Q2 - Chương 19
Hồng Loan nguýt Ân Ly một cái, hừ hừ lạnh lùng, mặt nó câng câng lên, nói: “Nhẩm tính tuổi tác, thì tôi lớn hơn cô quá nhiều. Tôi chẳng qua chỉ vì có hình người trông rất đáng yêu đó thôi!”
…
Ân Ly nín lặng nhìn Hồng Loan. Thằng nhãi này ngày càng trơ trẽn quá đáng.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn họ phì cười.
Bèn bước lại nói: “Hai người đừng quậy nữa.”
Diệp Khuynh Thành và Lam Tố cũng bước đến.
Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.
“Hoa Mãn Nguyệt, anh có thể nói tỉ mỉ hơn không: người ấy thực ra là ai?”
Ánh mắt Lam Tố dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt. Trực giác mách bảo anh, có lẽ vụ việc này rất không đơn giản.
“Tôi cũng không biết thực ra hắn là ai. Hắn ký sinh trong cơ thể cha tôi, cha tôi sinh tử ra sao, hiện giờ tôi cũng không rõ. Chỉ e… ông đã bị hắn ra tay hãm hại từ lâu.
Hắn không chỉ có công lực rất ghê gớm mà còn giỏi dùng mưu kế. Lần này chúng ta gặp phải đối thủ thật rồi.”
Công lực của thiên tôn, tất nhiên là ghê ghớm. Số một của thần giới kia mà! Ai dám tranh tài cao thấp với ông ta?
“Tôi cũng có thể cảm nhận được, công lực của hắn mạnh hơn chúng ta quá nhiều; nếu tôi không phải là một làn ý niệm, thì có lẽ… sau chưa đầy một trăm chiêu, tôi sẽ bị hắn đánh bại.”
Diệp Khuynh Thành cũng rất kinh hãi.
Công lực của Lam Tố đã cao như thế, mà không đầy một trăm chiêu sẽ bị người kia đánh bại. Đủ thấy công lực ấy…
“Lẽ nào chúng ta không thể có cách gì đối phó với hắn?”
Ánh mắt Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng sáng lên, cô nói: “Có một cách này: tôi nghe nói trong rừng Bách Độc có con thần thú tên là Chu Tước.”
Chu Tước. Khi sống ở thế giới hiện đại, Diệp Khuynh Thành cũng thường nghe kể truyền thuyết về nó.
Chu Tước, là một trong bốn đại thần thú thời thượng cổ.
“Lưu Hương cô biết rừng Bách Độc ở đâu không? Nơi ấy, ngay thiên tôn cũng không dám mạo hiểm đi vào đó!”
Rừng Bách Độc. Ai nghe cái tên này cũng biết ngay chắc chắn ở đó toàn là chất độc.
Bị thương bởi trúng độc, thú độc trên thần giới, nói chung không đáng ngại.
Nhưng nếu gặp phải thú lợi hại thì sẽ mất mạng như chơi.
Cho nên, rừng Bách Độc tuy có nhiều báu vật thật, nhưng cũng chẳng mấy ai dám đùa với tính mạng mà bước vào.
Dù lấy được báu vật nhưng bỏ mạng không được hưởng thì cũng là vô ích.
Ngay thằng đần cũng thừa hiểu cái lý lẽ này.
Diệp Khuynh Thành nhìn sang Lam Tố, hỏi: “Lam Tố, Chu Tước có thể đánh bại người, thật không?”
Hoa Mãn Nguyệt vội nháy mắt với Lam Tố. Họ không lạ gì tính tình Diệp Khuynh Thành, nếu biết Chu Tước ở rừng Bách Độc lợi hại thì Khuynh Thành nhất định sẽ mạo hiểm tiến vào.
Lam Tố thì vờ như không nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt ra hiệu, anh chỉ cười nhìn Khuynh Thành và nói: “Đúng thế. Nếu ta được Chu Tước hỗ trợ thì dù thiên tôn đến, ít nhiều cũng phải nể chúng ta.
Tuy nhiên… đó chỉ là truyền thuyết, chứ chưa ai nhìn thấy Chu Tước trong rừng Bách Độc và càng chưa nhìn thấy Chu Tước đại chiến với thiên tôn bao giờ. Cho nên ta khẳng định nên coi đó là thật.”
Anh không hề giấu giếm Diệp Khuynh Thành.
Hai con người yêu nhau, thì dù phía trước có mối nguy hiểm đến mấy họ cũng chân thành thổ lộ và cùng kề vai sát cánh đối mặt với phong ba.
Lam Tố cảm thấy dù trong bất cứ chuyện gì, anh đều nên nói thật với Khuynh Thành, vì cô có quyền tự mình lựa chọn.
Đã yêu nhau thì phải tôn trọng nhau.
Khuynh Thành rất cảm động trước sự chân thành của Lam Tố.
Đừng tưởng cô không nhận ra Hoa Mãn Nguyệt vừa nãy nháy mắt với Lam Tố.
Còn Hoa Mãn Nguyệt thì tiu nghỉu cúi đầu, thầm bực mình nguyền rủa: “Gã Lam Tố chết tiệt, định chết thì cứ chết một mình, cớ sao lại lôi kéo Khuynh Thành của bọn tôi dính vào?”
Nguyền rủa như thế rồi anh lại cảm thấy không ổn. Lam Tố chỉ là một làn ý niệm, dù tiến vào rừng Bách Độc thì bất cứ chất độc gì cũng không thể xâm phạm anh ta. Vậy thì người chết sẽ là Diệp Khuynh Thành chứ còn gì?
Hừ! Anh ta không yêu Khuynh Thành thì cứ nói thẳng ra cho nhanh!
Sao còn muốn đẩy người ta nhảy vào lửa?
Hắn thật là tệ!
Hoa Mãn Nguyệt đang hậm hực điều gì, đâu phải Lam Tố không biết, anh cũng không chấp, anh chỉ ngoảnh nhìn sang Khuynh Thành.
Và ôn tồn nói: “Khuynh Thành…”
“Em biết anh định nói gì rồi. Dù thế nào em cũng vẫn theo anh.”
Khuynh Thành nhìn Lam Tố với ánh mắt rất kiên định.
Nhân vật ấy công lực cao như thế, lợi hại hơn cả Lam Tố; Lam Tố đã là cao thủ nhất nhì trên thần giới này; thế thì chỉ có thể là thiên tôn chứ không thể là ai khác.
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành hết sức kiên định, nhưng Lam Tố không thể không nhận ra trong ánh mắt kiên định ấy vẫn có một nét hoang mang. Anh đoán chắc chắn cô cũng đoán ra nhân vật ấy chính là thiên tôn.
“Được! Đã thế thì chúng ta sẽ chiến đấu bên nhau!”
Vì anh đã hứa với Khuynh Thành rằng hai người sẽ cùng thống lĩnh thiên hạ, cùng tiếu ngạo giang hồ.
Tàn ảnh loáng lên, Lam Tố biến mất trước mặt Khuynh Thành.
Hồng Loan và Ân Ly thấy thế rất kinh ngạc kêu lên: “Vương gia… vương gia…”
Khuynh Thành cho rằng Lam Tố xảy ra chuyện gì đó, cô bỗng thấy hết sức căng thẳng.
Cô đâu biết rằng Lam Tố đã thu lại ý niệm của mình. Và, một thân thể y hệt như Lam tố đang từ từ dâng lên bên cạnh vách đá cao vạn trượng của đỉnh Tử Cấm.
Anh ấy!!!
Anh muốn phá bỏ phong ấn, thật sự bước ra. Anh nắm tay Diệp Khuynh Thành, cùng cô chiến đấu bên nhau.
Dù phía trước là phong ba bão táp dữ dội đến đâu, anh cũng không hề do dự và tuyệt đối không lùi bước.
Nếu thiên tôn nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng rõ ông ta có sướng mê, rồi cười tít mắt không?
Ông ta vắt óc bày mưu tính kế để phá bỏ phong ấn đối với Lam Tố. Nào ngờ chính Lam Tố lại tự phá phong ấn rồi chạy ra!
Trên đỉnh Tử Cấm. Bầu trời xanh ngắt bỗng xuất hiện vô số những áng mây màu.
Tiếp đó, cơ thể Lam Tố đang nằm ngủ im lìm bao lâu nay bỗng từ từ mở mắt, một đạo kim quang bỗng chớp lên sáng chói, đến nỗi không ai dám mở mắt ra nhìn.
