← Quay lại trang sách

Chương 2

Sáng sớm. Vẫn cái loa đánh thức. Hai chị em cùng trở mình. Đụng nhau.

- Cái của quỷ. Không sáng nào chịu tha.

Cái của quỷ mà chị Thúy rủa, cái loa phóng thanh của phường, đúng boong bốn giờ sáng là ầm ĩ. Học sinh, thiếu niên, phải tụ tập ở bãi đất trống cạnh phường, tập thể dục. Cái loa hướng dẫn, đếm liên tu bất tận. Một... hai... ba... bốn... năm... sáu... Một... hai... ba... Giọng đàn ông trong máy thật khỏe, y như anh ta, sáng nào cũng được ăn một nồi cơm to.

- Rồi mày nằm nướng.

Huyền đã tỉnh táo. Nhưng vờ vĩnh nhắm mắt, làm như giấc ngủ còn ngon lắm.

- Dậy đi tập kìa. Làm bộ nữa.

- Em chán cái cảnh sáng nào cũng sắp hàng. Múa.

- Ai bảo mày múa?

- Múa chớ gì nữa. Chị ra mà coi.

- Có ngu mới ra đó coi. Không rảnh.

- Tập với tành. Cười chết được. Gã cán bộ phường ngáp ngắn ngáp dài. Mặc cái loa điều khiển. Tụi em, đứa tay bên này, đứa tay bên kia, nhẹ hều như múa.

- Rách việc.

Việc hỏng. Bọn Huyền cũng dùng từ ngữ mới toanh này. Rách.

- Rách thiệt chị. Phường mình có tới ba bốn đứa bê đê. Tụi nó cứ xáp vô đội con gái, õng à õng ẹo coi thấy ghê. Tụi em đuổi nó qua bên con trai. Tụi nó chớp mắt, ỏn ẻn: Mấy chị gọi tui là anh hoài, gọi tụi tui là chị. Ðứng bển, con trai không hà...

Không biết Huyền diễn tả ra sao mà chị Thúy gắt. Gắt mà muốn cười. Chị Thúy mà cười à? Khó lắm.

- Thôi đi. Kệ người ta. Mày phải đi tập. Bỏ hoài, địa phương tư lên trường. Ở lại lớp nghe chưa.

- Chẳng ai rảnh mà tư đâu. Chị yên trí đi.

Chị tiếp tục càu nhàu nữa:

- Mày có tật lấn. Tao muốn dẹp dính vô tường.

- Hơ, chị coi, cái giường nhỏ xíu. Tại chị lấn ra, sợ té, em lấn vô.

Chị Thúy thở ra, quay lưng lại:

- Mày bị chinh chinh sao ấy. Ðêm mơ quỷ quái gì cứ cười ré. Ngủ chẳng được.

Chinh chinh. Lại một từ mới. Chữ điên, mát nặng, xưa rồi. Huyền cười rúc rích:

- Còn cười nữa. Ðể yên tao nằm một tí có được không?

- Ðược chứ.

Huyền nằm im. Thời gian này, chị Thúy mất ngủ quá. Mắt chị, lúc nào cũng như sưng. Tụi bạn Huyền, lân nay, vẫn ái mộ nhan sắc chị, đã bàn tán:

- Bà Thúy dạo này xuống sắc quá, tụi bây.

- Nghĩa là sa sút.

- Ðúng. Tao thấy bà coi héo quá.

Héo quá. Ðúng nhất. Chị Thúy gần như tắt nụ cười. Chị còn khó chịu khi thấy người khác vui:

- Tao không hiểu nổi. Có gì vui đâu mà lúc nào tụi bây cũng toét miệng, cứng ầm ĩ?

