← Quay lại trang sách

Chương I (tt)

dịch giả: đức tài

Chương I (tt)

regor không bước ra phòng khách mà chỉ tựa vào phía sau phần cánh cửa còn chốt cứng, nên thân hình anh chỉ lộ ra ngoài một nửa, và cái đầu bên trên ngoẹo qua để nhìn mọi người. Trời đã sáng hơn; anh có thể nhìn rõ sang phía bên kia đường, một phần của tòa nhà đối diện - một bệnh viện - với những ô cửa sổ đâm ra khỏi mặt tiền đều tăm tắp; trời vẫn còn mưa, nhưng lưa thưa, thấy rõ từng giọt lớn rơi lộp độp xuống đất. Những đĩa thức ăn bày la liệt trên bàn, vì điểm tâm là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày đối với bố Gregor - đó là khoảng thời gian mà ông có thể nấn ná hàng giờ liền để đọc đủ loại báo chí. Trên bức tường ngay trước mặt Gregor vẫn treo bức ảnh anh đã chụp lúc còn là thiếu úy trong quân ngũ, tay chống trên đốc kiếm, nụ cười ngang tàng trên môi, đòi gọi mọi người kính nể bộ quân phục và tác phong chiến binh của mình. Cánh cửa thông ra hành lang để ngỏ cho thấy cửa trước nhà cũng mở toang, thấy cả đầu cầu thang dẫn xuống dưới.

Biết chắc mình là kẻ duy nhất còn giữ được chút bình tĩnh, Gregor nói: “Này nhé, để tôi thay áo quần luôn, gói ghém mẫu hàng rồi lên đường ngay. Liệu ông, ông có để cho tôi đi không? Ông thấy đấy, ông quản lý, tôi đâu có ngoan cố, tôi muốn làm việc mà; đi chào hàng là một công việc cực nhọc nhất, nhưng tôi không thể sống thiếu nó. Ông đi đâu thế, ông quản lý ơi? Đến văn phòng ư? Sao ạ? Liệu ông có tường trình trung thực chuyện này không? Con người ta có thể tạm thời bị tàn phế, nhưng đó chính là lúc cần nhớ lại trước kia người ấy đã làm việc đắc lực ra sao, cần tin rằng sau đó, khi hết bệnh, người ấy nhất định sẽ càng cần cù và chuyên tâm hơn trước. Ông biết rõ tôi cúc cung tận tụy phục vụ ông chủ như thế nào rồi. Ngoài ra tôi còn phải phụng dưỡng bố mẹ và nuôi nấng đứa em gái. Tôi đang gặp khó khăn lớn, nhưng rồi tôi sẽ vượt qua. Bấy nhiêu cũng đủ gay rồi, xin ông đừng làm tôi khổ thêm. Ở hãng, xin ông bênh vực tôi, ông nhé. Tôi biết ở đó dân chào hàng không được ưa. Người ta cứ tưỏng bọn tôi hốt bạc và chỉ vui chơi đú đởn mà thôi! Một định kiến phổ biến không sao thay đổi được. Nhưng thưa ông, ông thì chắc am hiểu vấn đề này han những người khác trong ban quản trị, vâng, xin phép được nói riêng với ông, ông còn am hiểu hơn cả chính ông chủ nữa đấy: là chủ hãng, ông ta dễ bị những nhận định thiếu sót của nhân viên làm cho lung lạc. Nhưng ông thì thừa biết là cánh chào hàng cả năm trời vắng mặt ở sở làm, rất dễ trở thành nạn nhân của những chuyện ngồi lê đôi mách, vận rủi và những lời than phiền vô căn cứ mà họ có hề hay biết chi đâu, trừ lúc họ trở về, kiệt sức sau những chuyến giao dịch, và bấy giờ mới đích thân phải gánh chịu hết những hậu quả tai hại chẳng biết bắt nguồn từ đâu ra. Ông quản lý ơi, xin ông đừng bỏ đi mà không nói một lời với tôi để chứng tỏ ông nghĩ rằng tôi có lý, trong một chừng mực nào đó, phải không ông?”

Nhưng, ngay khi Gregor vừa thốt ra mấy lời đầu tiên, lão quản lý đã quay gót, mắt trừng trừng ngoái nhìn anh qua cái bả vai cứ giật thon thót, đôi môi hé mở. Và suốt trong lúc Gregor nói, lão ta chẳng hề đứng yên lấy một phút mà cứ len lén nhích dần từng tí ra cửa, mắt vẫn dán chặt vào Gregor như đang tuân theo một mệnh lệnh bí mật nào đó cấm lão rời khỏi phòng.

