Chương 2 Chuyện của mười sáu năm trước
vệ tư lý hệ liệt
Chương 2
chuyện của mười sáu năm trước
iang Kiến không trả lời được, ngồi một lúc y mới nói: -Bất cứ thứ gì,tôi muốn mời một bác sĩ tâm lý kiểm tra kỹ cho Vương Chấn Nguyên.
Tôi lập tức phản đối: - Như vậy, đối với trẻ con là không nên, tôi thấy chúng ta nên chia nhau ra làm việc. Tôi đến cục cảnh sát tìm xem có ghi chép gì về người chết đuối trong cái hồ kia hay không, còn anh, tôi đưa cho anh một cái máy ghi âm, ghi từng lời nói của Vương Chấn Nguyên vào, nhặt ra những lời cậu ta sử dụng thứ tiếng địa phương này để điều tra chân tướng sự việc.
Giang kiến gật đầu nhẹ:
-Được, cứ như vậy đi!
Chúng tôi cùng về nhà tôi. Tôi đưa một máy ghi âm cho Giang Kiến, trong máy ghi âm này có thiết bị truyền vô tuyến, gài một cái máy ghi âm nhỏ trên người Vương Chấn Nguyên, chỉ cần ở trong phạm vi bảy mét, mỗi một câu cậu ấy nói ra, đều bị tôi ghi lại.
Lúc tôi và Giang Kiến chia tay, tôi hẹn y năm ngày sau gặp lại, nhất định chúng tôi có thể ghi lại được rất nhiều ngôn ngữ lạ mà Vương Chấn Nguyên đã nói ra, sau khi Giang Kiến mang máy ghi âm rời đi, tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi tới cục cảnh sát đi tra xét về hồ sơ ghi chép, nhân viên cảnh sát vô cùng hợp tác, giúp tôi tra xét những ghi chép về người chết đuối hằng năm, người chết đuối mỗi năm thật không ít, nhưng không tra được vụ nào phát sinh trong cái hồ nhỏ kia. Đợi tới lúc cảnh xét tra xong xuôi, trong lòng tôi tràn ngập nghi hoặc, tôi nói:
-Không thể nào, phải có một người chết ở trong cái hồ kia, À, hắn là một người đàn ông, người Hồ Nam, khoảng... Ba bốn mươi tuổi.
Câu gọi là: "Khoảng ba bốn mươi tuổi" tôi cũng không chắc.
Sở dĩ tôi nói như thế, lúc tôi nghe thấy Vương Chấn Nguyên nói thứ tiếng địa phương này, giọng nói của hắn đột nhiên trở nên ồm ồm, giọng nói này giống như là do một người khoảng ba bốn mươi tuổi phát ra.
Vị cảnh sát kia nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi:
-Nếu như ông phát hiện một vụ phạm tội mưu sát, nên báo cáo với ban điều tra, mà không phải tới bộ môn của chúng tôi.
Tôi thật sự không thể giải thích thêm gì với vị cảnh sát kia, tôi đành phải vội nói:
-Lại làm phiền anh rồi, xin anh cho tôi xem danh sách người mất tích, xem có phải có một người giống như trong lời tôi nói!
Cảnh sát nói:
-Ông nói thật sự không rõ ràng!
Tôi cười khổ, tôi vốn không có cách gì miêu tả kỹ hơn, bời vì tôi thực sự không biết linh hồn bám vào người Vương Chấn Nguyên có hình dáng thế nào!
Hơn nữa, linh hồn bám vào người, cũng chỉ là giả thiết hư ảo của tôi, thiên hạ có thật sự có chuyện như thế cũng chỉ có trời mới biết.
Tôi lắc đầu:
- Xin anh hãy cho tôi xem một chút, miễn vi kỳ chi (1)!
Vị cảnh sát kia lắc đầu nhưng anh ta vẫn ghi lại vài lời miêu tả của tôi vào trên tập giấy, rồi giao cho những nhân viên quản lý hồ sơ về người mất tích đi tra về người này. Tôi nhẫn nại chờ, chờ gần 3 tiếng mới có ba bốn tập hồ sơ vụ án đưa tới trước mặt tôi.
