm thanh chói gắt vang trên không trung, như muốn xé toang bầu trời.
“Thằng tiểu nhi Diệp Chấn Thiên hãy mau ra đây!”
Phùng Đức. Hắc bào tung bay, đứng trên không trung, ánh mắt lão dường như có thể xuyên không gian soi xét toàn bộ quân doanh.
Khí thế hùng hậu mà Phùng Đức là tâm điểm phủ kín toàn cõi quân doanh biên ải. Bất cứ ai trong quân doanh cũng có cảm giác nặng nề đến nghẹt thở.
Trong chớp mắt, mọi người đều chạy ra ngẩng nhìn Phùng Đức đang đứng trên bầu trời.
Lão đến phen này, một là vâng lệnh chúa thượng đi tàn sát Diệp Chấn Thiên và đội ngũ, hai là vì muốn tìm ra con bé kia để diệt trừ mầm họa.
“Thượng tiên!”
“Trời đất ơi, đúng thượng tiên thật rồi!”
Quân sĩ của quân doanh, cả đời chưa bao giờ nhìn thấy người tu chân.
Nhưng, rất nhanh chóng, ánh mắt của họ đổ dồn về Diệp Chấn Thiên.
“Hay thật! Tướng quân còn quen cả thượng tiên!”
“Không ổn rồi, tại sao vị thượng tiên kia lại…”
“Kìa, khẽ thôi! Coi chừng thượng tiên nghe thấy, ngài sẽ nổi giận.”
Diệp Chấn Thiên bình thản ôn hòa bước ra, hai bàn tay bọc lấy nhau, rất nhã nhặn nói: “Tại hạ là Diệp Chấn Thiên, chưa rõ thượng tiên có điều gì dặn dò?”
Phùng Đức nhìn Diệp Chấn Thiên, con người này rất phong độ, tầm tuổi này đã đạt tới Kiếm sĩ cao cấp hậu kỳ, sau khi đạt Kiếm sĩ hậu kỳ đại viên mãn, là có thể trở thành người tu chân chân chính.
“Tiểu nhi Diệp Chấn Thiên! Thượng tiên ta đây hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải trả lời cho đứng sự thật.”
“Thượng tiên cứ hỏi, chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc hoặc bí mật quân sự thì tại hạ nhất định sẽ nói hết những điều mình biết.”
“Ta hỏi đây, nhà họ Diệp có một đứa con gái trên mặt có vết bớt đỏ, người có mùi lạ, phải thế không?”
Diệp Chấn Thiên nhíu mày, chỉ nói: “Không rõ thượng tiên hỏi chuyện đó để làm gì?”
“Nói vậy, thì đúng là nhà họ Diệp có đứa bé gái như thế rồi. Nó đã ra tay đánh đồ đệ của ta. Thượng tiên ta đây cũng nể nhà họ Diệp rất tận trung, hết lòng với vương triều Đại Cương, ta chỉ cần các người ngoan ngoãn giao nó ra đây thì ta sẽ không truy cứu nữa.”
Vậy là một lần nữa Diệp Chấn Thiên lại bị choáng.
Khuynh Thành đánh đồ đệ ông ta bị thương, đồ đệ của thượng tiên thì ít ra cũng phải là Kiếm sĩ sơ cấp.
Ông bèn cười, nói: “Chỉ e thượng tiên nhầm rồi, nhà tôi có đứa con gái nhỏ nhưng nó không thể có đủ bản lĩnh để đánh nổi đồ đệ của ngài. Đứa bé đó là con gái Diệp Chấn Thiên này, từ nhỏ nó bị nhốt ở Thiên Vân Các, nó chưa từng tập võ.”
“Diệp Chấn Thiên ngươi chớ biện bác. Đã dám làm sao lại không dám thừa nhận? Đó đâu phải phong cách của nhà họ Diệp các ngươi? Nhất là, ngươi đang là một tướng quân!”
Phùng Đức không ngớt áp đảo đối phương.
Diệp Chấn Thiên kính nể ông ta là thượng tiên, và cũng biết rằng nếu khiến ông ta nổi giận thì hậu quả chỉ có thể là chết không toàn thây.
