Chương 8
“Ha ha ha, không ngờ, Đại Hưng triều các ngươi lại cử một nữ nhân đến nghị hòa.” Nhị hoàng tử vừa thấy ta, đã bắt đầu chế nhạo, sau đó lại tỉ mỉ nhìn ta rồi nói: “Ừm, không tệ, cũng có vài phần nhan sắc. Phương pháp nghị hòa của các ngươi, lẽ nào là hòa thân?”
“Ta là Hoàng hậu Đại Hưng quốc.” Ta nhìn Nhị hoàng tử đang trêu chọc mình, nghiêm nghị nói.
“Hoàng hậu thì sao? Nghe nói Hoàng đế Đại Hưng quốc các ngươi vì một nữ nhân mà sắp không xong rồi, ta thấy cái ghế Hoàng hậu này của ngươi cũng không ngồi được bao lâu nữa đâu.”
“Nhị hoàng tử có muốn hợp tác không?” Ta bước đến ghế ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Trà này thật đắng.
Ta đặt lệnh bài tướng quân mà cha đưa cho ta trước khi đi lên bàn, ngẩng đầu nhìn Nhị hoàng tử Nhung Địch.
Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn ta.
“Đây là lệnh bài của Hộ quốc tướng quân Thẩm tướng quân của Đại Hưng quốc, chắc Nhị hoàng tử không thể không biết Thẩm tướng quân. Nếu Nhị hoàng tử đồng ý hợp tác, vậy thì Thẩm gia quân của chúng ta chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của Nhị hoàng tử.”
Ta nhìn Nhị hoàng tử, thứ hắn muốn, chẳng qua chỉ là ngôi vị Nhung Địch vương, ta có thể giúp hắn, nhưng điều kiện của ta là, Đại Hưng quốc của ta và Bắc Địch của hắn, đời này không bao giờ xâm phạm lẫn nhau.
“Vậy ngươi định giúp ta thế nào?” Nhị hoàng tử nhìn thấy lệnh bài, cũng tỏ ra hứng thú, hắn ngồi trên cao, chỉ đợi ta từ từ kể rõ.
Ta đem kế hoạch của mình nói thật cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử nghe xong vỗ án khen hay: “Không ngờ Đại Hưng quốc này lại có thể xuất hiện một nữ trung hào kiệt như ngươi.”
“Ha ha ha… Hay là ngươi theo bản vương đi, bản vương nhất định sẽ không phụ bạc ngươi như Hoàng đế Đại Khánh của các ngươi đâu.”
“Nhị hoàng tử nói đùa rồi.” Ta đứng dậy, hành lễ cúi chào với hắn một cái: “Xin chờ tin tốt của Nhị hoàng tử.” Nói xong, ta xoay người rời khỏi quân doanh.
Trở lại hoàng cung, ta lập tức đem kế hoạch của mình nói cho cha biết, ông gật đầu, nếu Nhung Địch lui binh, ông bằng lòng giúp Nhị hoàng tử lên ngôi vua.
Như vậy, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng được đặt xuống.
Không lâu sau, Nhị hoàng tử giữ lời hứa, lui binh, cả thành phố reo hò.
Trên triều đình, các quan đại thần reo hò, họ không ngờ, một nữ lưu như ta, lại không tốn một binh một tốt, đã khiến Nhung Địch lui binh.
Nhưng đúng vào lúc phấn khởi này, tin dữ truyền đến.
Hoàng thượng sắp không qua khỏi, lệnh triệu tập toàn bộ người trong cung đến thăm bệnh.
Ta ngồi nghiêng trên long sàng của Âu Dương Túc, nhìn đám thái y quỳ đầy đất, phất tay, cho họ lui ra.
Nhìn Âu Dương Túc đã dầu cạn đèn tắt trên giường, ta lại đắp lại chăn cho hắn.
Ta đã từng yêu người này sâu đậm đến nhường nào, bây giờ, ta lại hận hắn đến nhường đó.
Ta hận sự bạc tình của hắn, hận sự bội nghĩa của hắn, hận sự tàn nhẫn của hắn, nhưng ta càng hận chính mình đã trao lầm tình cảm.
Ta đưa hai tay ra, hung hăng bóp chặt cổ Âu Dương Túc. Ta thấy hắn đau đớn giãy giụa mấy cái, rồi buông thõng tay xuống, vĩnh viễn không thể mở mắt.
Năm Hưng Quốc thứ mười lăm, Thánh Cảnh Đế băng hà. Vì Thánh Cảnh Đế không có con nối dõi, Hộ quốc tướng quân tiến cử Hoàng hậu làm Nữ đế, cả triều đình xôn xao.
Cuối năm Hưng Quốc thứ mười lăm, vì Hoàng hậu của Thánh Cảnh Đế có công nghị hòa với Nhung Địch, mà nước không thể một ngày không có vua, các quan đại thần quỳ xin
Hoàng hậu ngồi lên ngôi vị quân chủ trị vì đất nước.
Năm Hưng Quốc thứ mười sáu, Thánh Hiếu Đế kế vị, đổi quốc hiệu thành Định An.
Sau này ta vẫn luôn suy nghĩ, tại sao hậu cung không được can dự vào chính sự, tại sao Nhị hoàng tử lại coi thường việc phụ nữ nghị hòa.
Sau này ta cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi là nữ tử không có tài mới là đức, chẳng qua chỉ là do đàn ông đặt ra để thiết lập quyền uy của mình.
Năm Định An thứ ba, ta mở trường học cho nữ giới, ta muốn phụ nữ thiên hạ này hiểu rằng, phụ nữ sinh ra, không phải vì đàn ông, không phải vì con cái, mà là để bản thân mình sống tốt hơn.