Chương 29
Tùy tùng của ai thế này? - Vượt qua trang Radzanow, ông Jurand hỏi khi chợt choàng tỉnh khỏi cơn trầm tư, như vừa thức giấc.
- Thưa, của cháu. - Zbyszko trả lời.
- Người của ta chết cả rồi sao?
- Cháu đã thấy xác họ ở Niedzbórz.
- Thế là không còn những người bạn cũ nữa rồi!
Zbyszko không biết nói gì, họ đi trong im lặng, đi khá nhanh bởi họ muốn trở về Spychow mau mau, hy vọng rằng sẽ được gặp sứ giả của bọn Thánh chiến. May thay, trời lại trở giá, đường đi đã được dọn sạch, nên họ có thể đi nhanh được. Lúc gần tối ông Jurand mới lại lên tiếng, hỏi về những tên tu sĩ Thánh chiến đã có mặt ở lâm cung. Zbyszko thuật lại cho ông nghe tất cả - về chuyện chúng tới kêu kiện, việc chúng ra đi, cái chết của hiệp sĩ de Fourcy, hộ vệ của chàng đã vặn gãy tay Danveld không thương xót. Và trong khi kể, chàng chợt thảng thốt nhớ đến một sự việc: sự hiện diện của mụ nữ tu nọ tại lâm cung, kẻ mang thuốc xoa liền da của Danveld tới đó. Đến chỗ nghỉ chân, chàng bèn hỏi han cả chàng trai người Séc lẫn gã Sanderus, nhưng cả hai đều không biết chuyện gì đã xảy ra với mụ. Hình như mụ cũng ra đi cùng với những kẻ đã đến đón Danusia, hoặc ra đi ngay sau họ. Đến lúc này, Zbyszko mới đoán rằng mụ có thể là kẻ được phái đến nhằm báo trước cho những tên mạo danh kia biết trong trường hợp ông Jurand có mặt ở lâm cung. Và khi ấy chúng sẽ không đóng giả làm người của trang Spychow nữa, mà chắc hẳn chúng mang theo sẵn một bức thư khác để trình lên quận chúa thay cho bức thư giả của ông Jurand. Mọi chuyện đã được xếp đặt khéo léo đến tinh ma, và chàng hiệp sĩ trẻ tới giờ mới chỉ biết bọn hiệp sĩ Thánh chiến trên bãi chiến trường, lần đầu tiên chợt nghĩ rằng để đánh nhau với chúng, nắm đấm không đủ mà cần phải có cái đầu mạnh hơn.
Ý nghĩ ấy khiến chàng thấy buồn, bởi niềm thương tiếc cùng nỗi đau trong lòng chàng đã biến thành nỗi khao khát đánh nhau và đòi trả bằng máu. Việc cứu Danusia cũng được chàng hình dung như một chuỗi những trận đánh tay đôi hoặc đông người. Ấy vậy mà bây giờ, chàng hiểu rằng rất có thể sẽ phải xích chặt lòng căm thù và niềm ham muốn được chặt đầu đám người kia lại như xích một con gấu, phải tìm những phương sách hoàn toàn mới để cứu sống và giải thoát cho Danusia. Càng nghĩ, chàng càng tiếc là lúc này không có ông chú Maćko, một người vừa can trường vừa lắm mưu mẹo. Chàng quyết định về tới Spychow sẽ phái gã Sanderus đến thành Szczytno để tìm bằng được mụ nữ tu sĩ kia, cố moi ở mụ tin tức về Danusia. Chàng tự nhủ nếu Sanderus có muốn phản bội chàng, thì gã cũng sẽ chẳng gây hại gì đáng kể, còn trong trường hợp ngược lại gã có thể giúp chàng được nhiều việc, bởi nghề của gã có thể lần mò đến bất cứ nơi nào.
Trước đó chàng muốn bàn với ông Jurand đã, nhưng chàng tạm lùi việc ấy, để đến trang Spychow hẵng hay, hơn nữa đêm đã buông màn, chàng thấy hình như ngồi trên chiếc yên cao ngất ngểu kia, ông Jurand đang thiu thiu vì quá mệt mỏi và lo lắng. Nhưng thực ra ông Jurand cúi đầu chỉ vì nỗi bất hạnh đã khiến đầu ông cúi gục. Và hẳn là ông vẫn đang nghĩ đến nỗi bất hạnh ghê gớm kia, bởi mãi sau ông chợt thốt lên:
- Thà ta chết cóng ở Niedzbórz cho rồi! Có phải chính anh đã bới ta lên không?
- Dạ, cháu cùng những người khác nữa.
- Và trong hội săn vừa rồi, chính anh đã cứu sống con ta?
- Cháu đâu có thể làm khác được!
- Bây giờ anh lại giúp ta?
Trong lòng Zbyszko chợt trào dâng tình yêu thương đối với Danusia lẫn lòng căm thù bọn Thánh chiến chuyên gây hờn oán, và chàng nhổm dậy trên yên, nói rít qua hàm răng nghiến chặt.
- Xin hiệp sĩ hãy nghe lời cháu nói đây: dù có phải dùng răng không để gặm các thành trì đất Phổ, cháu cũng sẽ gặm nát chúng ra để cứu được nàng!
Hồi lâu, im lặng bao trùm. Những lời của Zbyszko rõ ràng đã làm tỉnh thức bản tính say máu thù không kìm nổi của ông Jurand cùng với sức mạnh ghê gớm, và ông nghiến răng ken két trong bóng tối, rồi lát sau lại lần lượt điểm từng tên họ bọn Thánh chiến:
- Danveld, de Lӧwe, Rotgier, Gotfryd!
Ỏng thầm nghĩ, nếu bọn chúng muốn ông trả gã de Bergow cho chúng thì ông sẽ trả, nếu chúng bắt ông phải trả thêm tiền thì ông sẽ trả thêm, dù có phải nộp cả trang trại Spychow cũng cam, nhưng sau đó đáng thương thay cho những kẻ đã dám xúc phạm đến đứa con duy nhất của ông.
Suốt đêm, không một ai chợp mắt, sáng ra họ gần như không nhận ra nhau: vẻ mặt họ đã biến đổi ghê gớm sau đêm hôm ấy. Rốt cuộc, nỗi đau xót và sự cương quyết trả thù của Zbyszko cũng gây ấn tượng cho ông Jurand, và ông hỏi:
- Chính con ta đã lấy khăn trùm lên đầu anh, cứu anh khỏi tay thần chết - ta biết. Nhưng anh cũng mến nó chứ?
Zbyszko nhìn thẳng vào mắt ông với vẻ mặt gần như táo tợn, đáp lại:
- Nàng là vợ cháu!
Ông Jurand kìm ngay ngựa lại, nhìn Zbyszko, mắt hấp háy liên hồi và thảng thốt.
- Anh nói cái gì? - Ông hỏi lại.
- Cháu nói nàng là vợ cháu, cháu là chồng nàng.
Vị hiệp sĩ trang Spychow đưa bàn tay phải lên che mắt như bị quáng trước một tia chớp chói lòa. Nhưng sau đó chẳng nói một lời, ông thúc ngựa tiến lên đầu đoàn và phóng đi trong im lặng.