← Quay lại trang sách

Chương 21 Gấm Rách.

Trung thu năm Đồ Bích thứ sáu chầm chậm đến trong cảnh tượng bừng bừng khí thế.

Trưa ngày mười bốn tháng Tám, khi Khương Trầm Ngư đang đút cho Chiêu Doãn ăn, La Hoành thông báo: “Nương nương, quý nhân cầu kiến”.

Khương Trầm Ngư đặt chén cháo thuốc xuống, vừa ra lệnh cho người hầu buông rèm, Khương Họa Nguyệt liền theo sau cung nữ dẫn đường bước vào bên trong: “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu”.

“Tỉ tỉ chớ đa lễ, mau mời ngồi. Người đâu, dọn chỗ”. Khương Trầm Ngư bước ra, mời Họa Nguyệt ngồi xuống bên bàn ở sảnh ngoài, nhìn tỉ tỉ hai má phinh phính, không kìm được vui mừng nói: “Sau khi sinh tỉ tỉ hồi phục khá nhanh, khí sắc nhìn tốt lắm”.

“Từ sau khi ta nghe lời muội, không uống loại thuốc đó nữa, liền cảm thấy cơ thể mình mỗi ngày một khỏe hơn”. Khương Họa Nguyệt vừa nói, vừa cố tình liếc vào màn trướng ở gian trong một cái, mới nói: “Ta vừa nhận được một lá thư, hóa ra mẫu thân và phụ thân đang trên đường về kinh, nếu không có gì thay đổi, khoảng giờ Thân ngày mai là đến nhà. Cho nên ta đến hỏi muội, ngày mai có muốn về nhà một chuyến không?”.

“Đương nhiên muốn. Muội cũng nhận được thư, đang chuẩn bị đi kiếm tỉ tỉ để bàn việc này. Vừa khéo tỉ tỉ tới đây”. Từ khi nhận được thư của mẫu thân, biết hiện nay bà vẫn khỏe, Khương Trầm Ngư rất vui, vì thế liền sắp xếp chuyện về nhà thăm người thân, cứ nghĩ đến ngày mai là có thể gặp mẫu thân, trong lòng nàng khó có thể bình tĩnh được. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi, Khương Họa Nguyệt vội nói: “A, là vú nuôi của ta”.

Khương Trầm Ngư hạ lệnh: “Cho vú nuôi vào”.

Một nữ tử có dáng vẻ vú nuôi ôm một đứa trẻ đang khóc oa oa đi vào trong. Khương Họa Nguyệt tiến lên phía trước đón đứa trẻ: “Tân Nhi, sao thế con? Không phải bảo con ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ sao? Sao lại khóc thế?”.

Vú nuôi lo lắng nói: “Lão nô cũng không biết có chuyện gì, thái tử điện hạ đột nhiên khóc toáng lên, không sao dỗ được, đành phải đưa đến tìm nương nương”.

Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh nhìn đứa trẻ đó trắng trẻo bụ bẫm, rất đáng yêu, không kìm được nói: “Có thể cho muội bế một chút không?”.

“Đương nhiên”. Khương Họa Nguyệt quay người đưa đứa trẻ qua.

Khương Trầm Ngư cẩn thận đón lấy, khẽ đu đưa, đứa trẻ nín khóc, nhìn nàng một cái, miệng nhệch ra, lại khóc òa.

“Ô ô, ngoan, đừng khóc đừng khóc, hoàng di ở đây… tỉ tỉ, có phải nó đói không?”.

“Không đâu, nó vừa mới ăn mà”. Khương Họa Nguyệt thấy nàng bế cũng không có tác dụng, bèn đón lấy Tân Dã, dịu dàng dỗ một lát, nói: “Muội muội, ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng…”.

“Tỉ tỉ cứ nói”.

Ánh mắt Khương Họa Nguyệt hướng về phía gian trong, nói: “Là thế này, từ khi Tân Nhi ra đời còn chưa được gặp hoàng thượng. Muội có thể để nó gặp phụ thân được không? Tỉ biết bây giờ hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, vốn không nên đưa ra yêu cầu kiểu này, nhưng…”.

Khương Trầm Ngư hơi do dự, nhưng nhìn thấy Tân Dã khóc không thôi, lại mềm lòng bèn gật đầu nói: “Được, tới đây nào”. Nói đoạn, đứng dậy dẫn đường.

Hai người cùng đi vào gian trong, Khương Trầm Ngư ra hiệu cho cung nữ kéo rèm lên, rèm kéo lên rồi, khuôn mặt say ngủ bình thản của Chiêu Doãn xuất hiện trong tầm mắt Khương Họa Nguyệt. Y nằm ở đó, mái tóc, gương mặt đều vô cùng sạch sẽ, nhìn cũng biết là được chăm sóc rất cẩn thận.

Thấy nét mặt y hiền hòa, nhẹ nhõm, thật khó mà tưởng tượng, người này đã nằm ngủ suốt một năm ròng.

Nhớ đến cảnh ân ái ngày xưa, mắt Khương Họa Nguyệt hoe đỏ, cúi đầu nói với đứa con trong lòng: “Tân Nhi, đừng khóc nữa, nhìn này, đây là phụ vương của con. Phụ vương con đang ngủ, ngủ rất lâu rất lâu, cho nên không thể nói chuyện với Tân Nhi, nhưng không sao, đợi con lớn hơn chút nữa, phụ vương con sẽ tỉnh, đến lúc đó sẽ dẫn con đi chơi ở rất nhiều nơi… được không?”. Vừa nói vừa bế Tân Dã đến sát mặt Chiêu Doãn.

Đứa trẻ dường nghe hiểu lời nàng ta, bỗng ngừng khóc, giương đôi mắt to đen trắng rõ ràng, nhìn chăm chăm vào Chiêu Doãn nằm trên giường.

Khương Họa Nguyệt nhìn thấy nó có phản ứng, không kìm được vui mừng nói: “Muội muội xem kìa, đúng là có tác dụng. Tân Nhi nín rồi đó!”.

Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh nhìn thấy sự thần kỳ ấy, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, huyết thống quả nhiên là thứ rất kỳ diệu, một đứa trẻ nhỏ như vậy, lẽ nào cũng cảm nhận được hơi hướm của phụ thân mà trở nên bình tĩnh hơn?

Khương Họa Nguyệt vỗ nhè nhẹ vào Tân Dã nói: “Tân Nhi ngoan, phải hay ăn chóng lớn khỏe mạnh, để có thể nói chuyện với phụ vương nhé. Phụ vương thích Tân Nhi nhất, ngoan nhé…”.

Mắt Tân Dã nhìn Chiêu Doãn không chớp một lúc, bỗng nhệch miệng khóc nức nở.

Khương Họa Nguyệt hoảng lên: “Ôi ôi sao thế? Đừng khóc đừng khóc… được rồi, ta nên đưa nó về cung thì hơn, có lẽ đến chỗ quen thuộc nó sẽ đỡ hơn..”. Vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài.

Chính lúc này một vật nặng loảng xoảng rơi xuống đất.

Khương Trầm Ngư quay đầu, hóa ra là một cung nữ đứng hầu bên cạnh đánh rơi chậu rửa mặt kê cạnh giường. Cung nữ tự biết đã gây ra họa, cuống quýt quỳ xuống nói bằng vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ: “Nương nương! Hoàng thượng… hoàng thượng…”.

“Hoàng thượng sao?”. Khương Trầm Ngư thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua, liền phát hiện trên mặt Chiêu Doãn, hai hàng lệ trong vắt từ từ chảy xuống.

Y… tỉnh rồi!

Khoảnh khắc đó, một nỗi lo sợ vô bờ bến cuộn trào từ chân lên đỉnh đầu, Khương Trầm Ngư gần như kinh sợ đến suýt kêu lên, nhưng cuối cùng nàng đã khống chế được bản thân, trợn trừng mắt nhìn hàng lệ chậm rãi lăn trên gò má Chiêu Doãn rơi xuống gối. Còn các bộ phận khác của Chiêu Doãn vẫn bất động như cũ.