Khi đạo kim quang ấy dần dần nhạt đi, thì Lam Tố với nụ cười rất tươi bước về Diệp Khuynh Thành.
Đây là lời hứa của anh dành cho tình yêu của Khuynh Thành.
Anh từng nói: trừ phi Lạc Nhi tự tay gỡ bỏ phong ấn đối với anh, nếu không anh nhất định không trở ra.
Nhưng nay anh đã tự mình phá bỏ phong ấn, bước ra.
Với Khuynh Thành, thì đây là món quà tuyệt vời nhất trên đời.
Lam Tố, Lam Tố lúc này, mới thật sự hoàn toàn thuộc về cô!
“Lam Tố…”
Khuynh Thành nhìn Lam Tố đang từ từ bước ra, cảm giác của cô lúc này là gì, cô không sao diễn tả nổi. Cô chỉ cảm thấy mình như chìm ngập trong hạnh phúc ngất ngây.
“Khuynh Thành…”
Lam Tố bước lại nắm chặt tay Khuynh Thành, dù đây không phải lần đầu tiên anh nắm tay cô.
Nhưng lúc này anh lại hệt như một thiếu niên vừa mới biết yêu, trái tim anh đập rộn ràng như một chú hươu sao xinh xắn đang tung tăng nhảy nhót.
Lam Tố đắm đuối nhìn Khuynh Thành, anh nở nụ cười tuyệt đẹp nhìn cô, nói: “Bây giờ em có thể nuốt chửng anh được rồi đấy!”
“Kìa, anh không thể nghiêm chỉnh một chút được à?” Khuynh Thành trách yêu.
“Anh đang rất nghiêm chỉnh đấy chứ?”
“Đáng ghét tệ!”
Khuynh Thành dúi cho Lam Tố một cái, rồi ngoảnh sang bên nói: “Chúng ta nên bàn tiếp đề tài lúc nãy đi!”
Hoa Mãn Nguyệt mím môi suy ngẫm một lát, rồi nói: “Nếu đã đi, thì chúng ta cùng đi!”
“Đúng! Cùng đi! Tôi cũng hơi hơi biết những chuyện ở trong rừng Bách Độc, có lẽ sẽ hỗ trợ được một số việc.”
Hồng Loan và Ân Ly cũng lập tức bước lại nói: “Chúng tôi cũng muốn đi.”
Khuynh Thành biết tính cách của họ, cũng như cô, đã xác định muốn làm một việc gì thì nhất định sẽ làm.
Vả lại, họ đi, chưa chắc sẽ phải bỏ mạng. Không việc gì phải nghĩ bi quan như thế.
Khuynh Thành nở nụ cười rất tươi, chìa tay ra nói: “Thế thì chúng ta sẽ kề vai chiến đấu!”
“Đúng! Kề vai chiến đấu!”
Sắc mặt Lam Tố cũng không nghiêm nghị nữa, anh tươi cười nhìn Khuynh Thành và chìa bàn tay.
Hồng Loan và Ân Ly bất giác sững người, hồi lâu sau mới chìa tay ra.
Sáu người úp bàn tay lên nhau, đồng thanh nói: “Kề vai chiến đấu!”
Sở dĩ Tây Môn Lưu Hương biết về rừng Bách Độc là vì nhà Tây Môn năm xưa đã từng xuất hiện một thiên tôn.
Trên thần giới thoạt đầu vốn có ba đại thiên tôn.
Gia tốc Nam Cung có một vị, nhà Lam Tố - tức gia tộc Đông Phương – có một vị, và nhà Tây Môn có một vị.
Ba đại thiên tôn đương nhiên cũng phân chia cao thấp.
Thiên tôn gia tộc Tây Môn, thời đó vì muốn nâng cao công lực và giành được thật nhiều vật liệu để luyện thần khí, họ đã liều lĩnh đi vào rừng Bách Độc.
Bởi lẽ, khi cuộc đại chiến giữa các thiên tôn chưa bắt đầu thì thiên tôn của gia tộc Tây Môn chẳng may bị trùng độc trong rừng Bách Độc cắn bị thương, phải gắng sức lắm mới thoát ra được khỏi rừng Bách Độc, trở về với gia tộc được bảy ngày thì chết.
Một thiên tôn phải bỏ mạng như thế, khiến người ta cảm thấy rất tiếc nuối.
Gia tộc Tây Môn khó bề vươn lên nổi, nếu sau đó không phải sinh một số chuyện, thì địa vị và thế lực của gia tộc Tây Môn ở thần giới rất dễ bị nhà Nam Cung và nhà Đông Phương thôn tính.
Khi thiên tôn gia tộc Nam Cung và thiên tôn gia tộc Đông Phương sắp đại chiến, thì đột nhiên có một cao nhân ẩn sĩ xông ra.
Và, điều rất không may là, hai thiên tôn của nhà Nam Cung và nhà Đông Phương đều bị cao nhân này giết.
Rốt cuộc cả ba đại gia tộc đều không còn thiên tôn phù hộ chở che, thần giới bỗng trở nên chao đảo.
Nhưng, rất nhanh, thiên tôn mới đã đứng ra thống nhất thần giới.
Nhưng người ta không muốn thế lực của thần giới rơi vào tay một người, e sau này sẽ tạo thành mối uy hiếp.
Thế lực của ba gia tộc Nam Cung, Tây Môn và Đông Phương chưa đến nỗi tan tác.
Họ cũng có những chấn chỉnh phù hợp. Thế lực của hai nhà Nam Cung và Đông Phương vốn dĩ mạnh hơn nhà Tây Môn đáng kể.
Nhưng, thiên tôn mới rất nhanh thu xếp chỉnh đốn để thế lực của ba phương cân bằng nhau.
Sau vài triệu năm, ba đại thế lực này nhận thấy thiên tôn không bận tâm cai quản thần giới, chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện.
Cho nên, các cuộc đại chiến lại bắt đầu.
Rất nhanh chóng, gia tộc Đông Phương bị vây đánh tơi bời.
Gia tộc Đông Phương sa sút điêu tàn từ đó.
Sau đó.
Lam Ngạn tìm cách trốn tránh sự truy sát của hai gia tộc Nam Cung và Tây Môn, ông ta đã thay tên đổi họ, sống ẩn cư và chuyên tâm tu luyện, đồng thời bí mật tổ chức quân đội.
Các chuyện xảy ra tiếp theo, mọi người đều có thể tưởng tượng ra. Đương nhiên là Lam Ngạn đã thành công. Nếu không, đã chẳng có Lam Tố ngày nay.
Tuy nhiên, dù là như thế thì địa vị của gia tộc Đông Phương vẫn đứng dưới gia tộc Nam Cung và Tây Môn.
Cho đến khi Lam Tố ra đời, gia tộc Đông Phương mới dần dần mạnh lên được.
Có điều, sự lớn mạnh ấy lại là mối đại họa đối với Lam Tố.
Tạm chưa nói về thiên tôn. Hai gia tộc Nam Cung và Tây Môn luôn không ngớt tìm cách giết hại Lam Tố.
Đương nhiên là cuối cùng họ vẫn chưa thể thực hiện được.
Cả đoàn sáu người cấp tốc phi hành về phía rừng Bách Độc.
Khuynh Thành nắm chặt tay Lam Tố, cô cảm thấy căng thẳng không biết do đâu.
“Khuynh Thành, em sao thế?”
Lam Tố nhận ra hình như Khuynh Thành có phần sợ hãi.
“Lam Tố… em được ở bên anh đâu có dễ? Em bỗng nhiên rất sợ… rất sợ em sẽ mất anh.”
Khuynh Thành cũng không giấu tâm trạng thực của mình nữa.
Cô đã hy sinh rất nhiều để được gắn bó với Lam Tố, cô không thể để xảy ra chuyện gì khác.
“Yên tâm, sẽ không sao hết!”
Lam Tố an ủi Khuynh Thành, anh nắm tay cô càng chặt hơn nữa.
Thực ra chính anh cũng không dám chắc tuyệt đối.
Anh chẳng biết chuyến đi này có thể an toàn trở về hay không.
Nhưng mọi người đều đã cùng lựa chọn thì dù sao cũng cứ tiếp tục hành động. Đây là lối thoát duy nhất của họ.
