← Quay lại trang sách

⚝ 8 ⚝

Phòng làm việc của Sam Fitch trở nên chật chội bởi ba vị khách của lão. Cahill, đại diện các chủ xưởng dệt, một đồng nghiệp của ông ta từ Philadelphia và cảnh sát trưởng Jason Carter. Cahill đứng trước bàn giấy của Fitch trừng trừng nhìn lão, giọng đầy tức tối:

– Mới có một tháng, kể từ khi chúng ta khai trương các xưởng dệt. Vậy mà ông xem bao nhiêu chuyện xảy ra? Xưởng Craig phải đóng cửa, thiết bị hỏng gần hết, xưởng trong thành phố chỉ hoạt động ở mức mười phần trăm công suất. Tất cả chỉ vì bọn công nhân đã hành động ngược hẳn với dự tính của ông. Ngoài ra, những kẻ làm công còn bỏ xưởng hàng loạt... May ra thì còn lại chín chục người trong khi chúng ta cần tới bốn trăm.

Sam Fitch gật đầu. "Tôi biết," lão nói với một giọng nhẹ nhàng đến mức có thể.

– Ông biết à? - Cahill nổi đoá. - Tôi biết là ông biết.

Nhưng cái chúng tôi muốn biết là ông định hành động như thế nào?

– Ông cảnh sát trưởng và tôi đã làm hết sức mình. Nhưng các ông không hiểu dân vùng này. Đây đâu còn là một cuộc đình công. Đây là một cuộc rửa hận. Tôi đã báo các ông đừng kéo tụi đánh thuê tới, để tôi và ông cảnh sát trưởng dàn xếp cho. Giờ chúng đang kêu gọi sự hậu thuẩn của công đoàn dệt miền Bắc, còn thằng Jimmy Simpson thì đã được tôn làm thánh sống.

– Nó là một thằng sát nhân, - Cahill bật ra. - Nó đã hạ thủ một lúc ba người của chúng ta.

– Ba tên đánh thuê, - Fitch chữa lại. - Và chỉ sau khi đám phụ nữ đình công bị tàn sát. Dân miền ngược chúng tôi không bao giờ để phụ nữ của mình bị bắn cả.

– Hà, ông bảo vệ tụi nó phỏng? - Cahill buộc tội. - Ông đứng về bên nào, nói nghe coi.

– Tôi đứng về phía ông, dĩ nhiên rồi. Đừng nghĩ rằng tôi hoàn toàn không mất mát gì trong những chuyện này. Công việc kinh doanh trong cửa hiệu của tôi đổ bể hết còn đâu.

– Vậy thì phải xuất phát từ đó mà hành động. Ông phải loại bỏ sự nhũng nhiễu của thằng Simpson và kéo công nhân trở lại làm việc. Công ty đang mất bốn mươi nghìn đô la một tháng. Họ cũng chỉ cho tôi một tháng thôi để đưa xưởng dệt vào hoạt động, bằng không, toàn bộ thiết bị sẽ được dỡ bỏ và chuyển đi chỗ khác.

Fitch im lặng một lát. Lão nhìn ông người Philadelphia. "Tuần tới đây Jimmy sẽ bị đưa ra toà vì tội giết người. Có thể nó sẽ được săn sóc cẩn thận. Chúng ta đã có chánh án Harlan."

Cahill cười rộ."Sam thân mến, ông quên bồi thẩm đoàn toàn là người của địa phương này hay sao? Simpson sẽ bước ra khỏi toà không chỉ trong tư thế một kẻ tự do, mà hơn thế nữa, một người hùng. Các ông muôn làm gì thì làm, miễn sao nó không bước chân vào phòng xử là được. Bởi vì ngày mà nó ra khỏi đó sẽ là ngày các xưởng dệt đóng cửa và chúng tôi cuốn gói."

Chờ khi Cahill và đồng nghiệp của ông ta khỏi, Sam Fitch châm một điếu xì gà. Lão nhìn cảnh sát trưởng. Ông này ngậm tăm suốt từ đầu đến giờ.

– Ông thấy thế nào? - Fitch hỏi.

– Cahill là một người hung bạo.