Nàng tiến lên một bước, nắm tay y bắt đầu bắt mạch, chỉ cảm thấy mạch tượng lúc nhanh lúc chậm cực kỳ kỳ quái, với trình độ của bản thân không thể nhìn ra nguyên nhân, bèn trầm giọng nói: “Truyền thái y!”.

Đám cung nữ vội vàng đi gọi người.

Khương Họa Nguyệt bên cạnh lo lắng nói: “Muội muội, hoàng thượng sắp tỉnh phải không?”.

“Không biết”.

“Nhưng hoàng thượng chảy nước mắt kìa, hoàng thượng có phản ứng!”.

“Không biết”.

“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”. Khương Họa Nguyệt không kìm được tiến lên mấy bước, đưa tay vuốt ve mặt Chiêu Doãn: “Hoàng thượng? Hoàng thượng có cảm thấy không? Thiếp là Họa Nguyệt… Thiếp đưa thái tử đến thăm người, nó tên là Tân Dã, vừa tròn bảy tháng tuổi, vẫn còn chưa biết nói…”.

Tân Dã khóc oa oa, Khương Họa Nguyệt lòng tràn đầy hy vọng và Chiêu Doãn nằm trên giường tuy chảy nước mắt song vẫn không tỉnh, hình thành nên một cảnh tượng kỳ lạ.

Khương Trầm Ngư nhìn cảnh tượng ấy, chỉ cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc, cách một tầng lụa cúi nhìn xuống mọi người. Nhưng trên thực tế, bất cứ cử động nào của Chiêu Doãn, là sống hay là chết đều có thể khiến nàng tan xương nát thịt.

Khương Trầm Ngư hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói mệnh lệnh thứ hai: “Truyền Tiết tướng”.

Lại một toán cung nhân vâng dạ rồi rời đi.

Không lâu sau, Giang Hoài dẫn theo hai thái y hốt hoảng chạy đến, đang định hành lễ, Khương Trầm Ngư liền nói: “Đừng quỳ, mau xem hoàng thượng sao rồi?”.

Bọn Giang Hoài vội vàng vào khám, nhưng đang định bấm ngón tay bắt mạch cho Chiêu Doãn, thì trên mặt đã lộ một biểu cảm vô cùng cổ quái, sững sờ.

Khương Họa Nguyệt thúc giục: “Thái y? Sao thế?”.

Giang Hoài loạng chà loạng choạng lùi ra sau nửa bước, quỳ sụp xuống, run rẩy nói: “Vi thần đến trễ một bước, hoàng thượng đã… đã… băng hà rồi…”.

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tai mình “bùng” một tiếng, câu tiếp theo không còn nghe thấy nữa, đồng thời, tầm nhìn của nàng cũng tối sầm, loáng thoáng nghe thấy có người kinh sợ hét: “Nương nương! Nương nương sao vậy?”. Nhưng bóng tối vô bờ bến bao trùm đất trời đã ụp xuống, nàng đột ngột mất đi tri giác.

Trong bóng tối, rất nhiều giọng nói mông lung bồng bềnh trôi nổi.

“Nương nương? Nương nương…”.

“Muội muội? Muội muội…”.

“Trầm Ngư? Trầm Ngư…”.

Nhưng mà, không có thứ nàng muốn, hay nói cách khác, không có thứ nàng mong chờ. Nàng đang muốn điều gì? Rốt cuộc muốn điều gì?

“Tiểu thư của Khương gia?”. Là cái này sao? Là cái này sao?

“Trời không còn sớm nữa, Anh đưa tiểu thư về phủ nhé”. Là ai? Là ai?

“Tiểu thư hẹn Anh tới, tất có việc, đã có việc, là ai hẹn thì có quan hệ gì đâu?”. Là lúc nào? Là lúc nào?

“Là Anh hành sự đường đột, vội vàng truyền tin, hy vọng không quấy rầy chính sự của tiểu thư…”. Không, không cần câu này, không cần câu này. Cái nàng cần không phải câu này, không phải, chưa bao giờ là câu này!

Nhưng người đó chưa bao giờ gọi nàng bằng phương thức nàng hy vọng, từ tiểu thư lúc ban đầu, đến sau này, khi thân mật nhất cũng chỉ gọi một tiếng “Trầm Ngư”.

Người ấy là “Tiểu Hồng” của người khác, nhưng vĩnh viễn chỉ là “công tử” của nàng…

Khương Trầm Ngư cảm thấy đầu mình mù mịt nặng trịch, không biết mình đang nằm mơ hay là đang tỉnh nữa. Sau đó, bóng tối dần dần tan đi, loáng thoáng xuất hiện những bóng hình mờ nhạt: Một đứa trẻ vô cùng gầy yếu, kéo một thứ gì đó, cực kỳ vất vả đi về phía trước.

Bốn bề im ắng không một tiếng động.

Đứa trẻ đó nghiêng nghiêng ngả ngả, thứ kia quả thực quá nặng, mà nó quả thực quá gầy quá nhỏ, vì thế mỗi lần đi được hai bước lại phải dừng lại nghỉ một lát.

Cảnh tượng dần dần thu lại gần hơn, thứ trên mặt đất dần dần rõ nét, hóa ra là một nữ nhân nằm không nhúc nhích, không biết là đã chết hay vẫn còn sống. Linh cảm trỗi dậy, trong nháy mắt, dường như nàng đã biết mình đang nhìn thấy gì, một hơi hướm quen thuộc nào đó gần trong gang tấc, nàng nghiêng đầu nhìn, thất kinh phát hiện – Chiêu Doãn đang đứng cách nàng một bước, đứng ngang vai với nàng, im lặng nhìn cảnh tượng đó, nhìn đứa trẻ không ngừng lôi lôi kéo kéo không chịu buông tay đó.

“Hoàng thượng…”. Nàng nghe thấy mình run rẩy lên tiếng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, cũng hỗn loạn đến cực điểm.

Nhưng dường như Chiêu Doãn không phát hiện ra nàng, chỉ im lặng nhìn thiếu niên phía xa đó, hai hàng lệ từ hốc mắt y lăn xuống, bộ dạng không cười của y nhìn càng đau thương khôn tà.

“Hoàng thượng…”. Nàng không kìm được giơ tay hướng về phía Chiêu Doãn, muốn kéo tay áo y, nhưng trong chớp mắt sau đó lại phát hiện mình đang tóm tay đứa trẻ đó, gầy guộc trơ xương, lạnh giá như băng. Còn đứa trẻ đó ngẩng đầu lên nhìn nàng, các nét trên gương mặt mờ mờ, duy chỉ có đôi mắt đen lay láy.

“Giúp ta với…”. Đứa trẻ khóc nấc: “Giúp ta với… Mẹ ta uống rượu say ngã xuống hồ… giúp ta với…”.

Nàng cảm thấy rất buồn vì câu nói này, đang định nhận lời giúp nó, đứa trẻ đột nhiên trở nên hung hăng, nhìn nàng gào lớn: “Tại sao phải hại ta? Tại sao phải hại trẫm? Khương Trầm Ngư, nàng dám hạ độc trẫm! Nàng dám tước đoạt giang sơn của trẫm! Nàng sẽ không được chết tử tế! Nàng sẽ phải nhận báo ứng!”.

Báo ứng…

Báo ứng…

Báo ứng…

Tiếng thét thảm thiết dường như có một sức mạnh vô song, giống như một cánh tay lạnh ngắt, thò tới, hung hãn thít chặt cổ nàng.

Ai đến cứu nàng? Cứu nàng! Chỉ có một câu nói! Một câu nói chính xác là nàng có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này! Mau nói đi, mau nói câu nói chính xác đó đi…

Chính trong lúc nàng giãy giụa, một giọng nói trong trẻo có phần hơi hà khắc lại có chút lạnh lùng đột nhiên phá vỡ tầng tầng mây mù, đánh xuống như một luồng sét: “Chiêu Doãn chết rồi. Ngươi còn không tỉnh? Muốn trốn tránh đến bao giờ?”.