Lão đã tới hành lang và nhảy bước cuối cùng ra khỏi phòng khách đột ngột đến mức người ta tưởng đâu gót chân lão vừa bị bỏng. Ra đến đầu hành lang, lão giơ thẳng cánh tay phải về hướng cầu thang tựa hồ một sức mạnh siêu nhiên đang chờ sẵn ở đó để cứu vớt lão.

Gregor thấy nhất thiết không thể để lão quản lý bỏ đi trong tâm trạng như thế nếu không muốn địa vị của mình trong hãng bị đe dọa đến cực độ. Bố mẹ anh đâu có hiểu rõ sự tình; năm tháng trôi qua, họ cứ đinh ninh rằng tương lai Gregor đã được đảm bảo suốt đời ở hãng buôn anh đang làm việc; vả lại, họ quá bận tâm với những lo toan trước mắt nên chẳng còn tâm trí nào mà tiên liệu chuyện mai sau.

Nhưng Gregor đã lường trước mọi điều. Phải cầm chân lão quản lý lại, phải vỗ về lão, thuyết phục lão và cuối cùng phải tranh thủ được lão; toàn bộ tương lai của Gregor cùng gia đình đều tùy thuộc vào đó! Giá mà có em gái anh ở đây! Cô ấy ít ra còn sáng suốt, cô ấy đã bật khóc khi Gregor còn nằm ngửa im lìm trên giường. Và lão quản lý, vốn mê gái, hẳn sẽ để cô dắt mũi; cô ắt đã đóng cửa ngăn lão lại và trấn an cho lão bót kinh hoảng. Nhưng cô lại chẳng có mặt trong lúc này và Gregor phải tự mình xử lý tình huống. Thế là Gregor buông cánh cửa, dẫn mình qua khoang cửa mở, chẳng nghĩ đến chuyên anh vẫn chưa rõ khả năng di chuyển hiện thời của mình ra sao, thậm chí cũng chẳng nghĩ là rất có thể vẫn chẳng ai hiểu nổi những lời anh nói; anh dợm bước về phía lão quản lý đang cuống quýt bấu chặt cả hai tay vào lan can trên cầu thang. Nhưng ngay khi còn đang sờ soạng tìm điểm tựa thì anh đã lại đổ kềnh trên cả mớ chân cẳng chi chít, miệng thốt lên một tiếng kêu khẽ; vừa ngã sấp xuống là Gregor thấy thoải mái liền - cảm giác dễ chịu đầu tiên anh thụ hưởng từ sáng đến giờ; anh vui mừng nhận thấy những cặp chân trụ vững vàng, hoàn toàn tuân theo ý anh; thậm chí chúng cùng ráng sức chở anh tiến theo bất kỳ hướng nào anh muốn; và Gregor sẵn sàng túi rằng mọi nỗi khổ của anh cuối cùng cũng sắp vơi nhẹ đi. Nhưng cùng lúc anh thấy mình nằm bò trên sàn cách mẹ không xa - thực tế là ngay trước mặt bà thân hình đung đưa cố nén niềm háo hức muốn di chuyển thì bà mẹ, tưởng đã lịm hoàn toàn, bỗng vùng đứng phắt dậy, vươn thẳng bàn tay xòe ra rú lên: “Cứu tôi với, lạy Chúa!” Bà cúi đầu như thể muốn nhìn rõ Gregor hơn nhưng chân cứ bước lùi mãi về phía sau. Quên rằng sau lưng là chiếc bàn đã bày biện đâu ra đấy, mẹ anh hấp tấp ngồi phịch lên như kẻ đãng trí, dường như không hề hay biết rằng chiếc bình lớn đựng đầy cà phê phía sau đã bị hất đổ, cà phê chảy ròng ròng xuống tấm thảm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi,” Gregor vừa khe khẽ gọi vừa ngước nhìn bà. Trong giây lát lão quản lý hoàn toàn mất hết cảm giác, nhưng khi trông thấy dòng cà phê chảy, lão không sao ngăn nổi mình tọp tọp mấy ngụm không khí, khiến bà mẹ lại rú lên lần nữa, rời bàn chạy ào đi, và ngã vào vòng tay bố anh vừa hối hả lao tới đỡ. Nhưng Gregor chẳng có thì giờ bận tâm đến bố mẹ; lão quản lý đã bắt đầu xuống cầu thang; tì cằm trên thành lan can, lão ngoái nhìn lại lần cuối. Gregor nhảy vọt tới để bảo đảm đuổi kịp lão ta nhưng lão quản lý hẳn đã đoán được ý định của anh, vì bất thình lình lão nhảy ào xuống mấy bậc thang liền và biến mất, để lại một tiếng thét vang dội khắp thang lầu.

