← Quay lại trang sách

Cung Ðàn Xưa

Ngọc Khuê viết

(đăng trên tuần báo Trống Ðồng số 227/01 ngày 23-02-2001)

Cảm tác về Ðêm Nhạc Tiền Chiến 17/2/2001 để tặng những ai yêu tiếng hát Sĩ Phú.

Riêng tặng một người mang tên loài hoa Ngọc Lan.

Cây đàn bỏ quên* bao ngày tháng bỗng bừng sáng thanh âm muôn màu rộn rã?

Tuổi mười tám, buổi sáng mùa xuân, anh đưa em đi vào thiên thai của tình yêu bên suối mơ có đôi chú nai tơ đùa trên đám lá

Nghe lá đổ muôn chiều, anh thì thầm bên tai em những lời ngọt ngào âu yếm:

"Ngọc Lan ơi, hương sắc em vương vấn mãi hồn anh"

Ta dệt mộng ban đầu cho ngàn đời bên nhau

Nhưng rồi tình bỗng chia lìa!

Xuân qua, Hạ đến, Thu về,

Anh làm người lữ khách, bánh xe lãng tử của anh ra đi qua bao nhiêu núi đồi, biển cả.

Anh xa quê hương không cho em một lời từ giã,

Ðể mặc cho người em nhỏ, cô láng giềng ngày xưa bâng khuâng ngóng đợi.

Trách người đi chẳng bao giờ trở lại!

(Nếu có người về qua bến năm xưa

Thì nay chốn cũ đã tiêu điều xơ xác)

Có những đêm thu vắng,

Em nghe muôn tiếng côn trùng nỉ non ai oán,

Mơ hồ theo gió thoảng

Rồi mưa rơi?

Giọt mưa thu cho lòng em tê tái bồi hồi.

Mưa bên ngoài trời hay mưa trong lòng em?

Mênh mang nỗi nhớ một chiều mưa, em đến thăm anh

Anh đã nói ước chi thời gian dừng cánh lại,

Quả đất ngừng quay và em ơi hãy quên đường về?

Nhưng rồi tình đã phôi pha, vì lòng anh là con thuyền không bến đỗ.

Ðêm đông nay rét mướt, em, người cô phụ cõi lòng giá băng?

Nhớ lại bản tình ca Xuân và Tuổi Trẻ

Dư âm ngày cũ bỗng rộn ràng?.

Bây giờ thôi thế cũng đành, cầm bằng như nước chảy hoa trôi

Mãi mãi ta biệt ly rồi!

Em viết đôi lời

Riêng dành cho anh, anh có hay?

Hay chỉ là gửi gió cho mây ngàn bay?.

Ngọc Khuê

Tơ Lòng Còn Vương

(Trích tuần báo Trống Ðồng số 199/00 ngày 11-8-2000

Bài thơ này đã được đăng trong bìa CD của Sĩ Phú tựa đề CHỜ EM)

Người đã đi vào không gian trong

Còn đây tiếng hát: sợi tơ lòng

Như trao ai đó lời tình tự,

Người với người bao nỗi nhớ mong.

Người đã đi về nơi Suối Mơ

Ta nghe xa xót. Ôi! lời ca,

Cô Láng Giềng khóc cho ai đó

Cách biệt người, ôi khoảng hư vô!

Người đã ra đi trong cô đơn,

Người hẳn từng mang tâm sự buồn!

Thân dẫu tiêu tan, hồn để lại

Một chút gì để nhớ để thương!

Người đã chìm sâu giấc ngủ yên,

Lòng ta một nỗi nhớ triền miên

Lời ca êm dịu như ru ấy

Vương mãi bên lòng đâu dễ quên!

Ngọc Khuê viết để tưởng niệm Sĩ Phú

- một thiên tài ca nhạc đã qua đời!

Kính gửi chị NgọcLan,

Bài thơ này tôi làm từ tháng 7/2000

Hôm nay mới biết email của Nam ca sĩ Sĩ Phú...

dù có muộn..nhưng vẫn gửi đến... như 1 nén hương...

....Xin cho một người vừa nằm xuống,

thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang....(TCS)

NGUYỄN SĨ PHÚ

Hôm nay tháng bảy giữa tuần

người vừa từ giã cõi trần dương gian

tiếng ca còn mãi dở dang

"Láng Giềng cô" hỡi, sang ngang mất rồi

năm xưa ngang dọc giữa trời

đại bàng cánh sắt, mang lời tự do

phong trần lả luớt giầy sô

áo bay lộng gió hải hồ năm xưa

lời tình rất ngọt rất vừa

rất êm đằm thắm "chiều mưa thăm người"

đường về em đã quên rồi!!

thôi xin ở lại cùng người tơ duyên

"Tôi yêu những gì tự nhiên

những câu thành thật muôn niên dại khờ"

...

Ðường trần thoáng chốc ai ngờ

mắt thôi khép kín ơ thờ từ đây

cánh bàng hoà với trời mây

vĩnh biệt người nhé, thoáng bay một đời

PNQT 7/19/2000

Hư Vô

Tiếng hát của người vẫn còn đây...

hình hài dáng vóc đã theo mây...