Mây mù tan biến trong chớp mắt, Khương Trầm Ngư lập tức mở mắt ra.

Lọt vào mắt là gương mặt hớn hở của Hoài cẩn: “Nương nương! Nương nương tỉnh rồi! Nương nương tỉnh rồi!”.

Khương Trầm Ngư hơi đờ đẫn đảo mắt nhìn một lượt, bên cạnh màn trướng màu đỏ thẫm là người toàn thân áo trắng như tuyết, vẫn biểu cảm thâm trầm, pha chút lạnh lùng như cũ, người tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ cần hắn ở đây là nàng cảm thấy an tâm đến lạ lùng.

Nàng gắng ngồi dậy, cất tiếng nói, giọng lào khào: “Tiết Thái… ngươi, vừa nãy ngươi nói gì?”.

Tiết Thái mặt không biểu cảm đáp: “Cuối cùng nương nương đã chịu tỉnh rồi. Nếu nương nương không tỉnh, hoàng thượng sẽ không được hạ táng”.

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy một tràng sấm dậy ầm ầm trong đầu, không nhịn được bưng chặt đầu mình. Đúng rồi, trước khi nàng ngất, thái y nói là Chiêu Doãn chết rồi… Đó không phải là một giấc mộng… Nhưng tại sao?

Rõ ràng nghe thấy tiếng khóc của Tân Dã cho nên mới rơi nước mắt;

Rõ ràng bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài…

Tại sao đột nhiên lại chết?

Y chết quá không cam lòng, cho nên mới tìm đến chất vấn nàng, đòi báo thù nàng trong giấc mộng chăng?

Đầu Khương Trầm Ngư đau như muốn nứt toác, không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Tiết Thái bên cạnh bỗng đi lên phía trước, bưng một bát canh đến trước mặt nàng, ra lệnh: “Uống đi”.

Khương Trầm Ngư nhìn bát canh giống như nước lọc nhưng lại tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng đó, mày cau lại, nhưng không hỏi gì hết, chỉ ngoan ngoãn uống. Nói ra cũng kỳ lạ, vừa uống xong bát canh đó, cảm giác thanh mát lập tức lan tỏa khắp cơ thể, đến cơn đau đầu cũng giảm đi rất nhiều.

Nàng không kìm được hỏi: “Đây là cái gì?”.

“Thuốc độc”.

“Thật à?”.

“Giả đấy”. Tiết Thái trừng mắt nhìn nàng: “Để xem lần sau ngươi còn dám không hỏi rõ là thứ gì mà đã uống không”.

“Nhưng chẳng phải là ngươi cho ta uống sao?”.

Tiết Thái sững người, có chút cảm động, nhưng tức khắc lộ vẻ khinh thường nói: “Cứ cho là ta đưa, cũng không thể uống bừa được”.

“Hóa ra ngươi đa nghi đến mức nghi ngờ cả bản thân mình…”.

“Đó là bởi vì…”. Trong mắt Tiết Thái lóe lên một tia dị sắc, sau đó vô cùng nghiêm túc nén giọng xuống, nói: “Ngươi sắp trở thành đế vương một nước rồi, xung quanh có rất nhiều lang sói đang dòm ngó ngươi, chực xông lên để cấu xé nhai nuốt ngươi”.

Khương Trầm Ngư choáng váng, bàn tay đang vén tóc liền khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau, mới chậm chạp phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Thái, khẽ hỏi: “Ngươi đang nói gì?”.

“Có rất nhiều lang sói đang dòm ngó ngươi, chực…”.

“Không phải câu này, câu trước cơ”.

Tiết Thái hít sâu, trầm giọng nói: “Ngươi sắp trở thành đế vương một nước rồi”.

Tuy toàn thân Khương Trầm Ngư vô cùng yếu ớt, nhưng nghe đến câu này cũng kinh sợ đến mức nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Ai thành đế vương?”.

“Ngươi đó”. Giọng Tiết Thái gần trong gang tấc, nghe rõ mồn một đến mức gần như đáng sợ: “Chính là ngươi, Khương Trầm Ngư”.

“Ngươi nói đùa cái gì thế?”.

Tiết Thái tiến sát, nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lùng nói: “Ta không nói đùa. Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là đế vương kế nhiệm”.

“Đùa… đùa cái gì thế!”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư nổi giận, hất chăn nhảy xuống đất, cũng không thèm để ý mình đang đi chân trần, nói nhanh: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại nảy sinh suy nghĩ điên cuồng như thế? Hoàng thượng đâu? Di thể của hoàng thượng bây giờ đang ở đâu? Không, không đúng… hôm nay là ngày mười lăm à? Mẫu thân về nhà rồi ư, ta phải đi gặp bà…”. Đầu nàng đột nhiên co giật, đau đến mức ngã ra đất, nàng bị sao vậy? Rốt cuộc nàng bị sao vậy?

Tiết Thái một tay bấu lấy tay của nàng, mạnh đến nỗi nàng suýt hét lên, nhưng cái đau thấu xương cốt như thế, kỳ lạ thay đã đẩy lui, làm tan biến cơn đau đầu, nàng run rẩy ngước mắt lên nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn là vẻ đau thương chưa từng có.

“Tiết Thái”.

“Một bước cuối cùng”. Tiết Thái nói bằng một giọng điệu dịu dàng mà nàng chưa bao giờ nghe, hoặc là hắn chưa bao giờ nói: “Chỉ kém một bước cuối cùng, đi qua là được. Khương Trầm Ngư, ngươi đi lâu như thế, bỏ ra nhiều thứ như thế, lẽ nào, chỉ đi đến đây thôi sao?”.

“Nhưng… ta… ta… không muốn làm hoàng đế…”. Có lẽ vì giọng nói của hắn quá dịu dàng, có lẽ là vì ánh mắt của hắn quá thân thiết, Khương Trầm Ngư bỗng òa khóc: “Ta chưa bao giờ muốn thay thế Chiêu Doãn. Ta chỉ muốn đòi lại công bằng, nhưng vì hắn quá quá đáng, hắn đem tuổi thơ bất hạnh của mình ra để quy mọi tội lỗi lên người công tử, còn làm công tử tổn thương sâu sắc, thậm chí cuối cùng đã vứt bỏ công tử… Mất công tử, ta quá đau khổ, ta phải tìm chút việc để làm, mới có thể xóa bỏ nỗi đau khổ kia. Cho nên ta lựa chọn khoác lên mình chiếc áo giả tạo ‘thay trời hành đạo’ đó, lao vào vòng xoáy chính trị xấu xa bẩn thỉu, đi cướp thứ quyền thế mà người trong thiên hạ đều muốn có… Ta căn bản không hề thích việc mỗi ngày phải thiết triều, ta cũng không thích phê duyệt tấu chương, ta càng không thích mở miệng khép miệng đều phải nói ai gia này ái khanh kia… Một người như thế không phải là ta, không phải là Khương Trầm Ngư!”.

“Nhưng ngươi đã làm rất tốt. Không phải sao?”. Trong ánh mắt Tiết Thái chất chứa sự bi thương rất sâu đậm, sâu đậm đến vô cùng vô tận, khiến hắn nhìn lại yếu mềm hơn bao giờ hết.

“Tiết Thái, vừa nãy ta nằm mơ gặp Chiêu Doãn, ta mơ thấy hắn biến thành một đứa trẻ, đáng thương lắm, thực sự rất đáng thương… Ta rất hối hận, ta hối hận ta đã không cho hắn chút cơ hội nào đã biến hắn thành một kẻ dở sống dở chết, ta hối hận mình đã không thể cho hắn một cơ hội tự sửa đổi bản thân, kỳ thực hắn làm đế vương phù hợp hơn ta, xuất sắc hơn ta, ta, ta không nên cướp của hắn… Tiết Thái, hắn chết rồi, bây giờ hắn chết rồi, ta có cắn rứt thế nào cũng không cứu vãn được, ta hối hận lắm, ta thực sự thực sự rất hối hận… Ta không muốn làm nữa, ta không muốn gì nữa”.