Chuyện ngày trước thì khác, một Kiếm sĩ sơ cấp có thể đủ sức hạ sát một Kiếm sẽ trung cấp; nhưng một Kiếm sĩ cao cấp thì tuyệt đối không thể hạ sát một người tu chân.
Tuy nhiên, vì đứa con gái của mình, ông vẫn đành phải nói: “Thưa thượng tiên, tại hạ không hề nói dối, đúng là nó chưa từng tập võ. Nếu có chăng, thì chỉ là mọi ngày tại hạ có dạy nó vài chiêu qua loa.
Thượng tiên nói nó đánh bị thương đồ đệ của ngài, thì tại hạ không biết nên cười đồ đệ của ngài quá non kém, hay đúng là con gái tại hạ võ công quá cao?”
“Hỗn xược!”
Đúng như Diệp Chấn Thiên lường trước.
Thượng tiên đã nổi giận.
Cùng với tiếng thét của Phùng Đức, khắp quân doanh bỗng cát cuộn đá bay, tiếng thét gầm vang khiến quân sĩ ai ai cũng thất kinh cơ hồ không thở được nữa.
Tai họ như bị kim đâm thủng màng nhĩ.
“Thằng nhãi Diệp Chấn Thiên nếu vẫn không chịu nộp con bé ấy ra thì chớ trách thượng tiên này không khách khí. Ta sẽ hủy quân doanh của ngươi, ngươi sẽ ăn nói ra sao với bề trên? Ngươi muốn thấy họ Diệp bị chém cả nhà hay ngươi muốn nộp con bé đó ra?”
Đám quân sĩ sợ run như cầy sấy, vội quỳ xuống xin tha cho.
Họ lại nhìn Diệp Chấn Thiên, nói: “Tướng quân, xin ngài hãy cho chúng tôi con đường sống! Chưa giao tranh với quân địch mà chúng tôi đã phải chết, chúng tôi không muốn thế!”
Diệp Chấn Thiên cười nhạt, nói vọng lên: “Thì ra thượng tiên cũng chỉ là hạng người cậy thế hà hiếp người ta! Cứ tưởng đã là thượng tiên thì lượng cả bao dung, nào ngờ…” Ngôn từ đầy vẻ khinh miệt, ông cười khẩy.
“Nếu thượng tiên hủy quân doanh này, bản tướng cũng không sợ. Khi hoàng thượng trách tội, bản tướng sẽ có cách tâu trình. Chỉ e lúc đó thượng tiên sẽ khó ăn khó nói đấy!”
Phải! Ông là thượng tiên, nhưng cũng đừng hòng hà hiếp nhau. Tôi có bản lĩnh, vương triều Đại Cương cũng có bản lĩnh; nếu đọ công lực thì chưa biết mèo nào đã cắn mỉu nào.
Kể từ khi ba vương triều lớn thành lập, ai ai cũng biết mỗi vương triều đều có thượng tiên phù hộ; điều đáng nói là phải xem xem thượng tiên nào lợi hại hơn.
“Tiểu nhi Diệp Chấn Thiên chớ ngông cuồng, có lẽ hôm nay ta phải dạy cho ngươi bài học. Ngươi còn chưa biết thượng tiên ta đây lợi hại đến đâu.”
Mai tóc bạc phơ của lão bỗng bay thốc lên, bộ áo dài màu đen đang mặc cũng tung bay phần phật; trong chớp mắt không khí dường như bị cô đặc lại.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là luồng khí quất rát mặt mũi, mà là đôi mắt lạnh như băng của Phùng Đức.
“Thượng tiên ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có chịu nộp con bé ấy ra hay không?”
Bỗng nhiên, cùng với luồng khí buốt giá của Phùng Đức còn có một thứ mùi thum thủm bay đến.
“Mùi gì mà hôi thế?”
Đám quân sĩ quên cả thân thể đang bị đau rát, ai ai cũng đưa tay lên bịt mũi.
Mùi khó chịu từ thân thể Khuynh Thành biến đổi tùy vào tâm trạng và nhiệt lượng trên người cô bé. Ví dụ lúc này Khuynh Thành đang phi ngựa nhanh như bay, mồ hôi vã ra đầm đìa, thì mùi ấy sẽ càng nặng, từ rất xa đã có thể ngửi thấy.
“Lão già đang tìm tôi à?”