Fitch nhất trí. "Dân thành phố không bao giờ hiểu cho chúng ta. "

– Đúng thế.

– Còn thằng Jimmy thì sao? Bọn đàn em của ông vẫn để mắt theo dõi nó đấy chứ?

– Chúng tôi không thể tiếp cận nó được, - cảnh sát trưởng đáp - Nó đi đâu cũng có sáu, bảy đứa hộ tống.

– Ôi, ông cảnh sát trưởng, - Fitch thở dài. - Tôi luôn biết rằng Jimmy sẽ trở thành một đứa tồi tệ.

Mặt trời buổi chiều trút nắng qua cửa sổ của trụ sở công đoàn bụi bặm, tạo thành những vệt sáng xuyên suốt gian phòng. Chợt có tiếng chuông réo. Jimmy đưa tay sờ khẩu súng và ngẩng đầu nhìn lên. Những người còn lại cũng vậy. Khi nhận ra vị khách là ai, họ mới cảm thây thoải mái vả tiếp tục công việc.

Morris Bernstein lao bổ vào phòng. Anh không bước, mà nhảy. Đôi giày ngoại cỡ nện huỳnh huỵch dưới thân hình nặng hai trăm mốt pound (l) và cao sáu bộ. Nhìn vào bộ mặt với cái mũi dập và một vệt sẹo dài dưới mắt, không ai nghĩ anh là một thẩm phán. Thế nhưng anh đã ôm bộ mặt ấy suốt mấy năm đèn sách trong trường đại học, bởi anh còn là một võ sĩ đấm bốc bán nhà nghề.

Anh bước thẳng tới bàn của Jimmy.

– Sao? - Jimmy hỏi.

– Họ nói "không".

Jimmy lộ vẻ thất vọng. "Anh có giải thích với họ rằng khoản đó là để cho sang tháng sau không?"

– Tôi đã làm tất cả, thiếu nỗi lạy họ nữa thôi.

– Họ có cho biết lý do không?

Morris nhìn Jimmy. "Tôi muốn gặp riêng anh."

Jimmy liền đứng lên. "Chúng ta ra con đường mòn sau nhà."

Anh đi ra cửa, nhưng bị một người chặn lại.

– Đợi chút. Để chúng tôi xuống trước xem sao.

Jimmy đứng nguyên trong khi hai người khác đi ra bằng cửa hậu "Các ông thận trọng quá đấy".

– Không có hành động nào là quá thận trọng, - người đứng chặn đường anh nói. - Chúng mưu sát cậu bốn lần rồi. Tôi không thể để lần thứ năm chúng lại thành công được.

Hai người kia trở lại. "Ổn cả," họ thông báo.

Người đàn ông đứng trước mặt Jimmy bước sang một bên nhường lốì. Jimmy bước lên, rồi đứng lại. "Cám ơn ông, Roscoe," anh nói.

Roscoe Craig cười nửa miệng. "Chúng đã giết cha tôi và đứa con cả của tôi theo kiểu ấy."

Ra khỏi toà nhà, Jimmy quay sang Morris.

– Kể tôi nghe xem.

– Cuộc bãi công đang chấm dứt.

Jimmy không đáp.

– Họ đẩy tôi ra. Họ sẽ không gửi cho chúng ta thêm một đồng nào nữa. Ban quản trị bảo họ không dư tiền đổ vào những nơi chẳng mang lại cái gì, họ phải chi vào chỗ mà chúng có thể sinh sôi nảy nở.

– Điều gì đã khiến họ nói như vậy? - Jimmy hỏi.

– Họ nhận được thông tin từ Philadelphia, nói rằng công ty đã sẵn sàng dời các xưởng dệt xuống phía nam.

Chúng đã uỷ quyền cho Cahill lo vụ này. Các xưởng dệt sẽ phải mở cửa sau một tháng, hoặc sẽ phải rời vị trí.

Jimmy im lặng.

Morris nhìn anh. "Tôi rất lấy làm tiếc, anh Jimmy ạ".

