← Quay lại trang sách

Chương 6 - 7 Suy luận mơ hồ

Tất cả chúng tôi đều bất ngờ trước những gì mà Nguyễn Điệp vừa nói, đã lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe đến cụm từ " Lăng Trì ", một cái tên nghe có vẻ mĩ miều nhưng lại khiến tâm trí tôi sởn gai ốc. Em Quỳnh ngạc nhiên ngơ ngác hỏi:

- Lăng Trì là gì vậy?

Mọi người có vẻ ái ngại trước câu hỏi của Quỳnh, đúng là ai cũng biết về nó nhưng diễn tả sao cho rõ ràng và trọn vẹn thì may ra chỉ có nước tra wiki. Tôi trầm mặc lên tiếng trả lời:

- Lăng Trì là một trong những hình thức tử hình đáng sợ của thời phong kiến trung quốc, Việt Nam ta còn gọi nó là " tùng xẻo ". Tử tù sẽ bị trói chặt vào cột gỗ rồi đao phủ sẽ lấy một con dao sắc xẻo từng miếng thịt trên người khiến cho tử tù đau đớn cùng cực!

Có người còn nói Lăng trì là cả một nghệ thuật tử hình và đao phủ hành hình cũng là một nghệ sĩ!

Nguyễn Điệp ho nhẹ một tiếng rồi đưa mắt nhìn xung quanh:

- Tuy là câu cuối có hơi hư cấu nhưng thực sự lời anh bạn vừa rồi nói là tương đối chính xác! Rõ ràng hung thủ là kẻ am hiểu kĩ năng hành hình " Lăng Trì " và thuật dẫn thi vậy khả năng lớn nhất hắn là... người Trung Quốc!

Tôi nhìn về phía thằng Điệp, chỉ dựa vào việc đó mà suy luận hung thủ là người Trung Quốc... thì có vẻ... À mà thôi vì tôi cũng không biết phản bác lại như thế nào nữa. Tôi chỉ biết mỉm cười nhìn về phía nó rồi lên tiếng:

- Xẻo thịt mà không ảnh hưởng đến động mạch, các dây thần kinh vẫn làm cho xác chết di chuyển về phía đoàn tàu thì chứng tỏ tay nghề " Lăng Trì " của tên hung thủ này không phải dạng vừa đâu!

Vậy cậu có manh mối gì trong việc tìm ra hung thủ?

Nguyễn Điệp mỉm cười nhìn tôi rồi chống tay lên bàn, nó từ từ cất tiếng nói một cách dõng dạc:

- Trước mắt tôi cũng chỉ biết hung thủ am hiểu "Lăng Trì" và dùng thuật dẫn thi, còn việc hung thủ là ai hay cách nào tìm ra hung thủ thì còn phải dựa vào nghiệp vụ điều tra phá án của mọi người!

Có lẽ mọi người cũng cần có thời gian để nghiên cứu vụ án! Nên...

Sếp Trương biết ý lên tiếng kết thúc buổi họp, tôi đứng dậy nhìn về phía thằng bạn thân chí cốt. Rõ ràng so với khoảng thời gian trước kia thì bây giờ nó đã chững chạc hơn nhiều, không còn là thằng ất ơ múa may quay cuồng cách đây 2 năm về trước.

Tôi đi về chỗ làm việc rồi dựa lưng vào thành ghế, tâm hồn suy nghĩ miên man về mọi việc vừa trải qua. Hình như mình quên mất việc gì đó thì phải, đúng rồi xin số điện thoại em Hương, trời ơi sao mình có thể quên mất chuyện hệ trọng đó cơ chứ.

Tôi lao thật nhanh ra khỏi căn phòng, lấy hết tốc lực chạy thẳng xuống đại sảnh. Nhưng rồi tôi bỗng dừng lại khi nhìn về phía trước, một cảnh tượng khiến trái tim tôi bỗng nhiên nhói đau.

Em Hương đang khoác tay thằng bạn thân của tôi một cách tình tứ.

*

Chương 7

Truy tìm manh mối

Đáng lẽ lúc này thân là một cảnh sát, tôi phải quan tâm đến vụ án mới nhận. Nhưng lòng dạ tôi thực sự không còn tâm trạng để nghĩ đến nó nữa, tại sao? Tại sao chứ? Một kẻ mồm mép ba hoa, xấu xa xảo quyệt chẳng có điểm nào tốt như thằng đa cấp đấy lại lọt vào mắt xanh của nàng, trong khi đẹp giai, giàu có, thông minh tài giỏi như tôi thì lại phải ngậm đắng nuốt cay chịu cảnh thất tình. Ông trời thực sự không công bằng mà...

Cốc cà phê để trước mặt tôi, em Quỳnh nhìn tôi nhẹ nhàng mỉm cười:

- Anh đang suy nghĩ về vụ án sao? Có phát hiện gì mới không?

Tôi mỉm cười tránh để Quỳnh nhận ra nỗi buồn trên khuôn mặt mình, thất tình thì sao chứ? "Tái ông thất mã" chưa chắc đã là điều không tốt vì ít ra vẫn có đồng nghiệp bên cạnh quan tâm. Tôi đưa cốc cà phê lên miệng nhấp môi rồi từ từ lên tiếng:

- Tôi thấy vụ án này rất mông lung! Giống như là đang điều tra về một gì đó mơ hồ như ảo như mộng vậy!

Quỳnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ buồn bã:

- Chẳng lẽ vụ án lại đi vào ngõ cụt sao?

Tôi đưa tay xoa trán suy nghĩ, liệu có cách gì tìm ra manh mối về hung thủ hay không? Nạn nhân thì đã bị tàu nghiến còn không ra hình người trừ khi nói chuyện với hồn ma thì may ra... Nhưng thực sự tôi không muốn nhờ vả đến thằng bạn thân, có vẻ như lòng tự tôn của tôi không cho phép điều đó.

Gọi điện cho nó hay không đây? Cứ mỗi lần nhìn lại hình ảnh tình tứ giữa nó và em Hương là trái tim tôi lại đập mạnh, máu nóng trong tôi dâng trào thôi thúc tôi ghìm lại mọi thứ. Tuyệt đối không thể nhờ vả thằng đa cấp đấy, không bao giờ.

Tôi đứng dậy nhưng bỗng khựng lại vì có vật gì đó trong túi rơi ra, lọ nước mắt trâu của ông bác già, tôi vẫn còn giữ nó sau vụ án lần trước. Mắt tôi bỗng lóe sáng và hình như tôi đã nghĩ ra cách tìm ra manh mối mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của thằng bạn thân.

*

12h đêm, tại phố Lê Duẩn, Đống Đa, Hà Nội.

Đêm nay không trăng không sao, một mùa đông lạnh lẽo u tịch làm cơ thể tôi cảm thấy hơn rờn rợn. Tôi không biết việc hôm nay mình làm có tác dụng gì không, nhưng thử còn hơn là không thử, nhất định tôi phải tìm ra manh mối gì đó từ người chết.

Tôi đến gần hiện trường vụ án của nạn nhân mới nhất rồi lấy trong túi ra lọ nước mắt trâu. Ngửa mặt lên trời nhỏ từng giọt đều đều vào 2 đôi mắt rồi nhâm nhấm cho nó dung hòa đều xung quanh nhãn cầu.

Tôi từ từ mở đôi mắt ra rồi chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, một cảnh tượng kinh dị mà có lẽ thật khó diễn tả chỉ bằng lời...