Dù họ không đi rừng Bách Độc nữa, thì liệu gã cao thủ bí hiểm kia có chịu buông tha họ không?
Nếu ở lại thì chỉ có chết. Đi, rất có thể vẫn còn cơ hội sống.
Xuyên qua các tầng mây dày đặc, vượt qua vô số núi cao.
Cuối cùng 6 người đã đến rừng Bách Độc.
Rừng Bách Độc rộng hơn một triệu mẫu.
Cây rừng rậm rạp, mặt đất mọc vô số kỳ hoa dị thảo, có muôn vàn quái thú hung mãnh.
Chưa vào đến rừng Bách Độc, Diệp Khuynh Thành đã cảm thấy khu rừng này rất dị thường.
“Khuynh Thành sao thế?”
Lam Tố khẽ nắm tay cô, hỏi.
“Không sao…”
Khuynh Thành cũng khó mà chỉ ra điểm nào có vấn đề, cho nên cô chẳng thể nói gì. Nói không rõ ràng, sẽ khiến mọi người chưa đặt chân vào đã mất niềm tin.
“Đã thế thì chúng ta tiến vào đi!”
Lam Tố nhìn mọi người, nói.
Thâm tâm anh đang nghĩ, sớm hay muộn thì cũng phải vào, lo lắng sẽ là vô ích. Phải vào tận nơi, trải nghiệm tại chỗ thì mới biết là phúc hay là họa.
“Mọi người chú ý an toàn nhé!”
Khuynh Thành dặn dò.
Cả đoàn người tiến vào rừng Bách Độc.
Hoa Mãn Nguyệt đăm đăm nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, nói: “Lưu Hương, em có hối hận không?”
“Hối hận.”
Lưu Hương vừa đáp lời thì vẻ mặt Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, anh kinh ngạc nhìn cô. Thì ra Lưu Hương đang hối hận. Nhưng Lưu Hương mà anh biết, đâu có như thế này?
“Nếu em không thể ở bên anh thì em mới hối hận. Em tin rằng mình sẽ hối hận muốn chết đi cho xong.
Nam Cung Triệt, anh có biết không, lựa chọn gắn bó với anh là việc làm đúng đắn nhất đời em. Dù đi đến chân trời góc biển nào, dù gặp gian nan trắc trở đến mấy, dù xảy ra chuyện gì thì em vẫn lựa chọn được ở bên anh.
Kiếp này, không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Nam Cung Triệt, anh có bằng lòng như thế không?”
Đôi mắt to đen láy của Lưu Hương chớp chớp nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt vô cùng cảm động. Anh biết mình đã không nhìn nhầm người. Lưu Hương của anh! Đây chính là Lưu Hương của anh.
Bất cứ ai và bất cứ chuyện gì xảy ra đều không thể chia cắt họ.
Tuyệt đối không thể.
“Không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Cảm ơn Lưu Hương. Nếu không có em, chắc chắn anh không thể biết tình yêu là tuyệt diệu vô ngần như thế nào!”
Hoa Mãn Nguyệt xúc động ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi vào lòng.
Âu yếm hôn lên trán cô, nói: “Lưu Hương, em có biết tại sao anh lấy tên là Hoa Mãn Nguyệt không?”
“Tại sao?”
“Thực ra, lúc mới đến tiên giới anh không có ý thay tên đổi họ. Nhưng sau đó gặp em, em hỏi tên anh là gì, thời khắc ấy anh nghĩ đến ba chữ này.
Bởi vì anh đã từng ham chơi bời bướm hoa hoa bướm, cho nên anh lấy họ là hoa; còn Mãn Nguyệt, mãn nghĩa là đầy đặn hết lòng; Nguyệt, đương nhiên là Nguyệt Nhi tên em!
Ý anh là, kể từ nay em sẽ lấp đầy lòng anh. Lưu Hương, anh sẽ dùng toàn bộ cuộc đời còn lại của anh để thương yêu em.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi hết sức cảm động nhìn Hoa Mãn Nguyệt.
“Anh…”
Cô ngả đầu vào bộ ngực rắn chắc của Hoa Mãn Nguyệt. Không rõ cảm giác này có thể kéo dài bao lâu đây?
“Anh ạ, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”
Lưu Hương đã từ bỏ tất cả, tất cả, để lựa chọn gắn bó với chàng trai này.
Hạnh phúc của cô gấp gáp ngắn ngủi, chưa được nhiều là mấy, còn có quá nhiều việc cô chưa cùng anh hoàn thành.
Cô không muốn đơn giản chết đi như thế này.
Cô muốn cùng anh sinh con nuôi con, cùng anh ngao du khắp thế giới.
“Lưu Hương, sẽ không sao cả! Anh tin rằng chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Ánh mắt rất kiên định, Hoa Mãn Nguyệt nhìn cô.
Vì người con gái này, anh nhất định phải sống thật tốt.
Anh còn chưa kịp yêu cô nhiều nhiều, anh đâu có thể chết ở nơi này!
Diệp Khuynh Thành bỗng cảm thấy phía sau mình vắng mất hai người, cô ngoái lại nhìn. Thì ra Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi chưa đi lên kịp.
“Hai người đừng nồng nàn nhiều quá nữa, mau rảo bước lên đi! Rừng rậm rất sẵn thứ quái dị, chúng ta nên gắng đi sát bên nhau thì mới dễ cùng nhau ứng phó.”
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi nghe Khuynh Thành nói thế cũng công nhận là rất có lý.
Cả hai vội rảo bước cho kịp mọi người.
Vừa đi được mấy bước, Lưu Hương Nguyệt Nhi đã kêu ré lên: “Cái gì thế kia?”
Nhìn theo hướng tay cô chỉ, mọi người đều thấy ở nơi cách họ không xa, một đám gì đó đen ngòm đang cấp tốc bay về phía họ.
Diệp Khuynh Thành nhìn, rất kinh ngạc, cô biết ngay là nguy rồi, bèn vội hô lên: “Mau chạy đi!”
“Là gì thế Khuynh Thành?”
Tuy “đối tượng” là sinh vật trên thần giới, nhưng ngày xưa Khuynh Thành ở trên thế giới hiện đại đã từng đọc sách biết về những loài dơi có hình thái như thế này.
Đó là loài dơi biết hút máu ăn thịt!
Nếu bị chúng bủa vây, thì da thịt của ta khó bề giữ nổi.
“Là dơi ăn thịt người!”
“Dơi ăn thịt người???”
Nghe mấy chữ này ai cũng giật mình kinh hãi.
Chưa từng nghe nói đến chúng. Nhưng riêng nghe cái tên đã thấy rùng mình. Còn “dung nhan” của chúng thì càng dã man hết mức.
Con nào cũng dài rộng chín mười thước, đen sì sì.
Đôi mắt chúng đỏ đòng đọc rất khát máu.
“Tuyệt đối không để cho chúng đuổi kịp, nếu không chúng ta chỉ còn cách xả thân xác mà dâng cho chúng xơi!”
Thân xác? Họ đâu dễ gì mà tu luyện được!
Tuy đã lên đến cấp độ thần giới, thân xác bị hủy vẫn có thể tu luyện lại, nhưng việc đó vẫn cực kỳ phiền toái, chẳng ai muốn làm cái việc đó.
Cả đoàn sáu người vận sức thi triển công lực cấp tốc phi hành.
Khí lưu cực mạnh lan tỏa khắp rừng Bách Độc.
Có lẽ độc giả sẽ lấy làm lạ, tại sao họ không giấu kín khí lưu rồi phi hành tiến lên? Nếu cứ thế này thì rất dễ bị lộ và trở thành mục tiêu của các sinh vật khác.
Thực ra, sở dĩ họ làm như thế là nhằm tránh xa những đối tượng hay xông ra tấn công.
Nếu không, những đối tượng nhãi nhép ranh con rỗi rãi này sẽ chạy ra, coi họ là những tấm bia để luyện công, thì họ sẽ chết dở.
Sẽ bị cản đường, lỡ thời gian và còn phải tổn hao tinh lực nữa.
Cho nên họ cứ phát tan khí lưu cực mạnh của mình, ít ra cũng khiến các đối tượng ranh con ấy không dám ló mặt ra gây rối.
Như thế, thực ra lại là thông thoáng, dễ phi hành.
