← Quay lại trang sách

Chương 14 - 15 Kẻ ăn thịt người

Khoan đã...! Ít nhất cũng phải giải thích mọi truyện chứ...! Tôi không muốn chết mà chưa biết nguyên nhân vì sao đâu...!

Ông già tiến về phía tôi rồi hếch hàm nhe hàm răng đã xỉn màu, ổng áp con dao vào má tôi rồi gằn giọng nói:

- Mày còn muốn biết thêm điều gì? Nhãi con!

Tôi run run rụt rè từ từ lên tiếng:

- Tôi không hiểu lắm! Rõ ràng trong sơ yếu lý lịch thì hai ông bà mang quốc tịch Việt Nam, di cư từ miền nam ra đây! Nhưng tại sao hai người lại biết dùng cả thuật dẫn thi và kỹ năng Lăng Trì?

Ông bà lão nhìn nhau, rồi nghiêm mặt nhìn về phía tôi. Thái độ của ông già bỗng nhiên thay đổi:

- Lũ cảnh sát chúng mày cũng giỏi lắm...! Điều tra ra được bọn ta đến như vậy chứng tỏ cũng không tồi đâu...! Ta cứ nghĩ rằng làm kín kẽ đến như vậy sẽ qua mặt được bọn thường dân người phàm...! Nhưng xem ra là ta đã nhầm...!

Rồi ông già tiến lại chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, đôi mắt ổng đăm chiêu nhìn về phía tôi:

- Dòng họ ta trước khi vốn xuất thân là làm nghề đao phủ bên tàu, từ đời ông cố nội, ông nội rồi đến cha ta...! Nhưng thời thế thay đổi, triều đại nhà Thanh sụp đổ, gia đình ta theo một bộ phận người hoa di cư về miền nam sống cuộc đời mới...!

Ổng già im lặng nhìn vào khoảng không như đang hoài niệm về quá khứ rồi đột nhiên nói tiếp:

- Ông nội ta là người hoài niệm phong kiến, luôn tôn sùng những văn hóa đi cùng lịch sử và sợ nó mai một! Vì thế mà từ lúc ta còn bé, ổng đã dạy cho ta xảo thuật Lăng Trì! Tất nhiên là thực hành qua bò và lợn thôi, vì thịt bò và thịt lớn nếu cắt miếng thịt khi con vật còn sống thì miếng thịt đó rất là tươi và ngon!

Nói đến đây lưỡi ổng liếm môi thòm thèm rồi nhìn về phía em Quỳnh! Bà lão ho vài tiếng rồi lên tiếng cắt lời:

- Thuật dẫn thi người nghĩ chỉ có đạo sĩ mới biết chắc! Hành thi dược ngoài bọn thuật sĩ biết sử dụng ra thì những đại phu ( thầy thuốc) và Đao phủ bên tàu đều biết cách điều chế ra nó! Chỉ là lịch sử không nhắc đến mà thôi...!

Thì ra là vậy, toàn bộ những bí ẩn về vụ án đã được giải đáp một cách trọn vẹn. Nhưng vẫn có một điều mà tôi chưa hiểu:

- Lý do vì sao ông bà ăn thịt người? Chẳng lẽ ông bà bị thần kinh sao?

Ông già cười khểnh trừng mắt nhìn tôi:

- Mày nghĩ rằng bọn ta muốn ăn thịt người sao? Đúng! Bọn ta rất muốn ăn thịt người! Nhưng không phải vì nó ngon, cũng không phải vì bọn ta biến thái! Lý do chỉ có một thôi: Sạch!

Bà già sờ lên bụng tôi, rồi mỉm cười run run tiếp lời:

- Thịt lợn thì tiêm hóa chất, thịt bò thì giả thịt lợn, Gà tăng trọng, ngay đến cá cũng nhiễm bẩn! Muốn ăn chay cũng không xong vì lúa và rau đều phun thuốc trừ sâu...! Ở đất nước này thì ăn cái gì vào cũng bị bệnh mà chết thôi...! Chỉ có thịt người... là loại thịt sạch nhất... không lo bị bệnh... rất tốt... rất tốt...!