“Ngươi chỉ cảm thấy tội lỗi mà thôi. Chiêu Doãn chết rồi, cho nên ngươi cảm thấy hổ thẹn với hắn, cho nên không chịu đăng cơ, nhưng nghe ta nói đây: Ngươi nhất định phải đăng cơ”. Khẩu khí của Tiết Thái nghe rất nghiêm túc.

Nhưng lúc này Khương Trầm Ngư căn bản không nghe được gì nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không cần, ta không cần. Ta muốn về nhà, ta muốn gặp mẫu thân… Đúng rồi, ta không làm gì cả, không quản gì cả, ta muốn về nhà sống với mẫu thân, ta muốn cùng mẫu thân ta sống phần đời còn lại của bà, ta muốn là một đứa con gái ngoan…”. Nói đến đây, nàng loạng choạng bò dậy, lảo đảo đi ra ngoài.

Tiết Thái khẽ gầm lên: “Thế giang sơn này phải làm thế nào?”.

“Chiếu theo lịch pháp của triều ta, truyền cho Tân Dã”.

“Nó mới có một tuổi”.

“Có các ngươi phò tá nó, có thể mà”.

“Ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao? Khắp triều đình ai nghe theo nó?”.

Bước chân Khương Trầm Ngư khựng lại, đờ đẫn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu nói: “Ngươi nói đúng… được, thế thì ta và tỉ tỉ cùng lâm triều quản chính sự, tiếp tục thay nó cai quản giang sơn này, đợi nó từ từ lớn lên. Nói tóm lại, ta tuyệt không muốn tự mình xưng đế. Đây là triều đình của Chiêu Doãn, ta phải trả nó cho con trai của hắn”.

Tiết Thái lộ biểu cảm cực kỳ thất vọng.

Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế, không nói gì trong suốt một quãng thời gian dài.

Qua thời gian chừng nửa tuần trà, Tiết Thái cụp mắt xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng nói âm u đến mức đáng sợ: “Thế thì, xin thứ tội cho thần không thể ở cạnh thái hậu được”.

Trái tim Khương Trầm Ngư chùng xuống, cuống quýt hỏi: “Cái gì?”.

“Tạm biệt. Thái hậu của Bích quốc”. Tiết Thái lạnh lùng nói nốt rồi quay người bỏ đi.

Ebook: Mèo

Nguồn: Ebook Fun&Free

“Đợi đã! Ta không cho phép ngươi đi”.

Tiết Thái dừng chân, nhếch môi cười chế giễu: “Chỉ có vương giả mạnh nhất mới có thể ra lệnh cho ta. Còn ngươi, một nữ nhân nhu nhược như thế, cứ ôm đứa trẻ tiếp tục mơ giấc mơ cả nhà hòa thuận đi”.

Khương Trầm Ngư vội vàng kéo hắn lại, nhưng chỉ tóm được một ống tay áo của Tiết Thái, sau đó nghe tiếng “soạt”, tay áo rách toạc. Tiết Thái không buồn liếc mảnh tay áo bị kéo rách lấy một cái, cứ thế sải bước ra khỏi n Phái cung.

Chỉ còn lại Khương Trầm Ngư, thẫn thờ nhìn nửa ống tay áo trong tay mình, rõ ràng mới vào đầu thu khí hậu mát mẻ dễ chịu mà phút này sao giá buốt như băng.

Tiết Thái không xuất hiện nữa.

Mới đầu Khương Trầm Ngư còn cảm thấy hắn chỉ là giận dỗi với mình, nhưng ngày tiếp ngày trôi qua, Tiết Thái vẫn không thấy đâu, nàng mới biết lần này hắn làm thật.

Đại tang của Chiêu Doãn do một tay Khương Họa Nguyệt tổ chức, bấy giờ nàng mới phát hiện kỳ thực tỉ tỉ của mình rất có năng lực, những chuyện vụn vặt phức tạp như thế, nàng ta đều xử lý ổn thỏa tỉ mỉ cẩn thận, có lớp lang, thuận lợi. Vì thế, một mặt ý định nhường vị trao quyền trong lòng càng kiên định, mặt khác lại bị chuyện Tiết Thái làm cho bứt rứt chẳng yên, không sao chuyên tâm xử lý triều chính được.

Cỏ lúc nàng nghĩ, bản thân cũng cảm thấy mình rất nực cười: Mình lại đi giận dỗi với một đứa trẻ lên chín. Nhưng Tiết Thái… đối với nàng mà nói, chưa bao giờ chỉ đơn giản là một đứa trẻ… Thậm chí có lúc Khương Trầm Ngư cảm thấy, vì sự tồn tại của Tiết Thái mà khiến nàng cảm thấy công tử chưa thực sự ra đi, vẫn còn một phần nào đó vĩnh viễn ở lại trên đời, ở lại bên cạnh nàng.

Nhưng bây giờ… đến Tiết Thái cũng đi rồi… mấy ngày liền Khương Trầm Ngư ăn không ngon, ngủ không yên, ngủ mơ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, luôn cảm thấy Tiết Thái quay về rồi, nhưng đến lúc mở mắt ra, lại tràn đầy thất vọng.

Bộ dạng lo lắng không yên của nàng, cuối cùng đến Ác Du cũng nhận ra, nàng ta nói: “Nương nương, tại sao nương nương phải quan tâm đến Tiểu Tiết Thái đó như thế nhỉ. Tên nhóc già đời, cao ngạo, không coi ai ra gì đó, dám cãi lại nương nương, không hề có vẻ gì là thần tử. Loại nô tài này, bớt đi một đứa cũng chẳng sao, tránh cho mọi người học theo, còn tưởng là nương nương dễ bị bắt nạt”.

Nàng không trả lời. Ác Du không thể hiểu, không thể biết nếu trên đời này có một người, từng cùng mình đi qua giai đoạn đau khổ nhất, thì người ấy sẽ trở thành một phần không thể thiếu của mình.

Đối với nàng mà nói, Tiết Thái chính là người không thể thiếu ấy.

Thế sự thần kỳ biết bao, bao năm nay, loạng choạng, lảo đảo đi được đến hôm nay, biết bao người hợp rồi tan, tan rồi hợp, đến đi vội vã, biến mất không dấu vết.

Chỉ có hắn, từng bước từng bước đi bên cạnh nàng.

Bây giờ, hắn quay người bỏ đi, cạnh nàng liền trống một khoảng, không thể bù đắp được.

Phải làm sao… phải làm sao…

Hoài Cẩn rót một chén trà, bưng đến bên nàng, dịu dàng nói: “Nương nương, uống trà đi”.

Khương Trầm Ngư cúi đầu, lại là trà cúc Đại Khê, trong lòng càng thêm rối bời. Người giống như mình đã thích một loại trà là sẽ uống mãi loại trà đó, nếu đã quen với một người, nay đột nhiên người ấy biến mất, sao có thể chịu nổi…

“Nương nương, nếu không… nương nương đi thăm thừa tướng đi”.

Khương Trầm Ngư run run hỏi: “Cái gì?”.

Hoài Cẩn cười cười, trong nụ cười hàm chứa sự thấu hiểu trong vắt như nước: “Nương nương và thừa tướng giận dỗi mấy ngày nay, cũng đến lúc làm hòa rồi. Nương nương đã không nỡ rời xa thừa tướng như thế, thế thì hãy dẹp tự ái đi làm lành đi. Nô tì nghĩ, thừa tướng có lẽ cũng đang đợi nương nương đó”.

Khương Trầm Ngư “a” một tiếng, rồi sững người ra.

