Chương 31
Hôm sau, vào lúc chính ngọ, toán sứ giả gặp ông Jurand, rồi sau đó chúng ra đi, mang theo de Bergow, hai tên hộ vệ cùng mươi tù binh khác. Tiếp đó ông Jurand cho gọi cha linh mục Kaleb, đọc cho cha viết một bức thư gửi quận công, báo rằng Danusia không phải bị các hiệp sĩ Thánh chiến bắt cóc, nhưng ông đã tìm biết được nơi giam giữ con và hy vọng rằng vài ngày nữa sẽ đem được con về. Ông cũng lặp lại y nguyên những lời ấy với Zbyszko, từ đêm qua chàng như phát rồ vì kinh ngạc và lo lắng. Vị hiệp sĩ già không muốn trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, bảo chàng phải kiên trì chờ đợi, đừng làm bất cứ việc gì để giải phóng cho Danusia, bởi điều đó là thừa. Gần tối, ông lại gặp riêng linh mục Kaleb, ra lệnh cho cha ghi lại di chúc của ông, rồi sau khi xưng tội và nhận Mình Thánh, ông cho gọi Zbyszko cùng lão Tolima - người lão bộc luôn luôn câm lặng, thường sát cánh cùng ông trong mọi cuộc hành binh và chinh chiến, thời bình lại đảm nhiệm việc quản trị trang Spychow - vào gặp.
- Đây là chồng của con gái ta, người đã được nhận phép cưới con gái ta tại triều đình quận công và cũng đã được ta ưng thuận. - Ông nhìn người chiến sĩ cao tuổi, lên tiếng nói, giọng dõng dạc như thể nói với người nặng tai. - Sau khi ta chết, người này sẽ là chủ nhân nơi đây, được thừa hưởng cả thành trang, đất đai, rừng rú, đồng cỏ, gia nhân cùng mọi thứ tài sản của cải có trong trang Spychow này…
Nghe những lời ấy, ông lão Tolima hết sức bàng hoàng, ngoảnh cái đầu gần như hình vuông của mình sang nhìn Zbyszko, rồi lại nhìn ông Jurand, nhưng ông lão chẳng thốt ra lấy một lời vì gần như chẳng bao giờ lão nói lời nào, chỉ cúi đầu trước Zbyszko và vòng nhẹ đôi tay quanh đầu gối chàng.
Ông Jurand nói tiếp:
- Ý nguyện này của ta đã được linh mục Kaleb ghi lại, bên dưới di chúc có con dấu của ta đóng trên sáp. Ngươi có nhiệm vụ nói cho mọi người biết rằng chính ngươi đã được nghe những lời này từ miệng ta, ta ra lệnh cho mọi người phải tuân phục vị hiệp sĩ trẻ tuổi này như đã từng tuân phục ta. Trong ngân khố còn có những chiến lợi phẩm và tiền nong gì thì ngươi hãy trình cho chàng, và ngươi sẽ trung thành phục vụ chàng, trong hòa bình cũng như trong chiến tranh, cho đến lúc tàn hơi. Ngươi nghe rõ chưa?
Lão Tolima đưa hai tay lên ngang tai và gật đầu, rồi theo hiệu lệnh của ông Jurand, lão cúi chào ông trước khi bước ra ngoài. Vị hiệp sĩ quay sang Zbyszko, nói rành rẽ từng tiếng:
- Những gì có trong ngân khố có thể gợi dậy lòng tham lớn lao nhất, đủ để chuộc không phải chỉ một mà cả trăm người bị bắt, anh hãy nhớ lấy.
Zbyszko hỏi ông:
- Nhưng sao cha cho con trang Spychow sớm thế?
- Ta đã trao cho anh điều quý báu hơn cả trang Spychow, là con gái của ta đó thôi.
- Và giờ lâm chung thì nào ai biết trước. - Linh mục Kaleb nói thầm.
- Nào ai biết trước. - Ông Jurand nhắc lại như thể u ẩn. - Vừa rồi ta đã bị tuyết vùi kín, và mặc dù Chúa cứu cho ta được sống, nhưng trong ta không còn sức mạnh như xưa…
- Lạy Chúa lòng lành! - Zbyszko kêu lên. - Có chuyện gì xảy đến với cha từ hôm qua khiến cha cứ nói về cái chết chứ không nói tới Danusia. Lạy Chúa lòng lành vô cùng!
- Danusia sẽ trở về, nó sẽ trở về, - ông Jurand nói, - con gái ta vẫn được Chúa che chở. Nhưng nếu nó trở về… Con hãy nghe ta nói… Hãy đưa nó về Bogdaniec, còn Spychow cứ giao lại cho lão Tolima… Lão là người trung thành, mà bọn láng giềng ở đây quá chừng lang sói… Nơi ấy, bọn chúng sẽ không thể lấy dây thừng trói nó… Nơi ấy an toàn hơn…
- Hey! Zbyszko thét lên. - Sao cha nói cứ như từ thế giới bên kia dặn lại thế? Sao lại thế hả cha?
- Bởi ta như đã đặt một chân sang thế giới bên kia rồi, bây giờ ta thấy như một thứ bệnh nào đó đang hành hạ thân ta. Ta chỉ lo cho con gái ta… ta chỉ có mỗi mình nó. Ngay cả anh nữa, dẫu ta biết anh yêu thương nó lắm…
Nói đến đây ông ngừng lời, rút trong bao ra một lưỡi đoản kiếm, thường được gọi là dao lá lúa, chìa phần chuôi cho Zbyszko:
- Anh hãy thề trước ta, trên hình thập giá này, là sẽ không bao giờ xúc phạm đến con gái ta và sẽ yêu thương nó mãi mãi…
Lệ trào từ đôi mắt Zbyszko. Chàng lao người, quỳ xuống, đặt một ngón tay vào chuôi đoản kiếm, kêu lên:
- Thề có khổ hình thiêng liêng, tôi sẽ không bao giờ xúc phạm nàng và sẽ yêu thương nàng mãi mãi!
- Amen! - Linh mục Kaleb thốt lên.
Ông Jurand tra thanh đoản kiếm vào bao, đang rộng vòng tay đón chàng:
- Vậy con cũng là con ta!…
Rồi họ chia tay nhau đi nghỉ, bởi đêm đã khuya, mà từ mấy hôm rồi họ chưa biết thế nào là giấc ngủ. Nhưng mờ sáng hôm sau Zbyszko đã tỉnh giấc, bởi đêm qua chàng lo sợ, không hiểu có phải ông Jurand bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo nào chăng, chàng muốn hỏi thăm xem đêm qua ông nghỉ có an không.
Trước cửa phòng ông Jurand, chàng va phải lão Tolima vừa từ trong ấy bước ra.
- Cha ta ra sao? Người có được khỏe không? - Chàng hỏi.
Ông lão cúi chào, rồi khua tay đưa lên quanh vành tai, thưa:
- Thưa, chủ nhân truyền gì ạ?
- Ta hỏi: Cha ta ra sao? - Zbyszko to giọng nhắc lại.
- Chúa công đi rồi.
- Đi đâu?
- Tôi không biết Ngài mặc cả giáp phục…