Có điều, nếu gặp phải cao thủ, thì chúng sẽ là cao thủ tuyệt đối, họ sẽ phải mệt mỏi.
Đàn dơi ăn thịt người vẫn không ngừng truy đuổi họ, hình như chúng tuyệt đối không nản chí.
Con dơi đầu đàn có kích cỡ hai ba chục thước cũng nên.
Trông nó khôi ngô sáng sủa, rất mực phong độ.
Đôi mắt đỏ như máu của nó tràn ngập khát vọng dã man.
“Tăng tốc! Phải đuổi kịp họ! Thu được kim đan mà họ đã luyện là một nhẽ, ăn da thịt họ cũng sẽ giúp chúng ta tăng cường công lực rất nhiều!”
Nói rồi, nó dẫn đầu mấy trăm con dơi đàn em cấp tốc truy kích bọn Khuynh Thành.
Con dơi đầu đàn lại hô lên: “Phải để cho ta bọn đàn ông. Còn lại là phần của các ngươi hưởng thụ!”
Sở dĩ nó bám riết không chịu buông tha vì nó nhận ra Lam Tố có khí lưu phi thường.
Ăn thịt một người như thế, công lực của nó được nâng nhanh ít nhất là ba cấp.
Cho nên nó liều, chết thì chết cũng phải mạo hiểm một phen.
Nếu thắng trận này nó có thể trở thành lãnh tụ của nhà dơi.
“Đại ca quyết ý sẽ ăn thịt hắn à?”
Một con dơi nhóc bay bên cạnh hỏi nó.
“Hỏi thừa lời rồi! Ông đương nhiên sẽ xơi nó! Xơi nó, công lực của ông sẽ nâng lên hết cấp, thì họ dơi nhà ta còn ai dám là đối thủ của ông nữa?”
Đại ca dơi nói, mặt nó rất cao ngạo phớt đời.
“Nhưng có vẻ như hắn có công lực rất mạnh?”
Đại ca dơi trợn mắt nhìn con dơi nhóc con, tức giận mắng mỏ: “Đồ ngu! Nếu hắn không có công lực cao thì ông đây ăn thịt nó để làm gì?”
Dơi nhóc con hình như đã hiểu, nó đực mặt ra cười rất ngớ ngẩn, gật đầu nói: “Kể cũng phải. Đại ca thật thông minh.”
“Chỉ nói vớ vẩn, không thông minh, sao có thể làm đại ca của các ngươi?”
Nói về trí thông minh.
Thì có thể vì đại ca dơi ăn thịt người tựa như hạng VIP trong làng chiến đấu cơ B2 trong khắp hơn hai trăm dặm quanh vùng này.
Đại ca rơi này xứng được liệt vào hạng thượng đẳng.
“Lát nữa toàn thể các người vây đánh bọn người còn lại.”
“Rõ!”
Dơi nhóc con đáp. Nhưng rồi nó cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội hỏi: “Còn đại ca, đại ca sẽ làm gì?”
Đại ca dơi tạt cho nó một chưởng vào đầu, mắng nhiếc: “Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ta đương nhiên sẽ đi ăn cái thằng người có công lực cao ấy!
Này, ta nhắc ngươi vô số lần rồi. Khi đại ca làm việc thì ngươi đừng xía vào! Mẹ kiếp! Người là đại ca hay ta là đại ca, hả?”
…
Dơi nhãi con câm như thóc.
Nó chẳng qua cũng vì quan tâm đến đại ca thôi mà!
Nó ấm ức nói: “Đương nhiên đại ca là đại ca rồi.”
Nó quá mong mình cũng là đại ca, như thế ít ra cũng không bị mắng chửi và không bị ăn đòn.
Đàn dơi ăn thịt người quyết truy đuổi không bỏ cuộc, mải miết bám theo bọn Diệp Khuynh Thành liền bảy ngày bảy đêm.
“Đại ca, bọn người kia chạy cũng tài thật!”
“Chạy à? Ta không tin ta không thể đuổi kịp bọn họ.”
Công lực của bọn dơi thực ra không cao, nhưng nếu thi phi hành… Bọn chúng bẩm sinh đã có nghề phi hành trên bầu trời.
Cho nên chúng sẵn có ưu thế rất lớn, ví dụ rất dai sức.
Cho nên, khi bay thật lâu, thì ưu thế này sẽ được thể hiện ra.
Chờ khi bọn người lớ ngớ kia không chạy nổi nữa, thì họ chỉ còn cách bị ăn thịt vậy.
Đại ca nghĩ ngợi, rất đắc ý, rất sung sướng khoái trá.
Dơi nhóc con hình như nghĩ ra điều gì, mắt nó bỗng sáng lên, nói: “Đại ca ạ, đệ có cách này.”
“Là cách gì, mau nói đi?”
“Nếu chúng ta cứ bám sau lưng họ thế này thì chưa biết phải truy đuổi đến bao giờ, chi bằng chúng ta chuyển hướng bay, sau đó chúng ta đánh vào nhân lúc chúng không phòng bị, chúng sẽ không kịp trở tay.
Đại ca nói xem, đệ có thông minh không? Biện pháp này rất hay, đúng không?”
Đại ca dơi trầm tư một hồi, rồi tét một chưởng lên đầu dơi nhãi con, nói: “Đồ ngu, đần độn, đồ đần thối nhà ngươi có biện pháp hay, sao không nói sớm?
Để cho đại ca này phải đuổi suốt bảy ngày bảy đêm liền, ngươi cho rằng đại ca không mệt hay sao?”
Dơi nhãi con dẩu môi, tâm trạng nó rất buồn bực.
Dù sao đại ca cũng đã nói biện pháp của nó tốt, thế mà lại đánh nó!
Cái đầu đại ca có vấn đề thì phải?
Tuy nó đã nghi ngờ như thế từ lâu nhưng không có cách nào khác, vì ai bảo người ta có chỗ dựa, là đại ca của nó!
“Đại ca ạ, có phải là làm theo cách như đệ nói không?”
“Lắm lời quá! Sao không mau truyền lệnh đi?”
Bọn Diệp Khuynh Thành bị đàn dơi ăn thịt người truy đuổi, chạy đến nghẹt thở.
Tốc độ của chúng tuyệt đối quái thai, kinh khủng.
Vừa vào đến rừng Bách Độc đã gặp phải bọn khủng bố kiểu này, không rõ tiếp theo còn những gì đang chờ đợi họ?
“Lam Tố, sao tốc độ của chúng nhanh khiếp thế?”
Khuynh Thành thật sự không sao hiểu nổi, chúng chỉ là bọn yêu thú bình thường, sao lại có tốc độ dã man như vậy.
Cả bọn phải vận toàn lực ra mới tạm bỏ rơi được chúng. Nếu chúng tiếp tục truy kích bảy ngày bảy đêm nữa, chỉ e họ không thể chạy nổi, chấp nhận chờ để chúng đánh chén.
“Khuynh Thành, tuy chúng chỉ là yêu thú bình thường, mà là rừng Bách Độc! Nơi này tập trung mọi tinh hoa của thiên địa, nếu tu luyện thì luôn có kết quả nhanh hơn ở mọi nơi khác.
Dù là linh hồn hay thân thể tu luyện, đều có kết quả là các yêu thú đẳng cấp lợi hại hơn hẳn tu luyện ở mọi nơi khác.”
Hồng Loan bỗng hưng phấn gào lên: “Chúng không truy kích nữa rồi! Chúng đã bay theo hướng khác rồi!”
Nghe Hồng Loan nói thế, mọi người đều ngoái lại nhìn phía sau. Quả nhiên đàn dơi ăn thịt người đã bay đi hướng khác.
Lúc này cả đoàn người mới thở phào, và giảm bớt tốc độ.
Hoa Mãn Nguyệt nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi. Anh ta đã đổ mồ hôi đầm đìa từ bao giờ rồi!
Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng kinh hãi toát mồ hôi thơm ngát.
Chạy liền mấy ngày mấy đêm, cô đã thấm mệt.
Đi trên cùng là Lam Tố, anh nắm tay Khuynh Thành dịu dàng hỏi: “Khuynh Thành, thấy thế nào rồi?”
Khuynh Thành là người có công lực thấp nhất, cô đã tốn quá nhiều sức lực.
Nếu bị bọn yêu thú khác tuy kích, cô có thể chạy cả tháng trời cũng không vấn đề gì.