“Nương nương, thừa tướng tuy có tài năng lớn, là thần đồng trăm năm mới gặp, nhưng ngài chung quy vẫn còn quá nhỏ, cũng có chỗ ngài làm không tốt lắm, nhưng có chỗ ngài lại làm rất tốt, đó là vì không có ai dạy ngài. Nương nương, thử nghĩ mà xem, thừa tướng bảy tuổi cả nhà đã diệt vong, ông bà cha mẹ, họ hàng thân thích đều chết hết cả. Bây giờ đến nương nương cũng bỏ mặc ngài, nương nương cảm thấy, giờ một mình ngài ở nhà, trong phủ đệ cô quạnh như thế, lẽ nào không đáng thương sao? Cho nên…”.

Hoài Cẩn còn chưa nói hết câu, Khương Trầm Ngư đã bật dậy xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Ta phải đến phủ thừa tướng…”.

Hoài Cẩn nói rất đúng.

Kỳ thực Tiết Thái còn đáng thương hơn nàng. Chí ít, nàng còn có cha mẹ tỉ tỉ, nhưng Tiết Thái ngoài cô cô Tiết Mính vẫn đang ở trong lãnh cung, thì đâu còn người thân nào nữa.

Nếu mình thật sự quan tâm hắn, không nỡ xa hắn, thì nên cố gắng giữ hắn lại, biện pháp tích cực này mới giống phong cách hành xử vốn có của Khương Trầm Ngư.

Tiết Thái, trên thế gian này nhất định có phương pháp vẹn cả đôi đường. Ta không làm hoàng đế, nhưng ngươi cũng không được đi, có được không? Có được không?

Khương Trầm Ngư vô thức túm lấy tay áo mình, giống như túm lấy hy vọng chân thực nhất, không nỡ buông tay.

Một ngọn đèn cô lẻ chiếu lên khung cửa sổ lạnh giá.

Những cành trúc đung đưa nhè nhẹ trong cơn gió đêm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng làm nổi bật sự u tịch của không gian.

Bóng người màu đen hắt lên giấy dán cửa sổ màu trắng dường như cũng ngừng cử động

Khi Khương Trầm Ngư đặt chân lên Cơ phủ, được Thôi quản gia dẫn vào sân trong, từ xa nhìn thư phòng, thứ nàng thấy chính là cảnh tượng này.

Trước sau Tiết Thái vẫn không dọn ra khỏi Cơ phủ, sau khi đã trở thành thừa tướng, vốn dĩ hắn có thể có phủ đệ riêng, nhưng hắn lại từ chối. Về điểm này, Khương Trầm Ngư hiểu rất rõ, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chọn ở lại Cơ phủ. Không chỉ vì nơi này còn lưu giữ hơi hướm của công tử, điều quan trọng hơn là, phủ đệ của Cơ Anh thực sự rất tiện lợi, rất gần hoàng cung, giao thông thuận tiện, hơn nữa đồ đạc trong phủ đều đầy đủ, cần gì có nấy, thiết kế hợp lý, cho dù làm chuyện gì, đều có thể mất thời gian ngắn nhất để đạt hiệu suất cao nhất.

Nhưng bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiết Thái ở trong Cơ phủ, nàng lại cảm thấy mình đã sai. Bởi vì, mọi thứ hiện lên trước mắt nàng đều thê lương như thế, sống ở đây, sao có thể vui vẻ được?

Thôi quản gia theo sau nàng nói: “Từ khi Tiết tướng tiếp nhận nơi này, đã giải tán toàn bộ người hầu, chỉ giữ lại lão nô và một trù nương nấu cơm. Bình thường lão nô chỉ giúp dọn dẹp nhà cửa, còn những việc khác không được mó tay vào”.

Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng người đang cúi đầu đọc sách bên bàn hắt trên giấy dán cửa sổ, khẽ hỏi: “Thừa tướng vẫn luôn một mình thế à?”.

“Tiết tướng tính cách khá cô độc, hàng ngày chỉ có bọn thuộc hạ của ngài đến nghị sự, họa hoằn mới có người đến thăm, hơn nữa…”. Thôi quản gia nói đến đây, lại thở dài, không biết là thương cảm hay là gì khác: “Ngài ấy không biết vì sao không tín nhiệm một ai, ngài ấy không gọi, bọn lão nô cũng không được tự tiện vào thư phòng của ngài”.

Trái tim của Khương Trầm Ngư nặng nề thêm mấy phần, nàng xua xua tay, ra hiệu cho Thôi quản gia lui xuống, sau đó một mình tiến lên đẩy cửa thư phòng ra.

Đúng như nàng nhìn qua cửa sổ giấy, Tiết Thái đang đọc sách, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, vẫn vùi đầu trong đống sách như cũ.

Hắn đã không chào hỏi nàng, nàng cũng không lên tiếng, đầu tiên nàng dạo một vòng quanh thư phòng. Thư phòng gần như không có bất kỳ thay đổi nào so với lần trước nàng thấy, xem ra, Tiết Thái cũng cố ý giữ nguyên hiện trạng. Cây cung treo trên tường cũng không được gỡ xuống, Tiết Thái chưa chuẩn bị xong sao?

Khương Trầm Ngư im lặng quan sát một lúc, sau đó đi đến cạnh bàn, ngó đầu qua nhìn, Tiết Thái đang dọc “Lục Tổ đàn kinh”, bèn chậm rãi đọc thuộc một đoạn trong đó: “Tâm bình hà lao trì giới? Hành trực hà dụng tu thiền? n tắc thân dưỡng phụ mẫu, nghĩa tắc thượng hạ tương lân. Nhượng tắc tôn ti hòa mục, nhẫn tắc chúng ác vô huyên. Nhược năng toàn mộc xuất hỏa, ứ nê định sinh hồng liên. Khổ khẩu đích thị lương dược, nghịch nhĩ tất thị trung ngôn…”(2)

Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn sách như cũ, không chịu nhìn nàng.

Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, nói: “Ngươi thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải không? Có gì sao không nói thẳng trước mặt ta?”.

“Ta và thái hậu chẳng có gì để nói cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.

“Thật uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn nói càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.

“Thế thì chém đi”. Tiết Thái tỏ vẻ không coi lời nàng nói ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.

“Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay hắn, giận dữ nói: “Nhìn ta đây!”.

Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.

“Không cho phép ngươi nói với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai Tiết Thái.

E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.

Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình đã làm chuyện thất thố như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ thế đứng như phỗng.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng một lúc.

Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng nói:

“Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi… không được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.

Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như không chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên không thể nhìn ra nổi.

Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nàng dịu giọng nói: “Tiết Thái, ngươi luôn hiểu lý lẽ, thế thì hôm nay ta đến đây để nói lý với ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta sẽ nghe theo ngươi, nhưng nếu ta thuyết phục được ngươi, thì ngươi phải nghe theo ta, ngoan ngoãn quay lại lên triều cùng ta. Ngươi… đồng ý chứ?”.

Tiết Thái chăm chăm nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhìn sang chỗ khác. Theo sự hiểu biết của Khương Trầm Ngư về hắn, biết rằng như vậy là hắn đã đồng ý. Thế nên nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Vậy ta nói trước. Tiết Thái, ta không muốn xưng đế, có ba nguyên nhân. Một là, nữ tử làm hoàng đế, đối với đất nước là tai họa. Tuy bây giờ đã có một vị nữ đế của Trình quốc là Di Thù, nhưng, mọi người nói cô ta như thế nào, nhìn cô ta như thế nào, chúng ta đều rất rõ. Khương Trầm Ngư ta không có dũng khí đi thách thức truyền thống lễ pháp cả mấy nghìn năm”.

Tiết Thái không có bất cứ phản ứng nào.