Rủi thay, bố Gregor, trước đó tương đối giữ được bình tĩnh, giờ bỗng đâm ra bối rối trước màn bỏ chạy của lão quản lý, bởi vì đáng ra phải chạy theo lão, hay ít nhất cũng đừng cản trở Gregor đuổi theo lão, thì ông lại quơ tay phải tóm lấy cây gậy mà lão quản lý bỏ quên trên ghế, cùng với mũ và áo khoác, tay trái vớ một tờ báo khổ lớn trên bàn ăn và vừa giậm chân vừa khua khoắng cả gậy lẫn tờ báo xua Gregor về lại phòng. Gregor nài nỉ thế nào cũng vô ích, vả chăng bố anh cũng chẳng hiểu anh muốn gì; anh càng cúi đầu nhẫn nhục chừng nào thì bố anh lại càng nện chân xuống sàn ầm ĩ hơn nữa. Ở đầu kia căn phòng, bà mẹ đã mở toang một ô cửa sổ bất kể tiết trời giá lạnh và bà vùi mặt vào hai bàn tay, vươn người ra ngoài. Một con gió mạnh từ ngoài đường lùa vào cầu thang, những tấm rèm cửa sổ bay tung, mấy tờ báo trên bàn lật phật, và vài trang báo bị bung ra rơi xuống sàn. Không chút thương tình, bố Gregor vừa xua anh về phòng vừa kêu rít lên “Xéo đi! Xéo đi!” như một kẻ man rợ. Nhưng Gregor vẫn chưa quen với cách bước lùi; đi giật ngược như thế này hết sức chậm chạp. Giá như được phép xoay mình lại, anh có thể phóng ngay về phòng, song anh sợ việc xoay trở chậm chạp sẽ khiến bố anh càng nổi điên và bất cứ lúc nào cây gậy trong tay ông cũng có thể giáng cho anh một đòn trí mạng vào lưng hay vào đầu. Nhưng cuối cùng anh bắt buộc phải quay mình lại chứ không còn cách nào khác, bởi vì anh kinh hoàng nhận ra rằng khi đi thụt lùi thì ngay cả phương hướng anh cũng không thể điều khiển như ý mình muốn; và thế là ngoái đầu ra sau, luôn luôn lo lắng để mắt dò chừng mọi cử chỉ của ông bố, anh bắt đầu xoay mình càng nhanh càng tốt, nhưng thực tế lại rất chậm. Có lẽ bố anh cũng thấy rõ thiện chí của anh, vì ông không can thiệp gì lúc anh xoay mình mà ngược lại, ông đứng ngoài xa đôi lúc đưa đầu gậy giúp anh thực hiện thao tác. Giá chỉ cần ông ấy đừng rú rít khó chịu như thế! Những tiếng ấy làm anh mất bình tĩnh hoàn toàn. Anh đã quay gần trọn vòng thì tiếng rít của bố lại khiến anh quẫn trí đến mức lại xoay lệch hướng. Tuy nhiên, khi cái đầu của anh cuối cùng cũng may mắn quay đúng ngay ngưỡng cửa thì anh lại thấy thân mình quá đỗi kềnh càng không sao qua được khoang cửa mở. Bố anh trong tâm trạng khi ấy đương nhiên không thể nào bình tâm nghĩ ra việc mở nốt cánh cửa bên kia cho Gregor có đủ chỗ bò vào. Ông chỉ một mực nghĩ đến chuyện xua Gregor bò vào trong phòng nhanh chừng nào hay chừng ấy. Ông ắt không chịu để yên cho Gregor chậm chạp xoay xở cho thân xác anh dựng đứng lên và thận trọng lách nghiêng qua khung cửa. Ngược lại, lúc này ông còn kêu rú ầm ĩ hơn trước để thúc giục Gregor tiến tới làm như chẳng có chướng ngại nào cản trở anh vậy; đối với Gregor thì dù sao cái tiếng ồn sau lưng anh không còn đon thuần là tiếng nói của một người cha; thật sự giờ thì không đùa được nữa và Gregor dấn mình vào khuôn cửa - thôi thì muốn ra sao thì ra. Một bên mình anh dụng lên, thân hình anh tạo thành một góc nghiêng trong khung cửa, mạng sườn trầy xước, những vết ươn ướt kinh rợn làm hoen ố cánh cửa trắng, anh bị kẹt cứng ngay sau đó, bất lực không thể nào nhúc nhích một li, những cẳng chân phía bên kia chổng lên chới với, run rẩy trong không khí, những cẳng chân ở phía bên này bị đè cứng xuống sàn đau điếng, chính khi ấy, bố anh từ đằng sau thúc mạnh một cú vào lưng anh, đó đứng là một cú đẩy giải thoát thực sự! Và anh bay vọt vào tận giữa phòng, máu me đầm đìa, cây gậy của bố anh đẩy sầm cửa phòng lại rồi cuối cùng là im lặng.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 15 tháng 8 năm 2015