đời người một thoáng mong manh quá...

tháng ngày qua vút khỏi tầm tay

Ngồi đây nghe những bản tình ca

"Cô Láng giềng" hỡi! Ôi đã xa

"Tà áo xanh" xanh màu nuớc biển

"Niệm khúc cuối" ngất ngây lòng ta

Xin người hãy ngủ giấc mộng say

hồn theo bạch lạp cuối chân mây

nhắm mắt xuôi tay, thôi là hết

tang bồng, nợ dứt, chẳng còn vây

Quỳnh Trang Phạm

08/19/2000 (posted on siphudauyeu.com)

Thịnh Hoàng và

Chút gì Tưởng Niệm Chiều Ðông

Trở Về Dĩ Vãng Bến Mơ

Cung Ðàn bỏ lỡ Nỗi Lòng Người Ði

Người Em Sầu Mộng Si Tình

Cô Ðơn Chán Nản Nhạt Nhòa Ðêm Xuân

Cô Hàng còn Ngỡ Như Mơ

Lệ Hoen Mắt Biếc Tương Tư Nỗi Lòng

Ðiệu Buồn Từ Giọng Hát anh

Chờ ai Sơn Nữ Ca Bài Không Tên

Ðường về Xa quá Ướt Mưa

Rừng Xưa Ðã Khép Trái Tim Hững Hờ

Bây Giờ Tháng Mấy Cỏ Xanh

Sao còn Lá Rụng Con Ðường Ta Ði

Chiều Nay Không Có Em Tôi

Hà Ðông Áo Lụa Cô Nàng Tóc Mây

Xin cho Nhắn ngọn Gió Chiều

Cuối Cùng Chiếc Lá đi về Tiễn Em

Thịnh Hoàng (Gửi bài thơ này cho Ngọc Lan qua email trên www.siphudauyeu.com)

Giờ thì

"Anh đuổi hoài theo mây bạc lên cao"

còn chúng tôi ở lại

"Vẫn đuổi ảo ảnh bay trên bờ ảo ảnh"

Có lẽ

Ði về trong cõi người ta

Chỉ là

Trước là mơ mộng sau là mộng mơ

Bây giờ thì

Dạ thưa xứ lạ bây giờ

Vẫn còn anh hát bên trời yêu thuơng

Thịnh Hoàng (gửi bằng email)

Tô Sơn Khóc Phi Công Sĩ Phú

Tôi khóc bạn người cùng binh chủng

Nhớ Không Quân bay bướm một thời

Ngành Không Quân liệt hạng chịu chơi

Người đời khen, hào hoa phong nhã

Trong thời chiến khó mà diễn tả

Riêng Không Quân đóng góp bội phần

Nguy hiểm, gian nguy có Không Quân

Nhiều phi vụ đi không trở lại.

Tôi đã khóc, vẫn còn khóc mãi

Ðến ngày mai, đầu bạc, răng long

Khóc bạn hữu trả nợ núi sông

Sang tới đây, tôi vẫn còn khóc.

Cho bạn hiền người quen lăn lóc

Ðời sống vất vưởng nơi quê người

Bốn bể, năm châu bạn hữu ơi

Tôi tới đây tấm lòng thành thực.

Không bỏ anh em, đúng theo mức

Thấy anh em tan nát khắp nơi

Ðến Sĩ Phú, người tôi kính trọng

Yêu nghiệp bay, ca sĩ hát hay

Những bản tình ca, ngây ngất hôm nay

Tới Sĩ Phú hát hay không thể nói

Nhạc quê hương Cô Láng Giềng mong đợi

Giọng ngọt ngào đườm đượm mê say

Êm dịu, lững lờ như giải mây bay

Như buổi chiều thu lâng lâng mây khói

Ðến hôm nay bao nhiêu người mong đợi

Thôi hết rồi Sĩ Phú đã ra đi.

Tôi khóc anh như người bạn cố tri

Thôi anh nhé, anh ra đi vui nhé!

Tô Sơn ( KQ Nguyễn Tri) 22-7-2000

Danh ca Thanh Lan và Khoảng Trời Xanh

Anh có phải là người trong mơ

Hình ảnh mà em luôn tôn thờ

Và thầm mong ước ngày gặp gỡ

Cùng nhau lặng ngắm ánh trăng tơ.

Anh có phải là người em yêu

Hờ hững trước nhan sắc mỹ miều

Vì chỉ mình em làm anh nhớ

Ánh mắt suy tư, nét đăm chiêu.

Anh có phải chàng trai hiên ngang

Ðời sống xa hoa anh chẳng màng

Vui với thiên nhiên và cây cỏ

Ðến bên em khi mùa Xuân sang.

Anh có phải và...anh có phải

Lòng em thổn thức đắn đo hoài

Những muốn gặp anh nhưng em ngại

Buồn đau khi giấc mơ tàn phai.

Vì mấy ai biết được ước mơ

Sớm mai kia có là hiện thực

Anh muốn về bên em không hở?

Dù sao đi nữa em vẫn chờ.

Chờ để gặp anh để yêu anh

Ðể níu giữ tình yêu mong manh

Xin anh hãy nhớ đừng thay đổi

Giữ mãi cho em khoảng trời xanh.

Thanh Lan

Chị Thanh Lan tặng tôi bài thơ này vì nghĩ rằng đây là tâm sự của tôi và Sĩ Phú.

Quả thực, đây là tâm sự của tôi trong những ngày đầu tôi quen với Sĩ Phú.