Nhưng mà, ba bốn người kia, hiển nhiên không phải là người mà tôi muốn tìm, trong số bọn họ: hai người là phu nhân, một người là một ông lão, một người tuổi tác gần giống như thế nhưng là ở trong một vụ tai nạn máy bay, đều được liệt vào những người mất tích, họ đều là ngươi Hồ Nam, nhưng khu vực Hồ Nam rất rộng, trong bọn họ không có ai là người Tương Tây. Tôi hít một hơi, liên tục nói lời cảm ơn với vị cảnh sát kia, rồi đi khỏi cục cảnh sát. Tôi đi ô tô tới bên cạnh cái hồ nhỏ kia. Cái hồ nhỏ này thật sự là rất đẹp, bên cạnh hồ có rất nhiều người đang ăn cơm dã ngoại, nước hồ rất trong, cũng có không ít người đang chèo thuyền.
Tôi bỗng nhiên nảy ra một ý định quái lạ ở trong đầu, tôi muốn thử lặn xuống nước nhiều lần, không biết có thể phát hiện ra điều gì?
Nhưng ngay lập tức tôi lại bỏ ý nghĩ này đi, bởi nếu tôi lặn xuống dưới nước, mà có thể phát hiện một linh hồn đang dập dờn trong nước, điều đó không khỏi quá tức cười rồi!
Lúc trời tối đen, tôi mới về tới nhà, trong mấy ngày kế tiếp, Giang Kiến cũng không liên lạc với tôi, mãi cho đến chiều ngày thứ năm y mới tới.
Y cầm theo một cuộn băng ghi âm, vừa nhìn thấy tôi, liền nói: - Tôi đã sửa lại một chút, trong năm ngày này, em ấy sử dụng cái thứ ngôn ngữ nghe mà chẳng hiểu gì này, cộng lại nghe được chừng nửa giờ, còn đa số những lời khác đều là lặp lại, tôi đã cắt đi bớt!
Tôi dẫn Giang Kiến tới thư phòng của tôi, đem máy ghi âm đặt ở trên bàn, trong chốc lát, tâm tình của tôi thật sự rất căng thẳng, bời vì tôi nghe được vài lời, mà với một vài lời này tôi căn bản không biết là ai nói, nhưng người nói những lời hẳn là đã chết từ lâu.
Băng ghi âm chuyển động, trước tiên tôi nghe thấy những tiếng chửi người liên tiếp, Giang Kiến mở to hai mắt, tôi nói: - Người này đang chửi người, mà hình như hắn đang chửi một người phụ nữ, những từ ngữ sử dụng chỉ sợ sẽ là sự sỉ nhục rất lớn đối với một phụ nữ. Nhất định hắn rất hận người phụ nữ này!
Băng ghi âm tiếp tục chuyển động, tôi đã nghe được vài câu tương đối mạch lạc hơn "Đừng cho là ta không biết ngươi lén lúc làm những gì, ngươi và cái tên gian xảo kia muốn hại ta!" Tiếp đó, lại là những tiếng chửi người liên tiếp. Đó là cái gọi là "đại đa số đều lặp lại" của Giang Kiến thực ra chính là một vài tiếng chửi người rất cay độc. Sau đó bỗng nhiên lại là một tiếng kêu to:
“Đồ kỹ nữ gian xảo, cuối cùng ngươi cũng nổi lên sát tâm, thực đáng hận, rốt cuộc ta đã hành động chậm một bước, chiếc nhẫn kia là ta mua bằng tiền lương một năm.” Tôi với Giang Kiến cùng liếc mắt nhìn nhau, tôi dịch lại mấy câu kia nói cho Giang Kiến nghe, Giang Kiến nhíu chặt mày lại.
Tiếp theo, giống như người đang nói chuyện với ai đó, hắn hét lên:
-Cái gì, chỉ đáng giá có chút xíu thế thôi á?
Nhưng mà, kế tiếp, lại là những tiếng chửi người liên tiếp, bỗng nhiên, tôi bỗng nhảy dựng lên, bởi vì tôi đã nghe được một câu rất quan trọng!
Câu nói đó là: “Lòng các ngươi đen như thế, cái cửa hàng này nên bị thiêu rụi, chó vào, ta nhớ tên cửa hàng của các ngươi rồi. Cửa hàng vàng Hoa Hoa!”