– Ra thế đấy, - Jimmy cay đắng nói. - Chúng ta trầy trật suốt một năm trời. Nhiều người đã đổ máu, tan cửa nát nhà hay chết đói, vậy mà cái bọn cứt ấy ngồi tận đẩu tận đâu lại quyết định số phận của chúng ta.

– Đây là một thực tế, Jimmy à. Không thể lấy trứng chọi với đá được. Chúng ta không thể chiến thắng tất cả bọn chúng.

– Tôi thây kệ tất cả bọn chúng! Tôi chỉ quan tâm đến một đối tượng, - Jimmy nóng nảy nói. - Đây là bạn hữu của tôi, thành phố của tôi, nhân dân của tôi. -Anh nhìn người luật sư. - Tôi biết nói gì với họ đây?

– Anh hãy bảo họ quay trở lại làm việc. Nói với họ rằng thời cơ rồi sẽ đến, rằng thua một trận không có nghĩa thua cả cuộc chiến. Một ngày nào đó, công đoàn sẽ có mặt chính thức ở đây.

– Công đoàn chả có nghĩa lý chó gì với những người dân ở đây cả. Họ đã đình công mà không cần đến công đoàn, và họ sẽ tiếp tục việc đó mà chẳng cần công đoàn nhúng mũi vào, - anh đi thẳng vào nhà.

– Jimmy, - Morris gọi anh lại. - Tôi đã hứa với họ sẽ ở lại đây để tham dự phiên toà xử anh.

Jimmy gật đầu một cách mệt mỏi. "Cám ơn anh,

Morris." Anh do dự một thoáng. "Tôi biết anh đã làm tất cả những gì có thể được. Tôi rất lấy làm cảm kích vì điều đó."

– Giờ anh định làm gì, Jimmy? - Người luật sư hỏi.

– Tôi đâu có nhiều để lựa chọn. Tôi phải nói với họ điều anh đã nói. Đây là cuộc đình công của họ. Họ phải tự quyết định lấy thôi.

– Sau khi việc này kết thúc, anh sẽ làm gì?

Jimmy ngoác miệng cười. "Tôi làm ăn được trong

nghề buôn rượu lậu. Tôi luôn có thể quay về với nó".

– Chúng tôi muốn có những người như anh ở trong công đoàn, - Morris nói. - Anh có thể theo tôi xuống New York. Họ đã hứa sẽ tìm cho anh một chỗ làm.

Jimmy lắc đầu. "Tôi không hợp với những công việc kiểu đó đâu. Tôi dân tỉnh lẻ. Tôi thuộc về xứ sở này. Nhưng tôi cũng rất cám ơn vì các anh đã cân nhắc."

Trong phiên họp toàn thể đêm hôm đó, cử toạ đã biểu quyết tiếp tục bãi công. Mặc dầu điều đó có nghĩa là các xưởng dệt sẽ phải thuyên chuyển và họ sẽ vĩnh viễn thất nghiệp.

Ngày Jimmy ra toà, trời xanh trong và ấm nắng. Gió tháng Năm ngây ngất hương lùa vào cửa sổ phòng ăn trong khi họ dùng bữa sáng.

Morris Bernstein nhìn đồng hồ.

– Toà khai mạc vào lúc mười giờ. Đã đến lúc chúng ta phải đi.

– Tôi đã sẵn sàng, - Jimmy nói và đứng lên.

Roscoe và Morris cũng đứng lên theo.

– Để em đưa com lê và cà vạt cho anh, - Molly Ann nói.

– Theo anh thì phiên toà này kéo dài bao lâu? - Jimmy hỏi Morris.

– Chừng vài hôm. Mất một hai ngày lập ban bồi thẩm, hai ngày nữa để luận tội và tuyên án. Sau đó anh tự do.

– Tôi hy vọng như vậy, -Ann nói.

– Không thể khác được. Chúng ta có hàng trăm nhân chứng để chứng minh rằng đó là một hành động tự vệ chính đáng, - Morris nói.

– Chúng cũng có nhân chứng chứ, - Molly Ann lật lại.

– Chỉ có bọn đánh thuê là nhân chứng của chúng thôi và như vậy, sẽ chẳng có ai tin chúng cả, - Roscoe lên tiếng.