Đáng nói nhất là đàn dơi ăn thịt người này có tốc độ kinh khủng, cho nên sắc mặt cô tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
“Em không sao. Anh yên tâm đi!”
Cô lau mồ hôi, nhìn anh mỉm cười.
Lam Tố ôm cô vào lòng, nói với cả đoàn: “Phi hành qua trái núi trước mặt, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát.”
Mọi người đều gật đầu tán thành. Đúng là ai cũng rất mệt.
Lần đầu tiên họ cảm thấy áp lực căng thẳng.
Vừa vào đến nơi đã bị áp lực lớn thế này, liệu sau đây họ còn phải đối mặt với những gì nữa?
Không ai có thể nói trước.
Chỉ mong sao đừng đến nỗi quái dị là được.
Họ lại phi hành một chập, rồi nhìn thấy một cái hồ, bèn dừng bên bờ hồ nghỉ ngơi.
Nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy đáy, có vô số các loài cá không biết tên, đang vui vẻ bơi tung tăng.
Lam Tố nhìn Khuynh Thành mặt mũi lấm tấm mồ hôi, cảm thấy rất thương xót.
Anh bèn bước xuống hồ múc một bình nước; rồi xé một mảnh vạt áo nhúng nước, vắt khô đưa cho Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, em lau mồ hôi đi!”
Thấy Lam Tố chu đáo hết lòng, Khuynh Thành vô cùng cảm động. Cô cầm mảnh vạt áo, mỉm cười, rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.
Lau khô cho anh xong xuôi, cô mới lau mặt cho mình.
Ân Ly đứng bên thấy hai người đằm thắm ân cần, cô rất vui mừng.
Nhưng cũng rất buồn. Cô cúi đầu, níu một cành cây đung đưa qua lại.
Bên trái là cặp tình nhân Khuynh Thành, bên phải là cặp tình nhân Hoa Mãn Nguyệt, ở giữa chỉ còn lại cô và Hồng Loan ngồi tựa lưng vào nhau.
Nếu không có Hồng Loan thì có lẽ cô phải đào một cái hố mà chui xuống rồi cũng nên.
Như thế sẽ khỏi phải buồn và lúng túng như lúc này.
Khuynh Thành đã nhận ra tâm trạng ấy của Ân Ly.
Nhưng tình cảm yêu đương chân thành, quyến luyến, đâu dễ gì có thể rời nhau ngay lập tức?
Chẳng phải Khuynh Thành cố ý đắm đuối cùng Lam Tố ngay trước mặt Ân Ly.
Nhưng đúng là tình yêu của cô rất không dễ gì có được, cô không thể không trân trọng nâng niu từng giờ từng khắc ở bên Lam Tố.
Cô đưa lại cho anh cái bình nước, rồi nói: “Hãy đến chỗ Ân Ly đi!”
Lam Tố đương nhiên cũng nhận ra tâm tư của Ân Ly.
Anh nhè nhẹ đụng tay vào má Khuynh Thành, nói: “Em uống đi, uống hết anh lại xuống múc nữa.”
Khuynh Thành cũng không từ chối nữa, đúng là cô đang thấy khát. Cô cầm bình nước uống ừng ực.
Cô chẳng phải thiên kim tiểu thư mảnh mai hiền thục như thời cổ đại, mọi cử chỉ đều chậm rãi rón rén.
Cô là con người đến từ thế giới hiện đại, uống nước ừng ực cũng là phong cách của quê hương bản quán chứ tuyệt đối không phải cố ý làm thế.
Uống xong, cô nhìn thấy Lam Tố đang mở to mắt, ngớ ra nhìn mình, bèn nhíu mày hỏi: “Đã có chuyện gì à? Em đẹp quá hay sao?”
Lam Tố bật cười ha hả, nói: “Đẹp! Rất đẹp! Khuynh Thành của anh rất đáng yêu. Rất khác với mọi người! Anh rất tâm đắc và rất thích!”
Lam Tố rất thích phong cách cởi mở thẳng thắn của Diệp Khuynh Thành.
Phụ nữ, khi cần dịu dàng thì nên dịu dàng.
Còn những lúc khác thì tuyệt đối không cần màu mè làm bộ. Cứ nên thẳng thắn. Thì nam giới lại càng ngưỡng mộ hơn.
Nói rồi, Lam Tố mỉm cười, quay người bước đi lấy nước.
Vừa bước đến bờ hồ thì anh nhìn thấy hàng ngàn con cá đủ các loại tập kết thành hàng lối ngay sát bờ.
Một con cá màu đỏ bơi đầu tiên, trên hết.
Thấy Lam Tố bước lại, nó lập tức tỏ ra hết sức lo sợ, vội lùi lại ngay lập tức. Đàn cá phía sau nó cũng nhanh chóng bơi tản ra chạy trốn.
Thật là kỳ lạ. Lam Tố bất giác cau mày.
“Cá ơi, các ngươi sợ ta hay sao?”
Con cá màu đỏ bơi đi rõ xa, rồi mới thò đầu lên nói: “Bọn tôi không sợ ông mà được à?”
Lam Tố bỗng cảm thấy rất kỳ quái, anh đâu có làm hại gì chúng? Huống chi, mọi người đều đã giấu kín khí lưu của mình thì bọn chúng sợ anh cái nỗi gì nhỉ?
“Tại sao các ngươi lại sợ ta?”
“Ngay thiên tôn còn phải sợ ông nữa là, chúng tôi không sợ sao được?”
Thiên tôn? Thiên tôn cũng phải sợ anh?
Anh cười chua chát. Nếu thiên tôn sợ anh thật thì anh đâu phải liều mạng chạy đến tận rừng Bách Độc làm gì!
“Cá ơi, ngươi nói linh tinh gì thế? Ngươi phải biết thiên tôn là nhân vật gì, sao ông ấy phải sợ ta? Ta sợ ông ấy thì có!”
“Không! Ông ấy sợ ông!”
Giọng con cá dâng cao thêm một đề-ci-ben.
Con cá đỏ này thật thú vị!
“Thế thì ngươi thử nói xem, tại sao ông ấy sợ ta?”
“Nói thì nói! Thiên tôn sợ ông… sợ ông sau này sẽ lợi hại hơn ông ta, sẽ tranh mất vị trí thiên tôn của ông ta!”
Lam Tố cười ha hả. Cái lý do này quá ư viển vông thì phải?
Tranh mất vị trí thiên tôn! Muốn thế thì anh phải cực kỳ lợi hại để có thể đánh bại thiên tôn mới hòng tranh được!
Con cá này đúng là điếc không sợ súng, nói bừa.
Nhìn vẻ mặt Lam Tố, con cá có ý không phục, nói: “Ông không tin tôi à?”
“Ngươi cho rằng ta nên tin ngươi hay sao?”
“Hử! Không tin. Thế thì tôi cho ông thấy đây…”
Nói xong nó liền biến mất, để lại trên mặt hồ gợn sóng lan xa dần. Rồi một huyễn tượng xuất hiện trên mặt hồ.
Những con cá lúc trước cũng lượn lờ trong huyễn tượng, tiếp đó là…
Một làn sóng dập dờn, huyễn tượng biến mất.
Một con cá đỏ khác bơi đến bên con cá đỏ này, gắt ầm lên: “Ngươi lại nói năng linh tinh gì rồi? Cô đây đã dặn ngươi vô số lần rằng không được bép xép, sao ngươi cứ không nghe?”
Lam Tố còn chưa biết con cá đỏ này chính là cá tiên tri mà truyền thuyết vẫn nói đến.
Cá tiên tri có thể biết trước mọi việc trong tương lai.
Có điều, linh lực của nó còn yếu nên chỉ có thể tiên tri một số việc rất có hạn mà thôi.
Con cá đỏ to đứng bên cạnh, linh lực của nó rất mạnh, nó có thể biết rõ mọi sự việc xảy ra trong kiếp trước, kiếp này của người ta.
Nhưng, thiên cơ không thể tiết lộ.
Chúng tuy có năng lực tiên tri, nhưng trong các tình huống thông thường. Chúng sẽ không nói ra. Vì không thể tác động đến đương sự để thay đổi số phận của họ.
Trừ phi, nếu xảy ra các biến cố hệ trọng gì đó, chúng sẽ hóa thân thành người rồi bảo cho người ấy biết.