Khuynh Thành vừa nói vừa phi ngựa đến bên Diệp Chấn Thiên.
Quân sĩ ai nấy đều bịt mũi nhưng với Diệp Chấn Thiên thì mùi này lại là thứ mùi dễ chịu nhất trên đời. Đã tám năm, tám năm trời ông không được ngửi cái mùi này.
Ông không ngờ sẽ có ngày ở chốn quân doanh ông ngửi thấy nó.
“Khuynh Thành!”
“Cha ơi!”
Khuynh Thành đưa mắt cho Diệp Chấn Thiên. Cô bé vẫn chễm chệ ngồi trên lưng ngựa, khinh khỉnh nhìn Phùng Đức.
“Vậy là con ranh con đã ra rồi!”
“Này lão già, tôi đã lẩn trốn khi nào? Tự lão tìm không ra tôi thì lại đến tìm cha tôi. Anh hùng gì mà lại thế? Có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi đây, sao phải đến chỗ cha tôi thì còn ra gì nữa?”
Đám quân sĩ bỗng thấy ớn lạnh. Con bé không biết trời cao đất dày là gì… dám gọi thượng tiên là… lão già, vẻ mặt thì khinh khỉnh bất cần!
Nó không muốn sống nữa chắc? Nếu nó muốn chết thì cứ việc tự chết đi, chứ đừng chọc tức thượng tiên, khiến bọn họ bị vạ lây.
“Ha ha... ha ha… ha ha ha…”
Phùng Đức đứng giữa lưng chừng trời, cười như điên, cười đến nỗi bọn quân sĩ ai nấy đều sợ thót tim. Họ không biết liệu lát nữa thượng tiên có vung thanh trường kiếm, khiến trời long đất lở, họ sẽ chết oan chết nghiệt hay không.
“Không ngờ ngươi ba tuổi ranh thế kia mà nói năng sắc sảo ra trò! Hãy mau đầu hàng, rồi đi theo thượng tiên ta đây về điện U Minh. Như vậy, ta có thể cân nhắc tha chết cho.”
“Lão già kia chớ hà hiếp nhau quá thể! Lão cho rằng mình có võ công cao, tôi sẽ sợ lão chứ gì? Sao lão không hỏi đồ đệ của mình xem chúng đã làm trò gì? Tôi không lấy mạng của lũ chó ấy, tôi cho chúng về báo tin cho lão. Nếu hôm nay lão không giết nổi tôi thì mai kia tôi sẽ đến san phẳng điện U Minh của lão!”
Huênh hoang. Ngông cuồng.
Chẳng phải Khuynh Thành không hiểu mình chưa phải đối thủ của ông ta; nhưng cũng giống như cô không phải đối thủ của Hoằng Ngạo, nhưng chẳng phải cô đã xuất một chiêu khiến hắn ngẩn người đấy thôi?
Vậy thì Phùng Đức cũng không phải ngoại lệ.
“Được, tự ngươi muốn chết thì ngươi chớ trách thượng tiên này không khách khí với ngươi.”
“Khoan đã!”
“Sao? Thấy sợ rồi à?”
“Tôi muốn có được phúc lợi cho mình, lão già ạ, lão là người nhà trời, đối phó với người phàm trần như tôi có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay chứ gì?”
“Đương nhiên rồi!”
“Thế thì chúng ta phân thắng bại chỉ bằng một chiêu được không? Lão xuất một chiêu mà không giết được tôi thì mời lão cút về điện U Minh, không được đến đây làm càn nữa.”
Phùng Đức cười khẩy. Con bé này rất không biết trời cao đất dày ra sao, nó tự cho rằng số mệnh nó có thể được nhận chiêu thứ hai của ta hay sao?
“Được! Cứ thỏa thuận là thế đi! Để tránh sau này thiên hạ chê cười chúa điện U Minh là ta bắt nạt một đứa trẻ con. Nếu ta xuất một chiêu mà ngươi không chết thì từ nay ta quyết không nhúng tay vào các chuyện của nhà họ Diệp nữa.”
Thực ra ông ta là chúa điện U Minh, nhưng cũng là người tu chân tối cao vô thượng, dù ông ta có giết một người phàm trần thì cũng chẳng ai dám xì xào một câu.