Phải thông cảm với chị thôi. Bọn Huyền, còn trường lớp, còn ít thầy cô, còn bạn bè. Chớ chị. Quay quắt với những dự tính hỏng. Bạn bè, lớn, bận bịu những chuyện gì đâu không. Ngoài thời giờ ít ỏi với anh Tâm, chị ra vào như cái bóng. Còn bệnh hoạn, còn bất mãn. Chị Thúy bất mãn tùm lum. Tụi bây thật khổ. Lên trung học, đi học không áo dài. Áo dài, mẹ và chị Thúy nhiều lắm. Muốn có, Huyền có thể sửa lại áo chị Thúy. Nhưng mặc áo dài một mình, ai coi. Cô giáo, đi dạy, quanh năm suốt tháng, hai ba cái quần đen thay đổi, và đồng phục áo sơ mi, màu sắc chả ra làm sao. Như cô Hiền, mua được hơn thước vải ka tê màu vàng chóe như áo ông sư, cũng phải may áo mặc đi dạy. Còn nữa. Sao tụi mày phải chú trọng điểm đạo đức. Cần học các môn toán, sinh ngữ. Học với hành, khó hiểu quá. Chị Thúy, hễ cầm cuốn tập, hay sổ điểm của Huyền lên, là liệng xuống bàn. Như sáng sáng, chị bực bội với cái loa. Ðố chị dỗ giấc ngủ lại được. Ðó thôi, Huyền vừa nhổm dậy, định ra bàn học, lôi cuốn nhật ký viết vu vơ, thì chị đã quay lại:

- Mày lại dậy lục đục gì nữa. Còn sớm lắm mà.

- Em học bài.

- Học bài thì học bài. Chớ mày cứ ghi nhật ký chi vậy. Coi chừng đó. Nhà bà Hành kia, công an chỉ khám xét hộ khẩu, đọc được cuốn nhật ký của thằng Ðức. Nó viết nó bất mãn này nọ, chửi bới gì đó. Bắt nó, bắt luôn ông già nó. Mày liệu đó, cứ viết bừa bãi.

- Nhật ký mà cũng bị xét nữa sao?

- Cái đầu mày, lột được cũng bị lột ra coi. Nghe chưa. Không biết tao nói cho mà biết. Tật hay cãi.

- Em cãi gì đâu. Tụi em viết chuyện tụi em thôi. Chuyện học trò, nhóm em, học, phá, dễ thương lắm.

- Mày chỉ cần ghi cái loa này thôi này. Cũng có tội.

Chị Thúy không quên được cái loa. Nó vẫn rỉ rả. Giờ thể dục đã qua. Ðang hô hào "nhân dân anh hùng" tiếp tay truy quét tư sản. Chị Thúy bịt chặt hai tai lại. Huyền tới bên bàn học, trấn an bà chị yếu tim:

- Em biết, chị.

Huyền lấy tập ra ôn bài. Chị Thúy tiếp tục quay vào vách, nằm. Nằm thôi, Huyền biết. Bởi chính Huyền, có chữ nào vào đầu nổi đâu. Tiếng loa dữ quá, nó xóa hết. Huyền gập sách lại. Huyền nghe tiếng mẹ ho húng hắng dưới nhà. Mẹ cũng mắc bệnh khó ngủ. Dậy sớm. Huyền đi xuống. Giờ này mẹ cần một ly cà phê. Quán cà phê dì Năm, đầu hẻm đã mở cửa.

Mua cà phê cho mẹ, lo xong phần ăn sáng cho ba mẹ con thì tiếng loa cũng vừa ngừng. Chị Thúy thở phào, nhẹ nhõm. Lúc này, chị mới dậy, súc miệng đánh răng. Tiếng rao: Cháo lòng hôn... g của bà Béo lanh lảnh, dài suốt con hẻm. Chị Thúy càu nhàu:

- Con mụ lại dài hơi. Tao chẳng bao giờ thèm ăn cháo con mụ.

Huyền khác. Cháo lòng mụ Béo ngon hết chê. Trước đây, chị Thúy mê phải biết. Còn cổ động bạn bè về ủng hộ sạp cháo lòng của bà Béo nữa chớ. Nhưng từ ngày phải chen lấn mua cờ, lại thấy mụ Béo không thối tiền cho dì Hai cà phê, chị Thúy để bụng, ghét dai. Chị nặng lời: Cho đáng đời, nằm vùng với nằm giường. Bán cháo lòng lại hoàn cháo lòng. Trước đây còn có sạp, này gánh rong. Bị công an rượt chạy cũng có cờ, đổ xoong đổ quánh, bể tô bể chén. Mà giờ nấu có ra chi. Tô cháo lòng như chạy qua hàng thịt. Kệ chị Thúy ghét. Huyền có tiền là sực lia lịa. Quả cháo của mụ Béo có dở đi, thiếu thịt, nhiều đường, bột ngọt. Trước đây, có sạp, có tiếng, ngồi chờ được một tô cháo, có mà hết hơi. Nay, hết sạp, mất phẩm chất mụ Béo, đổi chiến thuật, mời chào, ngọt ơi là ngọt.