Y phục tề chỉnh đâu đấy, Jimmy đi vào bếp, mở ngăn kéo lôi khẩu súng ngắn ra.

– Đừng, Jimmy, - Morris vội ngăn lại.

Jimmy nhìn anh.

– Tôi cảm thấy không an tâm tý nào.

– Làm sao anh có thể đeo vũ khí hầu toà được. Khiếm nhã lắm. Vả chăng chúng sẽ không dám dở trò gì trước đông đảo quần chúng đâu. Cả thị trấn sẽ tập trung ở đấy mà.

Jimmy nhìn Roscoe nghi ngại. "Ông thấy thế nào?"

– Có thể Morris nói đúng, - Roscoe đáp, tuy vậy vẻ mặt không mấy tin tưởng.

Jimmy lại cho súng vào ngăn kéo. Molly Ann đứng lên.

– Em đã sẵn sàng.

Jimmy nhìn vợ. Nàng đang mang thai tháng thứ sáu, cái bầu đã lớn trông thấy.

– Em ở lại nhà có lẽ hay hơn. Em bị kích động quá nhiều sẽ hại cho đứa trẻ lắm.

– Em phải đi, - nàng cương quyết. - Chỗ của người vợ là bên cạnh người chồng.

– Vậy tất cả chúng ta cùng đi, - Morris nói. - Muộn rồi.

Quảng trường toà án nằm ở trung tâm thị trấn. Khi Jimmy và Molly tới thì ở đó đã chật cứng người. Trẻ con chạy nhảy nô đùa, còn người lớn thì xôn xao bàn tán. Họ vây lấy Jimmy và Ann khi hai người đi vào phòng xử.

Sam Fitch và cảnh sát trưởng đứng trước cửa hiệu của lão quan sát đám đông. Cảnh sát trưởng lắc đầu. "Tôi không biết," ông ta nói. "Tôi không thích cảnh tượng này."

– Tôi cũng có thích đâu. Ông có ý tưởng gì đó hay ho à?

– Đông quá. Họ có thể dấy loạn.

– Chúng ta không còn cách nào khác. Tôi nghe nói ông kiên định lắm cơ mà. Hay ông là cảnh sát trưởng của một thị trấn ma?

Cảnh sát trưởng nhìn ra quảng trường. "Tôi vẫn thấy không ưa cảnh tượng này. Ông nhìn kìa. Roscoe cùng bọn đàn em và dân chúng đang quây lây hắn. Chẳng có cách gì gần hắn được."

Fitch nhìn theo cảnh sát trưởng. "Sớm muộn gì cũng có lúc nó đứng riêng một mình. Thậm chí dù chỉ trong nháy mắt. Hy vọng rằng tay chân của ông sẽ sẵn sàng chộp lấy cơ hội đó."

– Họ sẽ sẵn sàng, dĩ nhiên.

Với những cái vỗ lưng, bắt tay và những lời chúc tốt lành, phải mất hai mươi phút họ mới đặt chân đến bậc thềm toà án.

Các thùng đồ để cạnh cửa đầy dần lên bởi súng đạn. Lính gác mềm mỏng nhưng cương quyết. "Không được mang vũ khí vào phòng xử. Các vị có thể lấy lại ở văn phòng cảnh sát trưởng khi toà bế mạc."

Roscoe bối rối. "Gay quá."

– Sẽ không có chuyện gì xảy ra trong đó đâu, - Morris giải thích.

– Tôi không ngại khi chúng ta ở trong đó. Đáng sợ là khi chúng ta bước ra kia.

– Chúng tôi sẽ đợi ở trong đó cho đến khi các ông lấy lại vũ khí và quay vào đón chúng tôi.

– Có lẽ phải thế?

Roscoe và người của mình đã qua được cửa trong khi lính gác chặn Jimmy lại. "Ông chưa nên đi đường này vội," họ giải thích. "Ông phải qua văn phòng thư ký toà trước đã."

Jimmy ngạc nhiên nhìn hắn ta.

– Vì sao nhỉ?    .

– Ông phải hoàn tất một số thủ tục để nhận lại số tiền bảo lãnh. Ông chẳng muốn để mất 500 đô la, hẳn vậy?