“Được! Thế thì nhất trí! Nhưng tôi hơi nghi ngờ một lão già gian giảo như ông, cho nên phải viết giấy tờ làm bằng.”
“Được!”
Rất nhanh chóng, tờ giấy cam đoan được viết xong, Phùng Đức phất ống tay áo, tờ giấy đã nằm trong tay Khuynh thành. Chẳng cần nói gì khác, riêng động tác phất tay áo ấy đã khiến mọi người kinh ngạc trợn tròn mắt.
Khuynh Thành cười thỏa mãn, nói: “Lão già ra tay đi!”
Đối phó với đứa trẻ con như Khuynh Thành, Phùng Đức đương nhiên không dùng đến tiên khí. Ông ta tìm trong cái nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm rất bình thường, rồi phất tay áo thụng một vòng, thanh kiếm đã lao thẳng về phía Khuynh Thành.
Một bên là người phàm trần, một bên là thượng tiên, dường như chẳng thể trông đợi gì khác.
Nhưng. Đúng thế. Nhưng, đối diện với Khuynh Thành – đứa trẻ vừa xấu xí vừa bốc mùi – thì thanh kiếm ấy lại bị Khuynh Thành giẫm dưới chân. Tuy nhiên, Khuynh Thành cũng bị nó tác động mạnh, bị trượt lùi về phía sau dăm bảy thước mới hãm lại được.
Nhưng Khuynh Thành đã thắng. Cô bé mỉm cười vẻ coi thường, chậm rãi nói: “Lão già đã thua rồi!”
Sao lại thế… sao lại có thể như thế được?
Ông ta đã dùng tiên thức quan sát một lượt, con bé này không hề có bất cứ chút nội công nào chứ đừng nói là cao thủ gì gì. Ngay Kiếm sĩ sơ cấp nó cũng không đáng!
Sao nó có thể giẫm lên phi kiếm của ông ta?
Thấy Khuynh Thành chẳng tốn chút sức lực nào mà có thể giẫm lên phi kiếm, ông ta rất băn khoăn. Lẽ nào… lẽ nào nó là một người tu chân còn lợi hại hơn cả ông, nó đã giấu nhẹm thực lực của mình?
Tiên thức của ông ta không thể cảm nhận điều gì về ai đó, chỉ duy nhất một khả năng là người ấy có công lực cao hơn.
Biết thời thế, ấy là tuấn kiệt. Điều này Phùng Đức hiểu rất rõ.
Trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, mặc kệ tuổi tác, danh phận, chủng tộc ra sao, ai có võ công cao hơn, người ấy là chúa tể.
Ông ta đã trải bao gian nan mới tu được đạo hạnh như ngày nay, ông không muốn bị mất trắng trong chốc lát.
Từ trên không trung, ông ta bay xuống đỗ trước mặt Khuynh Thành, quỳ xuống nói rất cung kính: “Phùng Đức xin chào thượng tiên.”
Điều này thì Khuynh Thành hoàn toàn không ngờ.
Ông ta… ông ta lại quỳ xuống… và còn gọi mình là… thượng tiên!
Trời đất ạ!
Chẳng qua Khuynh Thành chỉ gắn một miếng nam châm to dưới chân mình mà thôi! Khuynh Thành suýt nữa phì cười.
Tuy nhiên lúc nãy Khuynh Thành cũng hú vía, suýt chết. Vố vừa nãy cô bé đã liều đánh cược bằng tính mạng mình.
Nếu Phùng Đức tung ra vũ khí khác chứ không phải thanh kiếm kia thì lúc này Khuynh Thành đã phải xuống âm phủ trình diện Diêm vương rồi.
Nhưng, Khuynh Thành vẫn cần diễn cho màn kịch giống như thật.
Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Phùng Đức, cố làm ra vẻ thâm trầm, nói: “Phùng Đức thật to gan! Lão không những không dạy bảo đồ đệ đến nơi đến chốn, lại còn nối giáo cho giặc! Lão có biết tội mình ra sao không?”
Phùng Đức sợ hãi, mặt xám như tro bếp, vội nói: “Phùng Đức biết rội rồi. Xin thượng tiên nhón tay làm phúc, Phùng Đức từ nay sẽ sám hối, sửa sai.”
Chẳng phải Khuynh Thành không muốn giết lão.