- Cháu ăn ủng hộ dùm dì một tô đi. Mèn ơi, ế đâu mà ế ê ế ẩm.

Mụ Béo cũng biết đem từ mới ra xài đấy chứ. Ủng hộ. Mẹ với chị Thúy mà nghe là teo. Cứ thấy ông phường khóm tới, miệng phát ra tiếng ủng hộ là cái túi tiền bị moi ráo trọi. Chị Thúy chả thèm trả lời đâu. Huyền thì quen cái miệng tía lia:

- Con ăn xôi rồi dì. Ăn xôi no lâu. Con để dành lâu lắm mới dám nhìn vô nồi cháo của dì.

- Ừ tiền rẻ như giấy tiền vàng bạc đốt cho âm binh, mà sao đi đâu hết trơn. Cực ơi là cực.

Cái vẻ hồ hởi, phấn khởi của mụ Béo biến đi đâu nhanh thế. Gánh một gánh tổ bự, đi rong khắp phố, mà ế nữa. Cũng hết hơi. Lại còn cái miệng thật ngọt mời chào. Cũng thông cảm cho mụ Béo thôi. Ðã biết cực ơi là cực. Mà còn béo đâu nữa. Ðen thui, gầy nhom.

- Mẹ ăn cháo không?

Huyền hỏi mẹ. Ðĩa cơm rang của mẹ còn nguyên. Ðêm, nghe tiếng bà ho hoài.

- Không, mẹ bị đầy hơi. Con dẹp luôn mấy thứ đi dùm mẹ.

Biết mà. Tối qua, mẹ có một lá thư của ba, gửi tay, từ trại học tập về. Lá thư viết ngắn, gọn. Cho biết khỏe, nhớ mấy mẹ con. Ðã nhận được gói quà năm ký gởi bưu điện. Dặn đừng gởi tiền, đừng dấu tiền trong bưu phẩm, phạm nội qui. Lá thư nào cũng giống nhau, ngắn gọn. Vậy mà mẹ đọc hoài. Ðêm qua cũng thức cả đêm với lá thư thôi. "Chữ ba bây viết xấu quá, chắc ông mệt nhọc lắm." Chị Thúy, trước khi ngủ, bàn: "Mẹ vớ vẩn thiệt. Mày coi, cả đêm nằm ôm lá thư. Ba viết vội, lại không đèn đóm, làm sao chữ đẹp được." Huyền góp: "Thì mẹ đã chụp hình hàng nghìn lá thư tình ba viết cho mẹ hồi đó vào trong trí rồi, nên giờ, thấy chữ ba khác, mẹ nghĩ lung tung." Chị Thúy lạ thiệt, Huyền đùa đủ thứ, khó bắt chị nhích nụ cười. Chị làm Huyền thèm thấy nụ cười của chị quá đi.

Nghe tiếng động cửa, chị Thúy dợm bước trước. Anh Tâm thường hay tạt gặp chị buổi sáng sớm một tí. Anh phải ra khỏi nhà sớm như vậy, để cho phường khóm nơi anh ở khỏi thắc mắc là anh có công ăn việc làm. Chạy cái giấy ma, có chân trong một tổ hợp để trình phường khóm, sơ sơ hai nghìn đồng tiền mới. Chị Thúy tính ra vàng cũng hơn một cây.

- Huyền, mày ra đi.

- Sao lại Huyền? Vậy không phải anh Tâm sao?

Chị Thúy quay ngoắt, thẳng vào trong. Huyền nhìn ra, qua cánh cửa sắt khép hờ, lấp ló anh chàng công an khu vực.

Không biết có chuyện chi, mấy ngày hôm nay, tên công an khu vực ra vào xóm này liên tiếp. Suốt ngày ngồi ở quán cà phê cóc đầu đường nữa. Báo hại dì Hai, có nó ngồi một đống đó, quán dì vắng như chùa Bà Ðanh. Dì Hai rảnh, nhìn ấm nước sôi reo vui, chửi chó mắng mèo cho đỡ trống mồm. Chó mèo cũng bận đi kiếm ăn vất vả, dì đành trút lên đầu thằng Hôi. Thằng bé mồ côi không biết lạc từ xứ nào tới.

