Chương 14
Ngoài ra không có gì nữa à? - Có chứ? Ông ta có nhã ý mời em dùng cơmtối mai để bàn chuyện bảo trợ cho em mở một cuộc triển lãm tại Hạ Uy Di. - Em trả lời như thế nào? - Cả hai đều phải để em suy nghĩ lại!
Tuấn Chi cười lớn có vẻ hài lòng:
- Chắc anh không đồng ý chứ gì? Bộ anh nghĩ ông ta tán em à? - Dĩ nhiên, một họa sĩ có tài và đẹp như em ai mà không tán? - Cám ơn anh, nhưng đây là chuyện làm ăn mà! Anh ghen hơ? - Anh đã bảo cả hai đề nghị đều dẹp bỏ vì anh không đồng ý. - Anh thật độc tài quá. - Anh không có quyền độc tài. nhưng anh chỉ yêu cầu em thôi. - Nói đùa thế chứ lúc nào em cũng chìu theo ý anh. Nói xong Vũ Thu lườm mắt một cách lẳng lơ nhìn Tuấn Chi để tỏ ý nàng đã thuộc về Tuấn Chi. Sau hai ngày triển lãm tiếng tăm của Vũ Thu qua báo chí đã được nhiều người biết đến nên Vũ Thu đã biến thành đích cho người ta chỉ trỏ phê bình. Riêng đối với Vũ Thu nàng thích sống theo quyết định của nàng nhất là về phương diện quần áo trang điểm trông có vẻ thời trang Âu Mỹ, nên dễ gây ra thêm những bàn tán nhất là sánh đôi với Tuấn Chi dạo phố. Một hôm, Tuấn Chi đưa Vũ Thu đến quán bít-tết thườnglệ mà nàng ưa thích như một chỗ thân thiết, Vũ Thu chọn bàn góc trong nhỏ có ngọn đèn màu hồng thơ mộng và Tuấn Chi đã gọi hai ly rượu chát đỏ để thấy mình đang ở giữa Paris thơ mộng. Bỗng có tiếng xì xào ở bàn bên: - Ê mày, nhìn xem mụ đàn bà diêm dúa đó là họa sĩ Vũ Thu đấy. Hiện nay mụ ta đang nổi tiếng. - Thế à! Còn lão đi bên cạnh? - Chủ quán Vân Thọ Đường đấy. Người ta nói mụ lên như cồn là nhờ tài lăng xê của ông ta đó. Mày không biết à? Quán đó cũng đang trao quyền cho mụ ta rồi đấy!
Cả hai cười the thé nghe thật nham nhở và đáng ghét. Tuấn Chi nghe được cuộc đối thoại giận tím người, Tuấn Chi bực mình quá đứng dậy bảo:
- Vũ Thu, thôi đi đi. Anh không thích ăn ở đây nữa. Vũ Thu cũng nghe những lời bêu xấu nàng nhưng Vũ Thu vẫn điềm tĩnh nâng ly rượu nhắp từng ngụm và bình tĩnh đợi nghe tiếp, bỗng thấy Tuấn Chi bảo đi nàng vội đáp:
- Em đang đói mà, anh không ăn cũng phải ngồi lại với em đã. Tuấn Chi chìu ý Vũ Thu ngồi xuống nhưng trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu:
- Em không thấy không khí mất vui sao? Tại sao chúng ta lại phải chịu đựng một cách vô lý như vậy được. - Anh bình tĩnh em đọc thơ Lý Bạch cho anh nghe nhá: "Ngu hoa mã, Thiên Kim Cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhỉ đồng tiêu vạn cổ sầu" (Tạm dịch) Mặc áo lông cừu Say ngủ trên hoa Bên nhau gọi rượu Cạn chén tiêu sầu Vũ Thu ngất ngưởng ngâm lên như coi thiên hạ là cỏ rác. - Sao anh không uống với em, bộ anh buồn rồi sao? - Vũ Thu, chắc em đã say rồi, thôi để anh đưa em về nhà!
Vũ Thu lả người trên tay Tuấn Chi để chàng bồng ra xe. Vừa ra khỏi quán Vũ Thu tinh nghịch hé mắt nhìn Tuấn Chi. - Em nói nhỏ với anh chuyện bí mật này nhé. Tuấn Chi cúi sát xuống để nghe. - Chuyện gì thế? - Em yêu anh nhiều lắm. Trên đường đưa Vũ Thu về, Vũ Thu chìm đắm trong cơn say chỉ thỉnh thoảng gọi tên Tuấn Chi và thì thầm:
- Con biết mà, mẹ cứ bảo ta trong đời phải sống sao cho đúng với lòng ta, cái gì không phải của ta con đừng lấy... Giọng Thu trở nên mê sảng. - Mẹ bảo thật đấy mà. Em không thể giữ lấy những gì không phải của em... anh Tuấn Chi anh hiểu em nói gì chứ? Tuấn Chi liếc nhìn Vũ Thu thấy nàng thiếp đi... Con đường lướt qua những đám lá vàng xào xạc những tia nắng xuyên cành tuyệt đẹp, Tuấn Chi đang có cảm tưởng mình đang chạy về chân trời hạnh phúc vô tận. Tuấn Chi chỉ còn nghe tiếng ríu rít của bầy chim trên cành.