“Cô ơi, cháu không nói linh tinh. Thiên tôn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, thiên tôn định giết ông ta, thiên tôn còn bắt cha ông ta làm con tin để khống chế!”
Con cá nhỏ không nén được bức xúc, kêu lên.
Nó vẫn như đứa trẻ sơ sinh, rất trong sáng hồn nhiên.
Đời nó vẫn như tờ giấy trắng, nó dám yêu dám ghét, dám căm hận cái xấu; nhìn thấy kẻ tiểu nhân như thiên tôn, nó đương nhiên không nén nổi bức xúc phẫn nộ.
Không bức xúc thì còn tạm ổn, hễ bức xúc rồi thì nó khiến cho Lam Tố của chúng ta xưa nay điềm tĩnh cũng phải kích động, phản ứng theo.
Tàn ảnh nháng lên, Lam Tố đã đến bên cạnh con cá đỏ bé nhỏ, hỏi: “Ngươi nói gì? Thiên tôn khống chế cha ta ư?”
“Nếu ông không tin, ông cứ bảo cô của tôi cho ông xem lại huyễn tượng.”
Vì đã hủy huyễn tượng của con cá đỏ bé, nên con cá đỏ to này đương nhiên không thể lại cho Lam Tố xem.
Nó chỉ lắc đầu, bất lực nói: “Rất xin lỗi thượng tiên, thằng cháu dại dột của tôi hơi có vấn đề, toàn ăn nói vớ vẩn, mong thượng tiên lượng thứ, đừng trách tội cháu tôi.”
Nhìn ánh mắt hấp háy đung đưa của nó, Lam Tố biết rằng nó đang nói dối.
Lẽ nào con cá đỏ bé con kia nói là thật?
Nếu đúng là thiên tôn… thế thì cha anh đang gặp nguy hiểm thật rồi. Nhưng chẳng có lý do gì hết. Thiên tôn bắt cha anh để làm gì?
Thiên tôn đã từ lâu không bận tâm đến mọi việc trên thần giới kia mà?
Năm xưa, khi gia tộc Nam Cung và gia tộc Tây Môn liên kết tiến đánh gia tộc Đông Phương, thiên tôn cũng không đứng ra ngăn chặn.
Lẽ nào lần này chỉ vì một chuyện nhỏ bằng cái móng tay, ông ta lại gây rắc rối đối với cha anh?
“Tôi nói rất thật, tôi không nói dối ông đâu. Bà cô tôi xưa nay tính tình vẫn thế, rất lạnh lùng, vô tình, chỉ hám tiền bạc mà thôi.”
Diệp Khuynh Thành thấy Lam Tố đi đã lâu không về, lo anh sẽ gặp chuyện bất trắc.
Cô đứng lên, nói với Hồng Loan: “Ta đi xem xem Lam Tố thế nào rồi.”
“Đi đi, đi đi! Tôi biết rồi, hai người muốn đi ăn tình yêu!”
Hồng Loan bô lô bô la nói rất vô tư, nhưng lại khiến cho Khuynh Thành bỗng đỏ nhừ mặt.
Thằng bé con chết tiệt, bộ dạng xinh xắn đáng yêu hết cỡ, giả vờ măng tơ nhưng lại biết nói đủ thứ chuyện!
“Coi chừng ta sẽ vặt trụi lông, biến ngươi thành con chim tồng ngồng!”
Khuynh Thành làm động tác vặt lông, khiến cho Hồng Loan nhìn mà rùng mình, vội quay người chạy lao vào lòng Ân Ly.
Ngẫu nhiên mới khéo làm sao, nó rúc đúng vào ngực Ân Ly.
Ân Ly vội đẩy nó ra thật mạnh, quát: “Thằng ranh con! Người thì bé teo, toàn vờ vịt tìm cách đụng chạm người ta! Đồ yêu râu xanh!”
Hồng Loan ngớ ra, cứng lưỡi. Sao nó lại biến thành yêu râu xanh nhỉ?
Nó ngây thơ cười với Ân Ly: “Tôi, nhiều nhất chỉ là con chim râu xanh thì có!”
“Chim rây xanh hay yêu râu xanh cũng thế, vẫn là gã râu xanh!”
Ân Ly tức quá gào lên.
Thấy giọng Ân Ly bỗng dâng lên rất cao, Hồng Loan ngỡ mình đã chọc tức cô thật, nó bèn chững lại, nghẹo cổ đi đến bên cô, nói: “Tôi không cố ý, thật thế.”
Nhìn bộ dạng của Hồng Loan, Ân Ly lập tức tỉnh táo trở lại.
Mình sao lại thế này? Đang yên đang lành lại phát cáu với Hồng Loan? Chẳng qua là vì mình nhìn thấy vương gia âu yếm Diệp Khuynh Thành!
Ân Ly nhà ngươi thật là… sao ngươi có thể như thế này? Chẳng lẽ ngươi không mong họ được hạnh phúc à?
Ngươi vẫn mong họ được hạnh phúc, đúng không?
Tuy nhiên cô rất mong ánh mắt của vương gia thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở cô, ít ra cô sẽ cảm nhận được vương gia vẫn nhớ đến sự tồn tại của cô.
Dằn vặt băn khoăn một hồi lâu, Ân Ly mới nắm tay Hồng Loan nói: “Ta không giận ngươi đâu. Ta…”
Hồng Loan chớp chớp mắt, ỏn ẻn nói: “Không giận tôi? Thì cô giận ai?”
Tức thật! Nếu sớm biết thế này thì cô đừng giải thích với nó còn hơn. Trót giải thích rồi, chính cô cũng không biết nói sao nữa.
Chẳng nhẽ lại trả lời Hồng Loan là mình đang ghen? Cô đang buồn vì vương gia của cô căn bản đã quên cô rồi thì phải?
“Ta… ta không giận.”
“Cô không giận?”
“Không! Vừa rồi ta chỉ hơi căng thẳng một chút.”
“Thế à?”
Ân Ly nhìn về hướng khi nãy Lam Tố biến mất. Tại sao vương gia đi lâu như thế chưa về nhỉ?
Khuynh Thành thấy lo cho Lam Tố, cô bước về phía hồ nước.
May quá, Lam Tố vẫn bình an đứng đó.
“Lam Tố…”
“Khuynh Thành, sao lại đến đây?”
“Em thấy anh đi lâu quá không về, nên em đến xem sao.”
Lam Tố kéo cô lại gần, nói: “Thú vị thật, anh vừa gặp một con cá tiên tri.”
Anh chỉ vào con cá nhỏ màu đỏ đang ở dưới hồ nước: “Nó đấy!”
“Cá tiên tri? Thế là ý gì?”
“Tức là nó có thể biết quá khứ, hiện tại và tương lai.”
“Có loài cá như thế thật à?”
“Nếu chưa tin em cứ hỏi nó mà xem!”
Khuynh Thành nhìn con cá đỏ xinh xắn, nói: “Cá ơi, ngươi biết quá khứ, hiện tại và tương lai thật ư?”
Con cá đỏ uốn lượn cái đuôi, rất tự hào nói: “Đương nhiên là thật! Tôi mà lại nói dối cô hay sao?”
“Thế thì ta hỏi ngươi: ta từ đâu đến?”
Con cá đỏ nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành một lúc, rồi nói: “Cô… lạ thật! Sao tôi chưa thể nhận ra cô từ đâu đến…”
Khuynh Thành cười khanh khách nhìn Lam Tố, nói: “Anh ơi, đi thôi! Làm gì có cá tiên tri? Nó chỉ là con cá tinh nghịch mà thôi!”
Lam Tố tủm tỉm cười với con cá, nói: “Thôi, ngươi nên theo cô ngươi về đi! Ta phải đi đây.”
Con cá nhỏ hừ hừ lạnh lùng nói: “Ông không tin tôi thì ông sớm muộn gì cũng bị ăn quả đắng đấy!”
“Đừng quậy nữa, cháu theo cô về thôi!”
Con cá to giục giã, nó đành gượng trở về vậy.
Nó rất không muốn nhìn kẻ ác làm càn mà vẫn nhởn nhơ không bị trừng trị, nó không thể hiểu nổi tại sao bà cô nó lại có thái độ ấy.
Đã là nhà tiên tri, nếu thấy ai đó gặp rắc rối thì nên báo cho họ biết, nếu không, tiên tri để làm gì?