Mấy ngày đầu tiếp thu, người ta cướp bóc, giựt đồ, hôi của, dì Hai hôi được thằng bé, đặt luôn tên Hôi. Hỏi tên nó, nó chẳng nhớ. Hỏi cha mẹ, nó đờ người, khóc. Thảm cảnh chạy bỏ mạng, từ trung vào Nam, đoạt mất trí nhớ của nó. Dì Hai thương lắm. Cứ nhìn thằng Hôi, dì nói, là cái cảnh tan nát, thương tâm của cuộc đổi đời lại rành rẽ trước mắt, như đang coi xi-nê. Lúc sáng, ra mua cà phê cho mẹ, Huyền đã thấy tên công an khu vực ngồi ở đó rồi. Dì Hai chửi, thằng Hôi khóc.

Huyền đẩy cánh cửa sắt. Hắn lách mình, tọt vào trong nhà, mắt láo liên:

- Bà già có nhà không?

Miệng nói, chân cứ bước. Ðã nhiều lần, vừa vào, hắn đi nhanh xuống bếp. Phải nói là cả WC, cũng nhiều lần hắn mở ra nhìn. Huyền nhanh miệng:

- Chú ngồi đây, tôi gọi mẹ tôi liền.

- À bà còn ở nhà. Tưởng bà đi rồi. Mọi hôm, đi sớm lắm mà.

Ðâu có ai ra đường sớm bằng loại chuột, trộm cướp và công an. Con Trang học đâu được câu này, đọc tùm lum: Con ơi nghe lấy lời này. Cướp đêm là Đảng, cướp ngày công an. Hắn vẫn đứng, còn ngó Huyền trừng trừng.

- Bộ tui già lắm sao, gọi chú. Gọi bằng anh được rồi.

- Chú ngồi...

Huyền vào trong báo cho mẹ. Chị Thúy gắt:

- Sao mày không hỏi nó, có gì nói đại với mày cho xong.

- Với em? Không đâu. Chú ấy muốn gặp mẹ.

- Bỏ cái tiếng chú đi. Sốt ruột.

- Ðể mẹ ra. Ðâu. À, chào chú khu vực.

- Có chuyện hỏi chị một chút.

- Chuyện gì vậy chú. Mất công chú tới sớm.

- Tới sớm mà không hy vọng chị có nhà nữa. May quá.

- Lấy nước con. Pha trà nóng ấy. Coi có bao thuốc lá mẹ để trong ngăn kéo. Chú uống cà phê chưa?

Chị Thúy lầm bầm, tự trả lời một câu cho đỡ tức. Ðúng vậy. Mẹ vui vẻ, lịch sự mà cái mặt thằng công an lạnh tanh. Ðôi mắt bắt lầm chớ không tha lầm chăm chú nhìn mặt mẹ.

- Khỏi. Tôi uống cà phê rồi. Tôi nhắc chị về giấy tờ căn hộ này, chị phô tô cho tôi mỗi tờ một bản. Cho tôi giấy chứng nhận chị đã đăng ký trong đợt kiểm tra nhà cửa vừa rồi. Nhà chị trong diện sĩ quan học tập, còn đợi chính sách riêng, đang nghiên cứu, sẽ phổ biến nay mai. Việc nữa, trong tờ khai lý lịch, chị ghi chưa rõ ràng. Gia đình gốc Bắc di cư, phần bà con, liên hệ lại để trống. Như vậy là không đúng. Có bà con ở miền Bắc, làm gì, ở đâu, phải khai. Nếu có một người thân là cán bộ, có thể làm cho anh tờ bảo đảm, đơn xin, cũng được giảm án.

Chị thúy vểnh tai nghe cho rõ. Chị nhăn mặt. Về mục này, chị đã dặn kỹ mẹ. Ðừng tin. Ðừng khai. Sao hôm nay hắn hỏi kỹ thế? Hay cái lý lịch của ba, có người em ở lại miền Bắc, đã phong phanh tới tai công an phường? Cái mồi nhử đơn xin bảo lãnh này, bao nhiêu người đã mắc phải, càng rắc rối thêm. Tiếng mẹ:

- Gia đình ông nhà tôi di cư, di cư cả nhà. Còn bà con, chắc có, nhưng xa xôi không. Nhà tôi không còn nhớ, huống tôi.