Tôi khẽ rùng mình trước những gì mà ông bà già vừa nói, trước mặt tôi không còn là 2 con người nữa mà thực chất là chúng đã bị biến chất thành quỷ rồi. Ăn thịt người vì lý do sức khỏe sao? Thực sự ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.

Ông già đứng dậy tay lăm lăm cầm con dao tiến về em Quỳnh rồi quay sang nhìn tôi gằn giọng đáp:

- Mày đã biết tất cả mọi việc rồi! Chắc là an tâm lên đường rồi đúng không?

Ruỳnh! Cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đạp văng ra, một bóng người lao vút vào đấm thật mạnh vào mặt ông già làm cả thân hình của lão bay thẳng vào góc phòng. Rồi hắn nhanh chân đạp mạnh vào bụng bà lão làm bà ngã dũi dụi xuống nền gạch.

- May quá! Vẫn đến kịp lúc!

*

Chương 15

Nhân quả báo ứng

Tôi thở dài nhìn kẻ mới bước vào căn phòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội:

- Sao mày đến muộn thế? Suýt tí nữa là bọn tao lên thớt rồi!

Nguyễn Điệp cầm con dao cố gắng cởi trói cho tôi, vừa cắt hắn vừa nhếch mép cất lời:

- Thế chú mày nghĩ vào được tận trong này mà dễ à? Có biết anh phải mất bao nhiêu thời gian để tìm ra mật thất này không?

- Cẩn thận sau lưng...!

Cốp...! Tiếng kêu khô khốc vang lên sau lời cảnh bảo của tôi, Nguyễn Điệp đổ gục xuống nền đất. Trước mặt tôi là lão già, trên tay đang cầm cái chày với khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận.

Thằng bạn thân của tôi, cố gắng đứng dậy nhưng xem ra là lực bất tòng tâm. Cơ thể nó bị ông già trói nghiến vào cái ghế đẩu gần đó, một giọng nói ớn lạnh rít lên trong căn phòng tanh tưởi:

- Thằng nhãi con khốn kiếp...! Suýt chút nữa bị mày phá hỏng tất cả rồi...! Tao sẽ xử mày trước..!

Dứt lời, ông già cầm con dao hé sát vào mắt Nguyễn Điệp nhưng đôi tay lão bỗng nhiên khựng lại, cơ thể lão bỗng kêu lên răng rắc như không làm chủ được bản thân mình vậy. Rồi lão tiến lại gần vợ mình, cầm con dao xẻo từng miếng thịt trên người bà lão...

- Không... Không... Chuyện gì đang xảy ra thế này... Dừng lại đi.... Dừng lại....!

*

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện Bạch Mai,diễn biến tiếp theo trong căn phòng đó có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ quên được. Một cảnh tượng kinh hoàng mà tôi cũng không hiểu vì sao kết cục cuối cùng lại như vậy, Lăng Trì... thật sự là nỗi ám ảnh thật khó diễn tả.

Theo những gì tôi nghe Nam xồm kể lại, thì công an phát hiện ra hai thi thể bị tàu hỏa nghiền nát gần khu vực ngã ba ngọc hồi. Có lẽ danh tính của hai thi thể đó là ai thì tôi không cần nói các bạn cũng đoán được, vụ án chính thức đóng lại và kết luận cuối cùng của tất cả mọi truyện là tự tử.

Nguyễn Điệp cũng đến thăm tôi, có lẽ nó cũng biết được rằng tôi muốn hỏi điều gì! Vì sao kết cục cuối cùng lại như vậy? Thằng bạn thân im lặng rồi mỉm cười nhìn tôi:

- Mày có bao giờ tin vào luật nhân quả không? Ác giả ác báo đó là quy luật bất biến trong tam giới! Giống như cặp vợ chồng già đó vì làm việc ác quá nhiều nên phải trả giá cũng là điều đương nhiên thôi!

Câu trả lời đó thật sự chưa làm thỏa mãn sự tò mò của tôi, rốt cuộc vì sao hành động của ông già lại đột ngột thay đổi? vì sao cái chết của họ lại giống như những gì mà họ đã làm với những nạn nhân bị họ giết? Có khi nào là do những oan hồn bị giết về trả thù không?

Có lẽ câu trả lời đều có trong mỗi chúng ta....

HẾT