Để lão sống, sau này lão sẽ gây cho Khuynh Thành bao rắc rối không cần thiết.
Nhưng lúc này Khuynh Thành chưa đủ mạnh, cô chưa nắm chắc trăm phần trăm mình sẽ hạ gục Phùng Đức chỉ bằng một chiêu.
Nhưng vì không muốn để lộ chân tướng, Khuynh Thành đành tạm tha cho lão vậy.
“Được! Ta cho lão một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Nếu lại để cho ta biết lão vẫn nối giáo cho giặc, thì lão chớ trách thượng tiên ta đây không khách khí.”
Khuynh thành mới 13 tuổi đầu nhưng nói năng đàng hoàng đâu ra đấy, ngay Diệp Chấn Thiên đứng bên cũng ngẩn người kinh ngạc.
“Cảm ơn thượng tiên, cảm ơn thượng tiên!”
“Sao chưa mau cút đi!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Phùng Đức kinh sợ tái mặt, đứng lên lật mình bay vút lên không trung, ngự kiếm phi hành, mất tăm mất tích nơi chân trời.
Đám binh sĩ bẫng như vừa tỉnh giấy mộng, giấc mộng khiến họ kinh hồn bạt vía.
“Khuynh Thành, con…”
Lúc này Khuynh Thành mới phì cười, nói: “Cha ạ, con lừa lão ta đấy! Chứ con đâu có lợi hại đến thế!”
“Gì vậy?”
Diệp Chấn Thiên dường như không dám tin ở tai mình nữa. Rõ ràng là vừa nãy ông nhìn thấy Khuynh Thành bay lên trên không trung, khẽ ngiêng người rồi giẫm lên phi kiếm của Phùng Đức phóng đến, như thế… sao lại nói là lừa người ta?”
“Khuynh Thành, có phải con gặp được một cao nhân nào đó, rồi được truyền công lực không?”
Khuynh Thành thấy Diệp Chấn Thiên chưa tin, cô cũng không giải thích gì thêm nữa. Cứ để ông nghĩ thế cũng tốt. Ít ra sau này có ai định hại nhà họ Diệp thì họ cũng phải kiềng nữ thượng tiên Khuynh Thành này.
Và dù có chạm trán cao thủ thứ thiệt, thì bọn họ chỉ nhằm vào Khuynh Thành này mà thôi. Vì Diệp Chấn Thiên chỉ là hạng tầm tầm, chẳng bõ để họ ra tay.
Như thế, Diệp Chấn Thiên sẽ được an toàn.
Khuynh Thành nghĩ vậy, nên không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười bí hiểm, nụ cười ấy khiến Diệp Chấn Thiên càng tin là thật.
“Khuynh Thành, sao con lại chạy đến biên ải này? Thời hạn mười một năm vẫn chưa hết kia mà?”
Đôi mắt Khuynh Thành bỗng đỏ hoe, cô bé gục đầu vào ngực Diệp Chấn Thiên, nói: “Cha ơi, người nhà ta bị giết hết rồi, cả ông nội và mẹ con cũng đã chết. Phủ Thái úy hiện giờ chẳng còn người nhà họ Diệp nữa”
“Gì thế? Con nói gì thế?” Diệp Chấn Thiên kinh ngạc nhìn đứa con gái. “Khuynh thành, con nói lại đi, con nói lại xem!”
“Cha hãy bình tĩnh…”
“Không, không thể có chuyện đó. Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Kẻ nào to gan như thế, dám ra tay với nhà họ Diệp? Chúng không muốn sống nữa hay sao? Khuynh Thành, con nói dối cha, con nói dối phải không?”
Diệp Chấn Thiên dường như sắp sụp đổ nát tan. Đi xa tám năm, tám năm trời ông huấn luyện quân sĩ, bảo vệ đất nước.
Tám năm đổ máu chiến đấu gian khổ, đã tiêu diệt được lũ tặc phi, nay có thể trở về cố hương.
Thế mà lúc này Khuynh Thành lại nói với ông rằng cả nhà họ Diệp đã chết hết.
Đâu có chuyện như thế được?