- Lúc nào đi thăm gặp, chị hỏi kỹ anh, rồi bổ túc sau.

- Vâng.

- Còn việc họp Tổ dân phố. Tổ trưởng báo cáo chị ít chịu đi, thành ra, những báo cáo, phổ biến, chị không rành, ít thi hành. Chị phải chịu khó đi họp đều đặn. Cuối tháng họp tổ cán bộ phường, có công an Quận xuống để nhân dân phê bình cảnh sát khu vực. Hôm đó, yêu cầu đi đông đủ, tôi muốn biết ý kiến của Tổ dân phố về tôi, để rút kinh nghiệm, phục vụ bà con.

- Tôi bận công việc thật, nhưng nhà lúc nào cũng có người đi họp. Con Huyền nhà này, có bỏ buổi nào đâu.

- Cô này? Kỳ rồi, bỏ họp, tôi nhớ.

Huyền bậm môi. Hắn nhớ kỹ quá. Kỳ họp rồi, Huyền bỏ ra sạp thuốc lá của Trang. Ðúng tối thứ bảy, nhóm phải gặp mặt đông đủ để biết tin Ngọc Mai.

Rề rà, hỏi vu vơ đủ chuyện. Hết trong nhà, lại dò qua hàng xóm. Hút hết nửa gói thuốc lá. Huyền phải pha tới tách trà thứ hai, chú khu vực mới chịu đứng lên. Mẹ Huyền vội dúi vào tay hắn gói thuốc mới nguyên.

Hắn nhếch mép, tỏ một chút thân thiện với Huyền. Rồi cái mặt cô hồn trở lại, hắn đủng đỉnh ra khỏi nhà. Chị Thúy:

- Cứ đi một vòng như thế, cả chục gói thuốc lá có cán rồi. Ngon quá. Lương của một Tổng bộ trưởng nhà nước kém anh công an khu vực xa.

- Ôi dào. Mày đừng có tiếc của. Nó có chịu ăn mới để mình yên.

- Chưa tới chuyện đó mẹ. Cần kiếm chuyện, mẹ cho nó cả gánh vàng, nó cũng trở mặt thôi.

- Tao lạ gì chuyện đó. Mà cũng chẳng ai lạ chuyện đó nữa. Có điều, đấm mỏ thì cứ phải đấm thôi, được ngày nào hay ngày đó.

Chị Thúy, dạo này, cay đắng nhiều. Phải hiểu mà thương chị thôi. Anh Tâm, chuyện nhà lu bù. Ðầu năm bố chết trong trại học tập. Giữa năm, đứa em trai bị bắt nhốt Chí Hòa vì tội mê đá banh. Chỉ có câu: Cảng Sài gòn thắng. Hà Nội thua. Cổ động cho đội banh thành phố, hăng quá, một bọn con nít la hét, bỏ rơi chữ cảng, còn lại: Sài gòn thắng, Hà Nội thua. Công an chìm tóm gọn một lũ mười mấy đứa. Con nít phản động, vào tù, giam cảnh cáo. Mỗi đứa một trận đòn. Riêng Hùng, em Tâm, cãi, nói bậy, chưa được tha. Hai đứa em nữa, một kế Tâm, bị đuổi học ngay từ đầu năm vì tội đã rủ rê một đám bạn học, trong buổi chào cờ, quay đi phía khác, hát bài Quốc Ca cũ. Còn một thằng, mười bốn, học ít phá nhiều. Tháng nào anh Tâm cũng được mời tới văn phòng về việc thằng Lộc. May Lộc thông minh, học giỏi, được vài cô thầy cũ thương, che chở. Vậy nên, hai anh chị gặp nhau, chẳng còn tình tứ gì. Chuyện riêng, chuyện chung, cả hai đều bí.

- Sáng nay, mày có đi đâu không?

- Có, em sang anh chị Ngô, mẹ dặn.