Roscoe nghe thấy liền đứng lại.

– Tôi sẽ đi với cậu.

– Khỏi, - Jimmy nói. - Tôi sẽ gặp ông ở trong phòng xử. - Molly Ann đi trước anh một đoạn, cũng quay lại.

– Anh hãy cùng với Molly Ann đi theo tôi, - Jimmy bảo Morris và quay đi.

– Gượm đã, - Morris nói, đi vội tới chỗ Ann.

Họ bước qua ngưỡng cửa thì Jimmy đã cách xa hàng chục mét. Anh đã đến sát góc cổng xây. Từ phía bên kia, ba gã đàn ông nhảy ra. Hai tên đánh mướn và tên phó cảnh sát trưởng. Gã này mặc thường phục.

Jimmy không kịp nhìn mặt cả ba, bởi chúng hiện ra cùng lúc với những ánh chớp đạn. Bảy viên đạn găm vào người và quật anh xuống đất, chết tại chỗ.

Ba kẻ sát nhân bắn tiếp một loạt nữa. Xác Jimmy nẩy lên rồi lăn xuống theo những bậc tam cấp. Chúng đứng chờ xem Jimmy còn cựa quậy không.

– Jimmy! - Molly Ann hét lên kinh hoàng. Nàng vùng ra khỏi Morris, lao tới sát anh và nằm vật xuống. Nàng kéo anh vào lòng, máu dính bê bết lên quần áo. "Thôi, các ông làm ơn đừng bắn anh ấy nữa," nàng van vỉ.

Jimmy khẽ rùng mình trong cơn co giật cuối cùng. Như một thứ bản năng, ba hung thủ lại nổ súng hất người thiếu phụ ra khỏi xác chồng. Xác nàng lăn tròn từ những bậc thềm xi măng trắng xuống tận mặt đường. Máu của nàng trộn với máu chồng vung khắp chiếc áo trắng giản dị mà nàng thường mặc khi đi với anh.

– Lạy Chúa! các ông đã làm gì thế này? - Morris thốt lên, nhìn không chớp vào bọn chúng.

– Nó cầm súng đi về phía chúng tôi, - gã phó cảnh sát trưởng đáp.

– Súng nào? - Morris thét hỏi. - Anh ta không mang súng. Tôi đã buộc anh ta bỏ vũ khí ở nhà.

– Thằng khốn kiếp, mày bảo tao là đứa dối trá có phải không?

– Đúng, quỷ bắt chúng mày đi! - Trong cơn cuồng nộ, Morris quên rằng cả tính mạng của anh cũng đang bị đe doạ. - Chúng mày là những kẻ sát nhân, những thằng dối trá.

Một viên đạn 33 li cắm vào vai anh và hất anh xuống nền đá. Mắt anh hoa lên vì đau đớn, tuy thế anh vẫn nhận thấy gã phó cảnh sát trướng đang lấy lại điểm ngắm một cách cẩn thận. Thế là hết. Anh chẳng còn gì để mất. "Quân bịp bợm! Đồ sát nhân!" Anh gào lên thách thức.

Nhưng phát bắn kết liễu đã không được thực hiện. Cảnh sát trưởng cùng một toán vũ trang bất thần xuất hiện, giải tán đám đông. Gã nhìn anh. "Thằng Do thái bẩn thỉu, có một chuyến tàu sẽ khởi hành sau đây một giờ. Bởi chúng tao là những giáo dân thiên chúa nhân từ, tao sẽ gọi thầy thuốc băng bó vết thương cho mày trước khi tống mày lên tàu. Và mày hãy mang theo cả lời cảnh cáo này về miền Bắc. Nếu mày, hoặc bất cứ thằng Do Thái miền Bắc nào còn thò mặt đến đây, thì chúng mày sẽ phải bỏ xác lại, rõ chưa?"

Morris lả đi vì vết thương, anh để mặc cho bọn chúng dựng dậy và kéo đi.

Sau lưng anh, giọng viên cảnh sát trưởng oang oang. "Nào, giờ các vị hãy giải tán. Phần việc còn lại là của pháp luật."