“Khuynh Thành, con nên biết, phủ Thái úy đã tồn tại từ ngày vương triều Đại Cương thành lập, địa vị của phủ Thái úy trong vương triều Đại Cương chưa bao giờ bị ai hoài nghi, đâu có thể có chuyện cả nhà họ Diệp bị chết hết? Con nên biết bất cứ ai trong nhà họ Diệp cũng đều là cao thủ, muốn sát hại nhà họ Diệp đâu có dễ?”
Đúng thế, nhà họ Diệp ai ai cũng là cao thủ, cho nên Triệu quản gia mới mất hơn hai chục năm trong phủ Thái úy để giành được sự tín nhiệm.
Hắn nằm vùng để chờ thời cơ thanh toán cả nhà họ Diệp.
Rồi thời cơ ấy cũng đã đến.
Hoằng Ngạo tìm đến nhà này.
Cho nên Triệu quản gia nắm lấy cơ hội, nhân khi mọi người đang buồn phiền lo lắng, dường như không hề có tâm lý phòng bị, thì hắn vào từng phòng để sát hại tất cả.
“Cha nghe con nói đã…”
“Không, cha không nghe, cha không nghe!”
Diệp Bái và Diệp Thành đang rất phấn khởi, xách vò rượu bước đến quân trướng. Họ không ngờ hơn chục năm chưa trở về, nhà họ Diệp đã xuất hiện cô em lợi hại như vậy.
“Nhị bá! Tối nay chúng ta phải ăn mừng thật to mới được! Không ngờ cô em Khuynh Thành mà Nhị bá vẫn nhắc đến, lại tài ba như vậy:”
“Đúng thế. Nhị thúc ạ, nhà họ Diệp chúng ta đã xuất hiện một người tu chân. Nhà họ Diệp sẽ ngày càng hùng mạnh. Có lẽ khắp vương triều Đại Cương sẽ không có ai dám trêu vào nhà ta.”
Cả hai nói nói cười cười bước vào trong trướng. Họ hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt rất không bình thường của Diệp Chấn Thiên. Nói một hồi, mà không thấy ai đáp lời hay hưởng ứng, lúc này họ mới nhận ra bầu không khí ở trong này thật lạ lùng.
“Khuynh Thành, có chuyện gì vậy? Rất hiếm khi thấy tâm trạng Nhị thúc như thế này.”
“Chắc không phải Khuynh Thành vừa to tiếng với Nhị bá đấy chứ?”
Hồng Y đỡ lấy vò rượu trong tay họ, đặt xuống rồi chép miệng nói: “Người ở phủ Thái úy đã bị giết chết hết, chỉ còn sót Khuynh Thành.”
Sét đánh giữa trời quang!
Đúng là sét đánh giữa trời quang!
“Hồng Y, cô nói gì? Cô nói lại xem?” Diệp Bái sửng sốt nắm chặt cánh tay Hồng Y.
Diệp Thành cũng choáng váng, anh ta bước đến trước mặt Diệp Chấn Thiên, nói: “Có đúng thế thật không, Nhị thúc?”
Nhìn vẻ mặt đau khổ cực độ của Diệp Chấn Thiên, anh ta đã hiểu.
Đôi mắt nhòa lệ, anh ta quay sang Khuynh Thành nói: “Cô là thượng tiên kia mà, tại sao nhà họ Diệp đều chết sạch? Cô là thượng tiên kia mà, sao cô không cứu họ?”
“Em…”
“Hay là tại vì cô hồi nhỏ không được họ thích, cho nên thấy họ chết mà cô không thèm cứu nữa, phải không?”
Diệp Thành tóm chặt đôi vai bé nhỏ của Khuynh Thành, hét to: “Khuynh Thành, ngươi không xứng đáng mang họ Diệp, ta khinh bỉ ngươi! Cho đến chết ta cũng không thể tha thứ cho ngươi! Hãy cút đi, cút đi! Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa! Cút đi, thượng tiên ạ!”
Hồng Y nước mắt đầm đìa, bước đến cho Diệp Thành một cái tát vào mặt. “Cậu có tư cách gì mà mắng mỏ cô ấy? Cậu có biết Khuynh Thành đã làm những gì cho nhà họ Diệp không?
Chính cô ấy đã giết Triệu quản gia để trả thù cho cha mẹ cậu, chính cô ấy đã dạy cho Phùng Đức một bài học, nên mới bảo vệ được tính mạng cho