- Sang bên làm gì. Cả mẹ nữa, cái bà đó nhiều chuyện, mà nhà mình ngụy rặt, có ngày.

- Mẹ bảo em tới dục lo đăng ký vé xe đi thăm ba trước tết cho kịp. Rồi kêu anh chị Ngô, chủ nhật đưa thằng Tèo về chơi. Mẹ nhớ thằng bé. Em cũng nhớ nó nữa. Chị thấy con Bê xinh không? Nó lanh ơi là lanh.

- Lanh cũng không bằng con mẹ nó.

Chị Thúy rủa. Từ ngày dọn ra ở riêng, anh Ngô ít khi về nhà. Bà chị dâu thì thỉnh thoảng. Dấu sao mà kín như bưng, tới sau ngày ba mươi tháng tư, mới biết gia đình ông bà xuôi nằm vùng, có bà con làm lớn. Chị ấy bị tách ra khỏi gia đình ngay. Anh Ngô, ba phải, nhưng vợ và con, nặng hơn là cái chắc. Lâu lâu, anh đem tiền về đưa cho mẹ, nói là gửi để mua sắm thăm ba. Chị Thúy cương quyết: Không lấy. Anh phải dấu vợ để nuôi ba đi tù. Thôi, coi thảm quá. Mặt anh Ngô ngượng, nhiều lúc Huyền cũng thương anh ấy nữa. Ðổi lại, cho chị Thúy làm đàn ông, để anh Ngô là chị Thúy thì mới hợp.

- Này, Huyền. Có tiện đường, chị nhờ cái này.

Giọng chị dịu lại, bất ngờ. Huyền tới gần chị:

- Không tiện đường, chị sai là em đi, có sao đâu. Chị gởi thư hả.

- Không. Mày ghé anh Tâm, đưa dúm chị lá thư.

- Em đi ngay.

Mặt chị Thúy có vẻ lo lắng, bồn chồn. Anh chị này thật lắm việc. Eo ơi, nếu mắc vào cái vòng tình yêu, mà cứ đầy tiếng oán thán, đầy tiếng thở dài như cặp này, chắc Huyền gút bai ngay.

- Nhớ chỉ đưa cho anh Tâm thôi. Ðừng nhờ ai nghe không?

- Em nhớ mà.

- Mày đi xe đạp coi chừng tụi nó xô té giựt xe. Gần Tết rồi, tụi nó làm bạo.

- Em nhớ mà.

- Mày nhớ cái miệng. Ra tới đường là quên hết trơn.

Chị Thúy nói cũng không sai. Ra tới đường, chỉ một hơi thở nhẹ, Huyền đã trút hết bao nặng nề của mái nhà càng ngày càng thiếu vắng. Ba mẹ con, mẹ và chị Thúy, mỗi người một tâm sự. Còn Huyền, chưa có tâm sự nào, nhưng chuyện trường học, chuyện bạn bè, nhiều lúc cũng đè nặng như trái núi.

Tới nhà anh Ngô, cửa khóa trái. Ðến nhà anh Tâm, cũng không gặp ai. Bà ngoại anh ấy mắt lòa, nhìn người này lộn người kia. Lá thư của chị Thúy, vẫn nằm gọn trong túi. Buồn cười thật. Họ yêu nhau bao năm, gặp nhau hàng ngày, vẫn cứ thư từ. A, mà không. Hình như cả tuần này không thấy anh Tâm tới? Còn nữa, lại có một lá thư của anh Tâm qua đường dây bưu điện. Lại một màn giận nhau. Y như anh Ngô, giận bà vợ, bỏ đi. Lang thang ngoài đường hoài sao? Ghé nhà, ăn bữa cơm xong là chị Thúy đuổi như đuổi tà:

- Về đi ông ơi. Ông ở đây, chị ấy tới làm giặc. Làm giặc cũng không đáng lo, chị ấy ra trình phường khóm. Thôi, em sợ dính tới mấy nhà công cán Cách Mạng lắm. Về đi cho yên nhà. Anh mà cũng bày đặt giận lẫy.

Nhưng anh Tâm, chị Thúy khác. Họ mà còn sức để giận nhau? Không đâu. Huyền nghĩ. Chả hiểu ông bà này có chuyện gì vậy. Tình yêu, rắc rối thiệt.