Chương 265 Bác sĩ hoang mang.
Cũng ăn cả đi, mọi người cứ nhìn vào nó, nó cũng ngại...
- Chúng ta cùng ăn, mẹ, ngài cũng ăn đi...
Âu Dương Chấn Vũ lấy cho bà cụ một chén cháo, người già tiêu hóa không tốt, buổi tối chỉ có thể uống chút cháo, nói cách khác thì cả bàn thức ăn này đều chuẩn bị cho một mình Trang Duệ.
- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, đã chạy vào cửa còn đi ra ngoài, có tin bà nội dùng trượng đánh cho một trận không?
Bà cụ ngồi đối diện cửa phòng, lúc này bà chợt lên tiếng làm cho Trang Duệ ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của bà, ngoài cửa có một người thò đầu vào, sau khi quét mắt đánh giá một lượt mới dám đẩy cửa bước vào.
Tất nhiên theo cách nói của Âu Dương Quân thì đây gọi là trinh sát tình hình địch, nếu lỡ may ông cụ rời khỏi giường, chính mình chỉ có thể chuồn đi, trong nhà này thì Âu Dương Quân không sợ ai, chỉ sợ ông nội mà thôi.
- Bà nội, ánh mắt của bà thật sự rất...
Âu Dương Quân cười hì hì đi vào, chữ "tốt" chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã ngây người, hắn chợt nghĩ mắt bà đã một năm chưa thấy gì mới đúng, vì thế mà hắn không khỏi há hốc miệng đứng sững sờ.
- Tiểu tử thối, còn ngây người ra đó làm gì? Còn không ngồi xuống ăn cơm...
Tiếng hừ lạnh của Âu Dương Chấn Vũ làm cho Âu Dương Quân giật mình thức tỉnh, hắn cũng bất chấp có mặt đại ca và Trang Duệ, hắn tiến lên vài bước đến trước mặt bà nội, sau đó duỗi bàn tay ra nói:
- Bà, ngài có thể thấy sao?
- Thằng bé này đúng là, không trầm ổn chút nào, không bằng em của con, mà cháu xem, cháu ngoại của bà có tốt không?
Bà nội khẽ gõ tay lên đầu Âu Dương Quân, sau đó lại cười ha hả nhìn Trang Duệ, tâm tình của bà lúc này như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích đã lâu, vì vậy gặp ai cũng muốn khoe khoang một chặp.
- Bà nội bất công, cháu không tốt sao?
Âu Dương Quân giữ chặt cánh tay bà nội mà không chịu buông tha, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cho vui, vì từ nhỏ hắn lớn lên bên cạnh bà nội, trong đám cháu thì hắn là được bà yêu thích nhất.
- Tốt, đều tốt, ngồi xuống ăn cơm thôi, chút nữa đến xem ông già kia...
Bà cụ cười không thể ngậm miệng, sau đó giữ chặt lấy tay của Âu Dương Quân, để cho hắn ngồi xuống bên phải của mình, vì vậy mà trong phòng chợt có cảnh tượng con cháu quây quần bên ông bà cùng dùng cơm.
Âu Dương Quân ngồi xuống và liên tục chọc cười bà ngoại, nhưng hắn lại không động đũa, vì hắn vốn sợ ông nội, vì thế cố ý dùng cơm bên ngoài sẵn.
- Mẹ, ngài cũng đừng thương yêu nó.
Âu Dương Chấn Vũ thật sự không cảm thấy vừa mắt, con mình từ nhỏ thiếu quản giáo, có chuyện gì cứ chạy đến bà nội tìm chỗ trốn, ngay cả một người cha như mình cũng khó làm gì được.
- Nó là cháu của tôi, không thương nó thì thương ai...
Người ta nói cách một đời thì thường sẽ thương yêu hơn, mà lời nói của bà cụ cũng không quá tốt, nó thật sự là cháu của bà, nhưng nó cũng là con của Âu Dương Chấn Vũ.
Âu Dương Chấn Vũ thật sự khó thể nào chịu được, nhưng nghĩ lại thì thấy con mình ngoài vấn đề thích một cô ngôi sao thì cũng không có gì khác hơn, vì thế cũng không nói thêm điều gì cả.
Có mặt Âu Dương Quân thì bầu không khí trong phòng chợt náo nhiệt lên, hắn vừa dụ dỗ bà nội, vừa bớt chút thời gian nói chuyện với Trang Duệ và Âu Dương Lỗi, bữa cơm thật sự vui vẻ.
- Cháu đã ăn no chưa? Bà đưa cháu đi gặp ông ngoại, cũng đã hơn một năm bà chưa gặp ông già này rồi.
Sau khi cơm nước xong thì bà cụ bắt lấy tay của Trang Duệ không thả ra, chỉ sợ hắn sẽ chạy mất, tay còn lại thì chụp lấy Âu Dương Quân.
Trang Duệ và Âu Dương Quân một trái một phải dìu bà đi vào nhà sau.
- Thủ trưởng đang ngủ, mọi người đi nhẹ nói khẽ một chút...
Dưới sự dẫn dắt của bà cụ, mọi người đi vào một căn nhà giữa ở hậu viện, một bác sĩ hơn ba mươi có nhiệm vụ chăm sóc đặc biệt lập tức tiến ra đón chào.