Sở dĩ tôi gọi những lời này là quan trọng, vì tôi đã nghe thấy tên của cửa tiệm này: Cửa hàng vàng Hoa Hoa
Người đó nhất định là một người có tính tình vô cùng dữ dằn, bởi động một tý hắn lại chửi người, mà nghe ra, như là hắn dùng tiền lương một năm mua một chiếc nhẫn làm quà cho một người phụ nữ, kết quả, người phụ nữ này lại trả cho hắn. Lúc hắn quay lại cửa hàng vàng kia để trả lại chiếc nhẫn, có thể vì cửa hàng ép giá, hắn bèn mắng to lên.
Mà cái cửa tiệm này gọi là cửa hàng vàng Hoa Hoa.
Tôi đã có được manh mối thứ nhất, phấn khởi rồi lại tiếp tục nghe tiếp.
Nhưng những câu sau đó lại không có mấy ý nghĩa, đại đa số là mắng chửi người, than thở hắn không may, người đó nhất định là một người có một cuộc sống không như ý (Nếu quả thật có một người như thế), sự bực tức của hắn cũng rất nhiều.
Tôi nhẫn nại chờ cho đến khi nghe xong hết, Giang Kiến sốt ruột hỏi tôi: -Ông đã tìm được cái gì?
Tôi nói:
-Hắn đã từng đến một cửa hàng vàng bạc mua một chiếc nhẫn, cửa hàng đó gọi là cửa hàng vàng Hoa Hoa.
Giang Kiến cũng phấn khởi, nói:
-Vậy thì tốt quá, chúng ta có thế đến cửa hàng vàng kia thăm dò một chuyến!
Tôi lấy quyển sổ điện thoại ra, bởi vì tôi chưa bao giờ nghe thấy tên của cửa hàng vàng đó, vậy nhất định nó là một cửa tiệm có quy mô nhỏ. Nhưng dù nó có quy mô nhỏ, tôi nghĩ vẫn có thể tìm được nó từ trong quyển sổ điện thoại nhỏ bé.
Tôi chuyên tâm tìm kiếm, nhưng mà tôi cẩn thận tìm hai lần cũng không tìm được cửa hàng vàng Hoa Hoa.
Giang Kiến tìm tiếp sau tôi. Tôi thấy y tìm liên tục nhiều lần, cũng không thu được kết quả gì, tôi nhớ ra trong số những người bạn của cha tôi, có một lão tiền bối làm về nghề vàng và châu báu, tôi tin nhất định ông ấy sẽ biết cái cửa hàng vàng kia, cho nên tôi vội vàng gọi điện cho ông ấy.
Sau khi ông ấy nghe thấy câu hỏi của tôi, thì nở một nụ cười, nói: -Khá may là cậu đã hỏi tôi, nếu cậu hỏi người khác chỉ sợ chẳng ai biết. Cậu hỏi về cửa hàng vàng này để làm gì?
Tôi vội nói:
-Có một chút chuyện, nó ở đâu thế?
Vị trưởng bối này dùng giọng giáo huấn nói: -Nghe nói ngươi suốt ngày tìm kiếm những chuyện ly kì quái đản, như vậy... Ừm... Không làm việc đàng hoàng, thật sự không tốt, cậu nên gây dựng sự nghiệp cho tốt!
Trong lòng của tôi thầm thở dài, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe tiếp, chờ hắn nói xong, tôi liền luôn miệng bằng lòng, sau đó lập tức hỏi: -Xin chú hãy nói cho cháu biết, cái cửa hàng vàng kia nằm ở đâu vậy?
Vị lão nhân này đã bắt đầu giáo huấn sẽ không chịu thu bài, ông ta ở trong điện thoại càm ràm tôi khoảng mười lăm phút, mới nhớ tới câu hỏi của tôi, nói:
-Cửa hàng vàng Hoa Hoa sao? Trước kia, mở tại ngõ Long Như.
-Bây giờ thì sao?
-Bây giờ cái gì, đã không còn từ lâu rồi, ha. Để tôi tính lại đã... 16 năm, khoảng mười sáu năm trước, một trận hỏa hoạn thiêu rụi nó rồi, giống như có người phóng hỏa nhưng không bắt được ai cả.
Tôi không thể tưởng tượng được, mình sẽ thu được một đáp án như thế!