Tạm gác lại chuyện thiên tôn. Nếu không có nó, chỉ e những người này muốn ra khỏi rừng Bách Độc cũng không ra nổi!
Con cá bé nhìn con cá to, nó rất không chấp nhận.
“Cô ơi, cháu không hiểu tại sao cô lại làm như thế?”
“Hồng Nhi à, chuyện gì không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ nên nhắm mắt cho qua thì hơn.”
Cũng chẳng phải bà ta không muốn giúp đỡ Lam Tố.
Nhưng nếu hai cô cháu tiết lộ bí mật thì cả gia tộc cá tiên tri sẽ bị gặp họa diệt vong.
Thiên tôn sẽ tuyệt đối không tha cho bọn họ.
“Tại sao cô lại như thế? Cô thừa hiểu, làm thế sẽ hại cho cả thần giới! Chúng ta không nên ích kỷ như vậy.”
“Ta chẳng hơi đâu ôm rơm nặng bụng, ta không vĩ đại gì hết. Ta chỉ biết rằng, nếu chúng ta giúp đỡ bọn Lam Tố thì cả gia tộc Hồng Ngư chúng ta sẽ bị diệt vong thê thảm.”
Con cá nhỏ cười nhạt, có lẽ chỉ có mình bà cô nó tin lời lão thiên tôn chết tiệt ấy!
Hạng tiểu nhân như lão, có thể tin được không?
Nó lại nhìn bà cô một cái, thôi, nó không tranh luận nữa.
Nó biết, dù nói thêm gì nữa cũng vô ích.
“Cháu xin lỗi cô, lẽ ra cháu không nên nói thế. Cháu hiểu rằng cô cũng vì cả gia tộc Hồng Ngư mà thôi.”
Thấy con cá con không lý sự đối đầu với mình nữa.
Cá bà cô thấy vui vui, rốt cuộc nó đã hiểu ý bề trên.
Lam Tố và Khuynh Thành trở lại chỗ vừa nãy ngồi nghỉ.
Thấy hai người đã quay về, Hồng Loan vội hỏi luôn: “Cô Khuynh Thành! Hai người đi đâu? Sao đi lâu thế mới về?”
“Gặp một con cá tiên tri.”
“Cá tiên tri???”
Hoa Mãn Nguyệt cau mày. Anh từng nghe nói về cá tiên tri.
Bèn hỏi ngay: “Nó nói những gì?”
“Nó chỉ là con cá vô vị, tôi đã lùa nó đi rồi!”
“Gì cơ? Cô dám đuổi nó đi? Khuynh Thành có biết không: cá tiên tri có thể biết rõ quá khứ, hiện tại và tương lai!”
Hoa Mãn Nguyệt không nén được sửng sốt. Nếu được cá tiên tri giúp đỡ, rất có thể họ sẽ có cơ hội sinh tồn.
Sao cô ấy lại có thể đuổi nó đi?
“Có cá tiên tri thật à? Nó có thể biết quá khứ, hiện tại, tương lai thật ư?”
“Tất nhiên rồi. Rất hiếm khi được gặp cá tiên tri. Con cá ấy đã nói những gì?”
Hoa Mãn Nguyệt rất hồi hộp nhìn Khuynh Thành và Lam Tố.
Nhìn Hoa Mãn Nguyệt đang rất sốt sắng, Lam Tố chậm rãi nói: “Lẽ nào nó nói là thật?”
“Nó đã nói gì?”
“Nó nói rằng thiên tôn sợ tôi, và còn nói rằng cha tôi đã bị thiên tôn bắt, nhằm uy hiếp tôi.”
“Thiên tôn???”
Hoa Mãn Nguyệt cau mày thật chặt, miệng lẩm bẩm: “Lẽ nào là người ấy?”
“Là ai?”
“Tức là người mà chúng ta đã gặp.”
Khuynh Thành cũng giật mình ngạc nhiên: “Hoa Mãn Nguyệt anh nói… hắn… hắn là thiên tôn?”
“Xét công lực của người ấy, thì rất có thể là như vậy.”
Thiên tôn! Là nhân vật đáng sợ biết chừng nào!
“Nếu em biết có cá tiên tri thật thì em đã không đuổi nó đi. Xin lỗi Lam Tố, tại em cả!”
Lam Tố nhìn cô rất tình cảm, nói: “Ngốc ạ, chuyện đó đâu có thể trách gì em? Cứ gì em không tin, mà ngay chính anh cũng ngờ ngợ không tin lắm.”
“Nhưng, nếu đúng là cha anh bị thiên tôn bắt đem đi, thì ta phải làm gì?”
Lam Tố bất giác nắm chặt nắm tay.
Đúng thế! Nếu cha anh bị thiên tôn bắt đem đi, thì anh phải làm gì đây?
“Trước mắt, chúng ta chỉ có thể đi tìm chim Chu Tước đã, còn các việc khác, khi nào gặp thiên tôn thì mới làm sáng tỏ được.”
“Hiện giờ chỉ có thể làm như thế.”
Hoa Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Khuynh Thành nhìn mọi người, nói: “Đã thế thì chúng ta lại tiếp tục lên đường!”
Phải nhanh chóng tìm ra Chu Tước, sau đó sẽ phân định cao thấp với thiên tôn.
Mọi người gật đầu, rồi cùng đứng dậy bắt đầu phi hành.
Nghe đồn rằng Chu Tước sống ở vùng sâu trong rừng Bách Độc, khu vực đáng sợ nhất.
Lúc này bọn Khuynh Thành chỉ đang ở vùng bìa rừng Bách Độc mà thôi.
Hoa Mãn nguyệt vẫn đang nghĩ ngợi về cá tiên tri. Nếu lại có cơ hội gặp nó, thì mọi việc sẽ trở nên dễ xử lý.
Ít ra, ít ra anh cũng có thể biết số phận của cha anh ra sao.
Có thể biết người kia có phải thiên tôn không? Có thể biết bọn các anh phải làm những gì thì mới đánh thắng được hắn?
Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn Hoa Mãn Nguyệt, hỏi: “Anh đang nghĩ về cá tiên tri à?”
“Không nghĩ sao được? Một cơ hội tốt như thế, mà lại…”
“Đã đành thế. Nhưng, muốn gặp được cá tiên tri thì phải tùy cơ duyên trời cho. Nam Cung Triệt, anh đừng nên nghĩ nhiều nữa.”
Hoa Mãn Nguyệt buồn bã cúi đầu. Dù nghĩ nhiều nữa thì ăn thua gì?
Rõ ràng chỉ là vô ích.
“Anh hiểu rồi.”
Hoa Mãn Nguyệt không muốn Lưu Hương Nguyệt Nhi phải lo lắng, anh mỉm cười với cô.
Thấy Hoa Mãn Nguyệt và Lam Tố băn khoăn, Khuynh Thành cũng rất buồn.
Nếu không phải tại cô, thì có lẽ họ đã có thể hỏi được những điều hữu ích từ con cá tiên tri.
Nhưng bây giờ, tất cả chỉ là ẩn số.
Điều quan trọng nhất là cha của Lam Tố, nếu rơi vào tay thiên tôn thật, thì mọi người phải làm gì đây?
Cả đoàn sáu người đi chưa được bao lâu.
Ân Ly bỗng rú lên một tiếng rồi lập tức ngã nhào xuống đất.
“Ân Ly!”
Hồng Loan kêu lên the thé, cấp tốc bay về phía Ân Ly định nắm tay cô kéo lại.
Nhưng, quái dị làm sao: cái thứ dài dài giống như xúc tu cuốn vào Ân Ly lại có tốc độ nhanh kinh hồn.
Nên nó lôi ngay Ân Ly xuống đất.
Ân Ly vốn có công lực rất khá, nhưng lúc ấy không thể phát huy được gì.
“Ân Ly, Ân Ly, mau tóm lấy tay tôi!”
Hồng Loan bay cực nhanh về phía cô.
Khuynh Thành ngoảnh lại nhìn, rồi cũng cấp tốc bay xuống mặt đất.
Lam Tố thấy thế cũng rất kinh hãi. Là… là chuyện gì thế kia? Đang ổn cả, sao lại bị thứ chết tiệt đó lôi xuống mặt đất?
Anh nhìn thấy Khuynh Thành tay cầm Tử Thanh bảo kiếm lao về phía mặt đất cực nhanh.