Khương Trầm Ngư lại nói: “Thứ hai, nếu như ta xưng đế, ngươi để Tân Dã sau này dùng thân phận gì để kế thừa Bích quốc đây? Nếu ta là hoàng đế, giang sơn tất đổi, từ đây hoàng tộc họ Khương không còn là họ Lý, thế thì chiếu theo luật pháp, trừ phi giữa chừng có người tranh quyền đoạt vị, nếu không quân vương đời sau sẽ phải mang họ Khương. Ta không thể để Khương tộc đi đến bước này, gánh lấy tội danh soán quyền đổi nước. Cho dù ta có thể nhất thời dùng thủ đoạn cứng rắn để khống chế thời cuộc, nhưng trăm năm sau, sử sách sẽ viết về ta như thế nào? Viết về Khương thị như thế nào? Lại viết về Tân Dã như thế nào? Việc này đối với nó, thực sự quá tàn nhẫn. Tiết Thái, bao nhiêu năm qua, bởi vì chuyện kế vị mà những đứa trẻ bị hủy hoại còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Chiêu Doãn không bị đưa vào cung, hắn đâu có hình thành tính cách méo mó như thế, công tử và Hy Hòa đâu có bị chia lìa; Di Phi nếu không mồ côi mẹ từ nhỏ, thì sẽ không quái gở, điên điên cuồng cuồng; Di Thù nếu không bị cha mình cưỡng bức, thì đâu có nham hiểm buông thả, máu lạnh như vậy; thậm chí… cả ngươi. Tiết Thái, đối với một con người, tuổi thơ yên lành quan trọng biết bao, ngươi đáng lẽ phải biết rõ điều này hơn ai hết. Chúng ta đã không thể cứu vãn được, thế nhưng, chí ít chúng ta có thể để lại hạnh phúc và niềm vui cho đời sau, không phải sao? Ta không thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng mình như thế, ta phải nghĩ cho Tân Dã, ta phải nghĩ cho sự an cư lạc nghiệp của bách tính thiên hạ”.

Ánh mắt Tiết Thái sáng rỡ lên mấy hồi, dường như có chút bị thuyết phục.

Khương Trầm Ngư chầm chầm đặt cuốn kinh thư trong tay xuống mặt bàn: “Thứ ba, Tiết Thái, ngươi biết không? Lúc sinh thời Chiêu Doãn nói với ta, nếu như ta thực sự muốn tốt cho Tân Dã, vậy thì hãy nhận nó làm con, biến nó thành con trai của ta, tự tay nuôi dưỡng nó. Đương nhiên, khi đó tình hình khác bây giờ, Chiêu Doãn vẫn còn sống, có lẽ phi tử khác cũng sẽ có con cái, cho nên muốn lập Tân Dã làm thái tử, người duy nhất kế vị hoàng vị, thì được hoàng hậu nuôi dưỡng là danh chính ngôn thuận nhất. Tân Dã bây giờ đã không phải lo lắng chuyện này nữa. Nhưng khi đó, ta nghe Chiêu Doãn nói xong, trong lòng rất khó chịu, tối hôm đó, ta đã nằm mơ. Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung, bế Tân Dã đi, nói là phải giao cho hoàng hậu cũng chính là ta nuôi nấng. Lúc đó tỉ tỉ ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, đòi trả con lại cho tỉ ấy, nhưng đều vô dụng cả. Sau đó, tỉ tỉ bị điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt đầy máu và nước mắt kêu gào: ‘Trả con lại cho ta, trả con lại cho ta…’. Ta tỉnh mộng, toàn thân run rẩy”.

Bờ môi Tiết Thái mấp máy mấy cái, sau đó lại mím chặt hơn.

“Tiết Thái, khi tỉnh lại ta đã tự nói với mình, người sau hàng rào đó là tỉ tỉ của ta, tuy không có máu mủ ruột rà nhưng tình như chân tay, ta không thể đẩy tỉ tỉ của mình vào hoàn cảnh đó được, ta không thể hủy hoại một đời của tỉ ấy. Chiêu Doãn có thể vô tình với Cơ Anh, Di Thù có thể ép các ca ca của mình chết, nhưng ta không thể. Nếu ta cũng làm như thế, thì ta so với bọn họ – những kẻ ta coi thường – có gì là khác biệt đâu? Cho nên, Chiêu Doãn chết rồi, hoàng vị này là của Tân Dã, không thể, cũng không cho phép bất cứ rắc rối nào phát sinh. Ngươi có thể hiểu không?”.

Tiết Thái lặng im cầm cuốn kinh thư lên, quay người nhét nó vào lại giá sách, sau đó, vẫn giữ tư thế quay lưng với nàng, nhẹ nhàng, ngập ngừng, cực kỳ khó mở lời, nói: “Ta chỉ là… muốn… ngươi lấy chồng mà thôi…”.

Mắt Khương Trầm Ngư đột nhiên trợn tròn, không thể không nói, nàng đã từng nghĩ vô số khả năng, nhưng lại chưa hề nghĩ qua, lý do Tiết Thái cố chấp lại là điều này.

Ánh đèn chiếu lên lưng Tiết Thái, cũng kéo bóng của hắn trùm lên giá sách, nhìn như thể có hai người. Còn hắn xoay lưng lại với Khương Trầm Ngư, trước sau vẫn không quay người lại, thấp giọng nói: “Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là thái hậu, nghĩa là số phận đã định sẽ chết già trong cung, cô độc cả đời. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài rất dài, tuy… Cơ Anh chết rồi, nhưng ngươi sẽ gặp những người khác biết trân trọng ngươi, đối tốt với ngươỉ – chỉ cần ngươi có cơ hội đó. Mà xưng đế, chính là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất của ngươi. Sau khi làm nữ hoàng, ngươi có thể mở hậu cung, ngươi có thể tùy ý lựa chọn trượng phu mà mình thích, ngươi… có thể có hạnh phúc…”.

Giọng hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng lý nhí đến mức gần không nghe ra.

Sống mũi Khương Trầm Ngư cay cay, không kìm chế được tiến lên phía trước, ôm Tiết Thái từ đằng sau.

Tiết Thái thấp hơn nàng một cái đầu, nàng ôm hắn, giống như ôm một đứa trẻ – mà trên thực tế, hắn cũng thực sự là một đứa trẻ.

“Đồ ngốc… đồ ngốc…”. Nước mắt của nàng lăn xuống, vừa cảm động vừa chua xót: “Sao ngươi có thể nghĩ đến lý do này? Lại còn vì lý do này mà giận dỗi với ta, không thèm để ý ta, để ta buồn mất mấy ngày… đồ ngốc…”.

Tiết Thái đứng bất động, để mặc cho nàng ôm, khuôn mặt giấu vào bóng tối, dù là ai cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.

“Ta…”. Khương Trầm Ngư nói ngắt quãng: “Ta không muốn lấy chồng, thật đó. Có lẽ ngươi và tất cả mọi người đều thấy, ta là một nữ nhân mệnh khổ, người ta muốn lấy thì không thích ta, lại còn chết rồi. Người cưới ta cũng không thích ta, cũng chết. Là quốc mẫu, ta còn chưa thực sự trưởng thành đã bắt đầu già nua; sau này làm thái hậu tức là cả đời sẽ tàn úa sớm như thế này. Nhưng đồ ngốc ạ, tại sao ngươi không biết? Ở đây của ta, ở chỗ này…”. Nàng sờ lên lồng ngực của mình: “Bởi vì từng có một người, một người hoàn mỹ như thế, cho nên, tuy ta cô độc, nhưng không thấy trống vắng”.

Nàng xoay người Tiết Thái lại, nâng mặt hắn lên, dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn cũng bi thương vô hạn, nhìn thẳng vào hắn nói: “Đúng như lời ngươi nói, chỉ có người đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân mới có thể trở thành thê tử của ngươi…”.

Hàng mi Tiết Thái rung lên một cái, lên tiếng phản bác: “Ta chỉ cố ý gây khó dễ…”.

Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng đổi lại là ta, thực sự là cảm giác ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’(3)”.

Tiết Thái lại trầm ngâm, hàng mi dài cụp xuống, che phủ đôi mắt.