Tôi ngây người một lúc, mới nói: -Vậy, chủ nhân của cửa hàng vàng này là ai?
-Không biết, đó là một cửa hàng vàng nhỏ, hình như ông chủ là người Hồ Nam.
Tôi vội nói: - Đúng rồi, nhất định là một người Hồ Nam,
Vị lão nhân kia ngẩn người ra một lúc, nói: -Làm sao cậu biết?
Tôi sợ ông ấy lại chuyển chủ đề, cho nên vội vàng nói: - Chú không cần quan tâm đâu, mau nói cho cháu biết, ông chủ ấy làm sao?
-Về sau ông chủ ấy, nghe nói buồn bã và thất vọng, bày một quán nhỏ ở trong ngõ Long Như bán vài đồ gì ấy, tôi cũng không biết rõ.
Tôi cười khổ một cái: -Cảm ơn chú, hôm nào cháu sẽ đến thăm chú.
Tôi bỏ điện thoại xuống, nhìn Giang Kiến: -Anh đã nghe thấy rồi đấy, cửa hàng vàng kia đã bị lửa thiêu rụi vào 16 năm về trước, tôi nghĩ người phóng hỏa nhất định là người đó.
Giang Kiến hít một hơi, nói: -Nếu thật sự là có một người như thế.
Nhất định ánh mắt của tôi vô cùng nghiêm túc, bởi tôi cảm thấy cơ bắp của mặt mình cứng ngắc, tôi nói: Nhất định là có người kia, nếu như không có cửa hàng vàng Hoa Hoa, nếu như vẫn còn cửa hàng vàng Hoa Hoa, có lẽ tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà bây giờ tôi tuyệt đối không nghi ngờ!
Giang Kiến gật đầu:
-Đúng vậy a, năm nay Vương Chấn Nguyên mới có mười hai tuổi, sao hắn có thể nói ra chuyện của mười sáu năm trước đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, căn bản không ai biết đến tên của một cửa hàng vàng nhỏ.
Y đồng ý với tôi, nhưng ánh mắt của y, vẫn rất mông lung.
Giang Kiến nói: -Theo như vậy, người đó cũng không phải vừa mới chết đuối ở trong hồ.
-Có thể.
-Quỷ, nếu như nói thật sự có quỷ, chẳng lẽ có thể tồn tại lâu như thế và bám vào một người khác?
Tôi đứng lên, tôi không trả lời câu hỏi của Giang Kiến vì chúng tôi thật sự biết rất ít về chuyện Quỷ Hồn. Phần lớn mọi người, theo quan điểm của "Khoa học" không chấp nhận và chối bỏ sự tồn tại của Quỷ Hồn. Mà kỳ thật, phủ định sự tồn tại của sự vật và những những hiện tượng quái dị không thể giải thích được, là quan điểm không khoa học rồi.
Cho tới bây giờ, đối với vấn đề tinh thần người sau khi chết, linh hồn đại loại, còn chưa được khoa học nghiên cứu theo hệ thống. Cho dù có người đang nghiên cứu, cũng bị bài xích ở ngoài lĩnh vực khoa học, mà bị gọi là "Huyền học", ở trong tình hình này, tôi có cách gì trả lời câu hỏi của Giang Kiến.
Cho nên, sau khi tôi đi thong thả vài bước, nói: -Chuyện này, tôi xin anh hãy tạm thời giữ bí mật. Đừng nói với bất cứ ai, lại càng không nên nói với Vương Chấn Nguyên, tránh cho cậu ta không sợ hãi.
Giang Kiến nói: -Vâng, thế có cần phải tiếp tục ghi âm nữa không?
-Đương nhiên cần, chúng ta còn hy vọng thu được thêm nhiều manh mối. hơn nữa, còn phải gắng hết sức quan sát hành động Vương Chấn Nguyên.
Giang Kiến bàn bạc công việc với tôi, rồi chào tạm biệt rời đi. Sau khi Giang Kiến rời đi, Bạch Tô đi vào thư phòng của ta, nói: -Các anh bàn bạc cái gì đó, dường như em nghe thấy có người không ngừng chửi rủa!
Tôi bèn đem những chuyện xảy ra ở trên người Vương Chấn Nguyên nói cho Bạch Tố nghe.