“Xẹt…xẹt…”
Bỗng thấy mấy làn kiếm quang lóe sáng, một chất lỏng màu xanh đen, dinh dính như keo phóng ra.
Chất keo màu xanh đen phun đến đâu, nơi ấy tan hoang như cõi chết, cây cỏ héo khô.
Chất độc cực kỳ lợi hại!
Khuynh Thành hết sức kinh hãi, cô chưa từng thấy một chất keo độc nào ghê gớm đến thế, thảo nào vùng này gọi là rừng Bách Độc. Xem ra, chất kỳ độc ở đây quả là danh bất hư truyền!
“Mọi người phải cẩn thận, tuyệt đối không để cho chất keo xanh đen dính vào người.”
Nói rồi, Tử Thanh bảo kiếm của cô vung lên chém thẳng vào những cái chân to đùng giống như xúc tu ấy.
Xúc tu bị đau nên đã nhả Ân Ly ra.
Nhưng mặt đất đang yên ổn bỗng nứt ra vô số khe nứt.
Những cái chân to đùng giống như xúc tu bỗng từ dưới đất ngoi lên tua tủa, định cuốn lấy Diệp Khuynh Thành.
“Lưu Hương Nguyệt Nhi có biết những thứ chết tiệt này là thứ gì không?”
Khuynh Thành vừa chém các xúc tu tấn công cô, vừa lớn tiếng hỏi Lưu Hương.
“Tôi từng nghe Lão tổ tông nói, chúng có tên là Biến Địa Thủ[1]. Rất sẵn có ở trong rừng Bách Độc. Hễ gặp phải chúng thì sẽ cực khó xử, trừ phi…
[1] Biến Địa Thủ: tay ở khắp mặt đất.
“Trừ phi làm sao?”
“Trừ phi chúng được đánh chén người ta, nếu không, khi ta vẫn còn ở trong rừng Bách Độc thì nó cứ bám riết ta không chịu buông tha.
Chắc là chúng nó đói bụng mò ra tìm thức ăn, ngẫu nhiên vớ ngay được Ân Ly…”
Lúc này Lam Tố đã chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, anh ôm choàng cô rồi cả hai cùng lăng không bay lên.
Nào ngờ đám xúc tu tua tủa cũng lăng không vươn lên bủa vây từ bốn phương tám hướng.
Nhất loạt xông vào Lam Tố và Khuynh Thành.
“Lam Tố cẩn thận!”
Khuynh Thành đang được Lam Tố ôm chặt, cô cau mày, vung kiếm chặt đứt những xúc tu đang đánh vào phía sau lưng anh.
“Bọn khốn khiếp đáng chết!”
Khuynh Thành quát ầm lên. Nhưng chúng quá nhiều, chém không xuể, chúng vẫn không ngừng từ trong lòng đất mọc ra.
Cả đoàn sáu người nhanh chóng bị chúng bám riết.
Tất cả không thể thoát thân.
Và, đàn dơi ăn thịt người lại đang rào rào vỗ cánh, từ một hướng khác cấp tốc bay về phía bọn họ.
Từ xa, con dơi nhãi ranh đã nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra, nó vội kinh hãi kêu lên: “Đại ca! Đại ca! Gay rồi, gay rồi!”
“Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ngươi la hét cái gì thế?”
“Đại ca! Bọn người tu chân sắp bị họ ăn thịt đến nơi!”
Con dơi đại ca cau mày, tức giận nói: “Gì hả? Có kẻ dám tranh ăn với ta? Nó chán sống rồi hay sao?”
“Đó là bọn Biến Địa Thủ. Rất khó nhằn, đại ca ạ!”
“Biến Địa Thủ?”
Con dơi đại ca lại cau mày. Chuyện này quả là đau đầu.
Nhưng, kia là những con mồi của nó! Đâu có thể để cho người khác cướp mất? Nếu chuyện này lan truyền thì nó còn mặt mũi nào nữa!
“Mặc kệ biến địa biến thiên! Tiêu diệt chúng luôn! Thứ mà ông đây đã ngắm thì không đứa nào có thể cướp đi!”
“Nhưng… đại ca!”
“Nói đi!”
“Đại ca… quyết định như thế thật à?”
“Nói vớ vẩn! Mau làm đi!”
“Nhưng mà… đại ca ạ…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa. Mau đi đi, mau lên!”
Biến Địa Thủ tuy rất độc nhưng với bọn dơi ăn thịt người thì chỉ là đồ con nít! Bộ da cực kỳ bền chắc của dơi không hề sợ độc tố của chúng.
Cho nên, Biến Địa Thủ căn bản không tạo thành mối nguy hiểm đối với loài dơi này.
Tuy nhiên, Lão tổ tông của dơi ăn thịt người từng dạy rằng, vào rừng Bách Độc không nên đối địch với bọn Biến Địa Thủ là tốt nhất.
Vì, một khi đã dây vào bọn quái vật ấy thì mình sẽ cực khó chịu chẳng khác gì bị chúng lột da.
Mấy trăm con dơi ăn thịt người đang rầm rập từ phía chân trời bay đến, đen ngòm nửa bầu trời.
Khi Khuynh Thành nhìn thấy đàn dơi ghê rợn ấy, mặt cô biến sắc.
Lẽ nào… lẽ nào cả đoàn người sẽ phải bỏ mạng ở đây?
“Đồ chết tiệt!”
Hồng Loan ở bên cạnh, cáu kỉnh chửi mắng.
Lam Tố lập tức nắm chặt tay Khuynh Thành. Anh cũng cảm thấy căng thẳng nặng nề.
“Khuynh Thành! Chúng ta có sống nốt hôm nay không, chỉ trông vào trận này!”
Khuynh Thành nhìn anh mỉm cười, nói: “Có anh ở bên, em tuyệt đối không sợ gì hết.”
Chẳng qua chỉ là vài trăm con dơi ăn thịt người!
Cùng lắm là bị chúng mổ sạch da thịt! Nhưng dù sao cũng có Lam Tố ở bên, chưa chắc họ đã bị thua!
Hoa Mãn Nguyệt đứng bên bất giác cũng nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi. Không cần nói gì, chỉ cần ánh mắt kiên định như thể quyết tử, ánh mắt có thể giúp họ thấy hiểu mọi tâm tư của nhau.
“Ân Ly, tại sao cô bỗng trêu vào bọn khốn ấy?”
Ân Ly cũng rất thắc mắc. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại dây vào bọn chúng.
Trên bầu trời, đàn dơi đen kịt đang rầm rập bay như điên về phía họ.
Mọi người gấp rút chém tới tấp vào những xúc tu đang hung hãn lao vào họ.
Những cái chân kiểu xúc tu này hình như chém mãi không hết, chúng càng lúc càng hăng máu hơn.
Biến Địa Thủ! Quả là không ngoa!
Dù họ chém kiểu gì, hình như vĩnh viễn không thể có hồi kết.
“Lam Tố, ta phải làm gì?”
Nhìn đàn dơi ăn thịt người bay đến mỗi lúc một gần, Khuynh Thành thấy rất lo lắng căng thẳng.
Bỗng nhiên, đầu cô dường như lóe sáng.
Cô lập tức nhoài người ra khỏi Lam Tố, tay cầm Tử Thanh bảo kiếm nhào thẳng vào đám Biến Địa Thủ đang không ngừng ngoi lên từ mặt đất.
“Khuynh Thành!!!” Lam Tố kinh hãi gọi ầm lên. Khuynh Thành đang định làm gì thế kia?
“Khuynh Thành! Quay lại, quay lại đi!”
“Anh cứ nhìn em đây!”
Khuynh Thành hết sức tự tin, khóe miệng nhếch một nét cười hoàn mỹ mà dữ dằn.
Biến Địa Thủ à? Hừ!
Cô sẽ chặt đứt bản mệnh của nó, xem nó có dám tiếp tục ngông cuồng như thế nữa không?
Nói cho đúng sự thật, thì Biến Địa Thủ cũng là một loại linh thể.
Có điều, linh thể này có khả năng đặc biệt là có thể mọc ra các xúc tu, vô cùng vô tận.
Linh thể của nó dưới lòng đất có thể tùy ý dịch chuyển, cho nên nhìn vào hình như nó có rất nhiều cánh tay xúc tu.
Thực ra nó chỉ có một linh thể mà thôi.
Khuynh Thành không thể khẳng định chắc chắn nhung cũn