“Cho nên, Tiết Thái…”. Khương Trầm Ngư kéo tay hắn, cứ thế bốn bàn tay nắm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau: “Chúng ta làm lành nhé. Có được không?”.

Bàn tay Tiết Thái run lên rõ rệt.

Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới để lộ một chút biểu cảm ấm ức, hạ thấp giọng nói: “Ta có thể coi chuyện trước đây của chúng ta là cãi nhau không? Nếu như có thể, ta có thể đề nghị không cãi nhau nữa không? Tiết Thái, nếu bây giờ hỏi ta người ta không muốn mất đi trên đời này nhất là ai… câu trả lời của ta chính là ngươi”.

Hơi thở của Tiết Thái loạn nhịp rõ rệt.

“Nếu ta mất đi mẫu thân, bởi vì trong tiềm thức luôn biết sẽ có một ngày như thế, cho nên ta chuẩn bị đủ dũng khí để đi tiếp; nếu ta mất đi tỉ tỉ, tuy đau thương nhưng ta sẽ cố gắng nuôi nấng Tân Dã, để tỉ ấy không phải vương vấn; nếu ta mất đi những người khác, ta đều có đủ mọi phương thức để bù đắp và cắt bỏ; nhưng… nếu ta mất ngươi… Tiết Thái, ngươi có biết không, đối với ta, ngươi không chỉ là ngươi đâu. Ngươi là lý do ta đã yêu công tử năm mười ba tuổi; ngươi là thanh kiếm báo thù cho công tử của ta; ngươi còn là cánh tay thứ ba từ sau khi ta lên ngôi hoàng hậu Bích quốc…”. Nói đến đây, Khương Trầm Ngư úp hai bàn tay vào nhau, bao bọc tay Tiết Thái bên trong, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, nói rành rọt từng chữ từng chữ một: “Số mệnh đã định đời này ta và ngươi kết duyên, thế thì, tuyệt đối không cho phép những chuyện ngoài thiên mệnh phá hỏng. Chúng ta làm lành nhé”.

Tiết Thái nhìn chằm chằm hai đôi bàn tay giao nhau rất lâu, cuối cùng, gượng gạo gật đầu một cái, coi như đồng ý.

Nụ cười lập tức thắp sáng gương mặt Khương Trầm Ngư: “Thế là nói chắc rồi nhé, ngày mai ngươi phải lên triều đấy”.

Tiết Thái khẽ “ừm” một tiếng.

Khương Trầm Ngư nhìn hắn đăm đăm, thở dài buồn bã nói: “Ngươi… có lúc thật giống ca ca của ta…”.

Khóe mắt Tiết Thái bắt đầu co giật.

Khương Trầm Ngư cười phì: “Nhưng nhiều lúc ngươi lại giống tiểu đệ đệ không hiểu chuyện hơn”.

Tiết Thái lập tức rút tay từ trong lòng bàn tay nàng ra, sau đó cau mày, trừng mắt lườm nàng.

Khương Trầm Ngư chớp chớp mắt, cố ý chọc ghẹo: “Thực ra, ngươi biết không? Tuy làm thái hậu không thể gả cho người khác một cách quang minh chính đại, nhưng kỳ thực cũng có thể có hậu cung, thu thập một đống nam sủng. Ví như Triệu Cơ và Lao Ái đời Tần; ví như Phùng thái hậu va các thần tử

Vương Duệ Lý Xung Lý Dịch thời Bắc Ngụy, lại ví như…”.

Tiết Thái lập tức quay trở lại bên cạnh thư án, vừa lấy giấy viết thư bắt đầu viết hồi âm, vừa lạnh lùng nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì khác thì mời về đi. Vi thần rất bận”.

Khương Trầm Ngư thấy đã đạt được mục đích, bèn mím môi cười quay người chuẩn bị rời đi. Vừa đi đến cửa, sau lưng vang lên tiếng của Tiết Thái: “Đợi đã”.

Nàng quay đầu, ánh mắt lưu chuyển: “Chuyện gì? Tiết đệ đệ?”.

Tiết Thái không có phản ứng gì với cách xưng hô này của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hiện lên một sự thương xót kỳ lạ: “Những lời ngươi nói hôm nay, từng chữ ta đều ghi nhớ”.

“Cho nên”. Thấy hắn nghiêm trang như thế, nàng lại cảm thấy bất an.

“Cho nên, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ đêm nay, ngươi đã nói những lời này là đủ”.

“Hả?”. Nàng càng lúc càng không hiểu.

“Không có chuyện gì. Ngươi đi đi”. Tiết Thái nói xong, cúi đầu bắt đầu viết thư.

Khương Trầm Ngư ngơ ngác nhìn hắn một lúc, lòng biết rõ nếu hắn không muốn nói, thì dù nàng tiếp tục truy hỏi cũng chẳng ích gì, thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng biết thôi. Cứ nghĩ đến nàng và Tiết Thái đã giảng hòa, lòng không kìm được vui vẻ, suốt dọc đường cứ tủm tỉm cười đi ra khỏi phủ. Nàng lên xe ngựa, ngồi trong xe nhớ đến một loạt phản ứng của Tiết Thái ban nãy, nhớ đến câu nói của hắn – “Ta… chỉ là… muốn ngươi lấy chồng mà thôi…”. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

Ngọt ngào đương nhiên là vì Tiết Thái lại nghĩ cho nàng đến mức này, một đứa trẻ cao ngạo, không coi ai ra gì như thế, lại có thể một lòng một dạ nghĩ cho nàng, ấm áp biết bao, cảm động biết bao.

Chua xót là vì đúng như hắn nói, trở thành nữ đế nàng mới có cơ hội có được mái ấm và hạnh phúc về tình cảm. Còn làm thái hậu… cái gọi là nam sủng chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nàng không phải là người như thế. Về điểm này, nàng biết rõ và Tiết Thái cũng hiểu rất rõ.

Mẫu thân, xin lỗi người… cả đời này của con gái, xem ra thật sự vô duyên với việc sinh con đẻ cái, cử án tề mi rồi… Vừa nghĩ tới đây, xe ngựa đột ngột dừng lại, sự va đập bất ngờ khiến nàng nhất thời không ngồi vững nổi, ngã sang một bên. Không màng tới cánh tay đau nhức, nàng vội vàng vén rèm cửa sổ lên, thò đầu ra hỏi: “Xảy ra chuyện…”.

Mới nói ba tiếng, thanh âm đã ngưng bặt.

Một mũi tên xé gió bay tới, cơ hồ sát sàn sạt má nàng, cắm phập vào thành xe.

Khương Trầm Ngư lập tức rụt vào trong xe, sau đó, bên ngoài vang lên tiếng hò hét của thị vệ và tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng rên đau đớn vì bị thương, hỗn loạn vô cùng…

Khương Trầm Ngư co mình trong xe, túm chặt vạt áo của mình, không kìm được run bần bật. Lần này xuất cung chỉ là ý muốn tức thời của nàng, vì thế không mang theo nhiều hộ vệ, hơn nữa phủ Kỳ Úc hầu rất gần, cứ nghĩ là sẽ không thể xảy ra chuyện gì, chưa từng nghĩ lại bị phục kích như thế này.

Là ai?

Là ai muốn ám sát nàng?

Nhất thời, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ đều tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Phập” một tiếng vang lớn, một lưỡi đao chém vào thành xe, rồi kéo mạnh một cái, cả thùng xe liền vỡ toác ra như một chiếc hộp giấy. Thành xe đổ xuống, cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài – Hai mươi thị vệ nàng mang theo đều ngã trên mặt đất, chết đi trong bộ dạng vô cùng đáng sợ.

Tiếng gió thổn thức trên con phố dài vắng vẻmười mấy tên áo đen bịt mặt bao vây nàng ở giữa.

Đây là lần thứ hai trong đời Khương Tram Ngư gặp phục kích.

Lần trước là ở Trình quốc. Lần đó chí ít vẫn còn có Sư Tẩu ở bên cạnh nàng, vì thế tuy thê thảm, nhưng cũng không cảm thấy quá sợ hãi, còn lần này, lại thực sự chỉ còn lại một mình nàng.