Bạch Tố là người phụ nữ có nhiều ý nghĩ cổ quái nhất, hơn nữa lại tin tưởng vào những chuyện không thể tin được.
Sau khi Bạch Tố nghe xong câu chuyện của tôi, cô lập tức đưa ra phán đoán:
-Quỷ bám vào người là chuyện không thể nghi ngờ. Khi em còn bé, đã từng nhìn thấy chuyện như thế.
Nếu như bình thường, nghe cô nói thế. Tôi nhất định sẽ mỉa mai cho cô vài câu, nhưng lúc này, tôi không nói gì mà chẳng qua là nhìn cô, khuyến khích cô nói tiếp.
Bạch Tố nói:
-Lần đó em nhìn thấy, là một thuộc hạ của cha em. Lúc đầu, hắn đang yên lành hút thuốc lào, bỗng nhiên gào thét lên, nói là một người khác, nói là hắn bị một toán thổ phỉ giết chết, vứt vào trong một cái sơn động, mà cái người bị bám vào kia, ngày hôm qua đã đi tới sơn động đó. Cha dùng máu chó phun vào người hắn, mới chấm dứt được lời nói nhảm của hắn, và lập tức phái người tới sơn động kia xem xét.
Tôi cắt ngang câu chuyện của cô, nói:
-Thấy thi thể chứ?
-Chưa, không tìm được cái gì cả, thi thể của người kia có thể đã bị sói đói kéo đi. Nhưng mà, Quỷ Hồn của hắn, vẫn ở trong cái sơn động kia, có ngườii đi vào sơn động, liền bám vào người họ.
Tôi ngẩn người, chuyện Bạch Tố vừa kể ra, kỳ thật không phải là chuyện mới lạ, dường như ở trong mỗi làng quê cổ xưa, đều có thể tìm được những truyền thuyết tương tự. Khi tôi còn bé, cũng đã nghe được không ít.
Tình hình này rất giống với tình hình của Vương Chấn Nguyên mà tôi nhìn thấy bây giờ.
Bạch Tố lại nói:
-Tội nghiệp đứa trẻ đó, căn cứ vào truyền thuyết lâu đời chỉ cần dùng máu chó giội vào đầu là có thể đuổi được Quỷ Hồn đi rồi!
Tôi cười khổ:
-Bây giờ, chỉ sợ khó làm được điều này, anh phát giác càng ngày con người càng tự lừa dối mình, rõ ràng có nhiều hiện tượng lạ không thể giải thích được mà lại cố tình không lý giải về nó, chỉ nói tóm lại là mê tín, nói không khoa học, đến nỗi những hiện tượng đó vĩnh viễn không thể lý giải được!
Bạch Tố nói:
-Vậy bây giờ anh định làm gì?
-Anh? Anh muốn đi đến ngõ Long Như xem sao, hy vọng anh có thể tìm được ông chủ của cửa hàng vàng kia, cũng hy vọng ông ấy có thể cung cấp cho anh một vài thông tin về người tới mua chiếc nhẫn năm đó.
-Quá ít hy vọng rồi! -Bạch Tố nói
-Nhưng cho tới bây giờ chỉ có mỗi manh mối này thôi.
Bạch Tố không phản đối, nên tôi rời khỏi nhà.
Ngõ Long Như là một cái ngõ nhỏ, kiến trúc hai bên rất là cũ nát, cách đó không xa có một cái móng của một công trình cao ốc chuẩn bị khởi công xây dựng cao tới hai mươi tầng đang đóng cọc.
Tiếng đóng cọc đinh tai nhức óc, từng tiếng đóng cọc làm những căn nhà ở hai bên ngõ Long Như sinh ra những rung động rất mạnh như chúng có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tôi đi vào trong ngõ, quan sát hai bên đường, trong ngõ hẻm mặc dù có không ít cửa hàng nhưng không có một cửa hàng vàng nào cả, ngõ nhỏ không dài, rất nhanh tôi đã tới một đầu khác của ngõ nhỏ.
Mà sau khi tôi đi đến chỗ này, tôi vui mừng tới mức suýt nữa đã kêu lên!
Chú thích
(1) có thể hiểu là miễn cưỡng vượt qua khó khăn, cố mà thực hiện.
Dịch: Qing Luan
Nguồn: Tàng thư Viện
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 27 tháng 11 năm 2013