Những người này muốn làm gì? Bọn chúng muốn có thứ gì? Nếu như có thể thương lượng, có lẽ vẫn còn một cơ hội sống… Nhưng một tên áo đen trong đó giơ tay lên làm hiệu “giết”, trái tim Khương Trầm Ngư đột ngột chìm xuống tận đáy vực sâu – Thứ chúng muốn chính là tính mạng của nàng! Cho nên hoàn toàn không cho nàng bất cứ cơ hội nào!

Nhìn thấy những tên sát thủ lao vào nàng từ bốn phương tám hướng, Khương Trầm Ngư không khỏi nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng. Nhưng, chính trong chớp mắt nàng nhắm mắt đó, bên tai tiếng gió rít vang lên, vô số thanh âm hỗn loạn đột nhiên trỗi dậy, nỗi đau không ập đến như trong tưởng tượng, Khương Trầm Ngư ngây ra một lúc rồi mới chầm chậm mở mắt, chỉ thấy mười tên áo đen bịt mặt đó vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, không hề nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt để lộ ra ngoài khăn bịt mặt lại tràn ngập sợ hãi, cho thấy bọn chúng vẫn chưa chết.

Chuyện gì vậy?

Xảy ra chuyện gì?

Khương Trầm Ngư vội vàng quay người lại, liền thấy Chu Long.

Ngón tay của Chu Long thong thả rút về từ lồng ngực của một tên áo đen, sau đỏ nghiêng người chắp tay bái kiến nàng: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin nương nương thứ tội”.

“Ngươi… ngươi, ngươi từ đâu ra?”. Trước khi nàng nhắm mắt, bốn bề chẳng có một ai, cứ cho là Chu Long khinh công giỏi hơn đi chăng nữa, cũng không thể chỉ trong nháy mắt có thể bay mười mấy trượng để xuất hiện ở đây, không những thế còn điểm huyệt, khống chế liền mười mấy người.

Chu Long vẫn cung kính như cũ, nói: “Bẩm nương nương, thuộc hạ vẫn ẩn mình phía dưới xe ngựa của nương nương”.

Khương Trầm Ngư kinh hãi nhìn chiếc xe ngựa đã bị tan nát thành bốn năm mảnh, duy chỉ có sàn xe là vẫn còn nguyên vẹn nằm trên bánh xe, cũng có nghĩa là, trước đó Chu Long nấp dưới sàn xe?

“Tại sao ngươi lại nấp dưới xe ngựa của ta? Còn nữa, bọn chúng là ai? Tại sao bọn chúng lại muốn giết ta…”.

“Những vấn đề này, để chủ nhân nói với nương nương”.

“Hả?”. Khương Trầm Ngư sửng sốt, kế đó quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Chu Long, liền thấy cuối phố, một đội người ngựa từ từ đi tới, thuần một sắc bạch y hiên ngang mạnh mẽ, áo khoác thêu đồ đằng.

Bạch Trạch.

Là Bạch Trạch.

Trái tim Khương Trầm Ngư thít chặt lại, sau đó nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, đi sau đoàn người ngựa, đi về phía nàng một cách từ từ, khoan thai, bằng một khí độ ung dung thong thả.

“Tiết Thái…”. Là hắn.

Hắn… cũng… đến rồi…

Tiết Thái đi đến trước mặt nàng, khua khua tay, mười hai thiết kỵ bạch y lập tức xuống ngựa, trói gô những tên áo đen kia lại, lột khăn bịt mặt của chúng ra, để lộ dung mạo thực sự.

Tiết Thái đi đến trước mặt một tên, lạnh lùng cười: “La đại nhân, đã lâu không gặp”.

Người này ước chừng ngoài ba chục tuổi, thân hình vừa gầy vừa nhỏ, trên mặt còn có một nốt ruồi to bằng đồng tiền, dáng vẻ nhìn rất quen, nhưng nhất thời Khương Trầm Ngư không nhớ ra lai lịch của hắn.

Người đó giận dữ trừng mắt, mắt như sắp tóe ra lửa, nhưng khổ nỗi huyệt vị bị khống chế, không thể nói, vì thế đành căm hận lườm Tiết Thái.

Tiết Thái quay người, bình tĩnh nói một câu: “Giết”.

Thiết kỵ vâng một tiếng, tay giơ lên đao hạ xuống, đầu liền lìa khỏi cổ, một dòng máu vọt ra, bắn hết lên chiếc cột đằng sau lưng hắn.

Khương Trầm Ngư thất kinh, không ngờ Tiết Thái không thèm hỏi gì mà đã hạ thủ giết người. Còn những người áo đen khác hiển nhiên cũng bị kinh sợ trước cảnh tượng vừa rồi, mặt mày trắng bệch.

Tiết Thái chắp hai tay sau lưng, nhẩn nha đi qua trước mặt từng tên áo đen một, vừa đi vừa nói: “Trương Đại Đông, biểu muội của ngươi vẫn còn trong kỹ viện đợi ngươi đem tiền đến chuộc cô ta à? Lục Tiểu Chu, đi theo La Dữ Hải mười năm, hắn cuối cùng cũng chịu đề bạt ngươi, chỉ tiếc võ công của ngươi chẳng tiến bộ được chút nào. Giả Tiểu Cửu, cưới con gái của Tiêu tướng quân cũng không thể giúp ngươi một bước lên trời sao? Sao còn phải tự mình đích thân đi giết người hả…”. Mỗi khi bước qua mặt một người, hắn đều nói ra thân phận lai lịch của đối phương, nói đến mức đối phương vốn đã mặt cắt không còn giọt máu, nay lại càng mặt xám xịt như người chết.

Tiết Thái nói xong, quay người cười lạnh nói: “Các ngươi tưởng ta sẽ dùng hình tra khảo để ép các ngươi khai ra kẻ sai khiến là ai sao? Các ngươi tưởng có thể ỷ vào bí mật này để ép ta sao? Mỗi người các ngươi, ta đều rõ như lòng bàn tay, chỗ dựa sau lưng các ngươi là ai, mục đích muốn đạt được là gì, ta cũng rõ như lòng bàn tay… cho nên, ta căn bản không cần bức cung các ngươi, cũng không cần chứng cớ gì hết. Có điều…”. Nói đến dây hắn cố ý liếc Khương Trầm Ngư vẫn ngẩn người đứng nguyên tại chỗ một cái, trong ánh mắt lóe lên một thần sắc phức tạp, khi nhìn lại bọn áo đen, đã có thêm vài phần tà ác: “Hôm nay tâm trạng ta khá vui vẻ, cho nên quyết định tha cho ba người trong bọn ngươi. Ba kẻ nào trong bọn ngươi lớn tiếng trước, kể lại một lượt chân tướng sự việc cho hoàng hậu nương nương của chúng ta nghe, thì ta sẽ tha cho ba kẻ đó. Những người khác, hừ”. Tuy hắn không nói những người khác sẽ làm sao, nhưng nhìn cái đầu be bét máu tươi còn lăn lóc trên mặt đất, kết cục ra sao đã rất rõ ràng.

Vì thế, bọn áo đen nhìn nhau, sợ hãi tranh nhau kêu lên: “Nương nương! Là La Dữ Hải đại nhân chỉ thị bọn thuộc hạ đến ám sát nương nương!”.

“La Dữ Hải nhận lợi lộc của Tiêu tướng quân, nói xong việc sẽ thăng cho hắn làm quan nhị phẩm…”.

“Khương quý nhân cấu kết với Tiêu tướng quân, chỉ cần trừ bỏ nương nương, phù trợ tiểu thái tử đăng cơ, Khương quý nhân sẽ dùng bọn thuộc hạ…”.

“Thuộc hạ chỉ muốn kiếm chút tiền đi cứu biểu muội mà thôi, hu hu hu hu hu…”.

Từng giọng nói v