← Quay lại trang sách

Chương 8

Vừa ăn cơm xong, Đé đã leo tót lên cửa sổ ngồi thõng hai chân ra ngoài. Mắt nó lơ láo nhìn mặt sông, nước đã bắt đầu rặc. Thỉnh thoảng lại có cánh buồm chạy vát, sóng dào lên rồi ngừng. Còn cả nhà thì quây quần bên bàn uống nước, dưới bàn, trên nền đất âm ẩm hơi nước mặn, vẫn còn rơi vãi những cái xương cá tráp chưa quét sạch. Cứ xem sự thể thì rõ ràng không có điều gì xảy ra với anh Thu. Vậy thì phải có điều gì khác xảy ra với ai đó chứ.

- Con muốn thưa với ông là lần này, con sẽ đưa thằng Nhụ ra đảo. Nhà con đã bằng lòng rồi.

Ông Nhụ ngước mắt lên.

- Vậy dư? Để làm chi... hầy!

Thì ra điều đó xảy ra với mình. Nhụ chợt nghĩ.

- Phải có trẻ con và đàn bà thì đảo Mõm Cá Sấu mới thành làng Bạch Đằng Giang được. Lần này con sẽ họp làng để đưa đàn bà và trẻ con ra đảo. Con sẽ đưa thằng Nhụ ra trước. Rồi nhà con cũng ra. Ông cũng sẽ ra...

- Tao sẽ chết ở đây thôi. Sức không còn chịu được sóng.

- Ngay cả chết, cũng cần ông chết ở đấy.

Ông đứng lên, tay giơ ra như cái bơi chèo.

- Thế là thế nào, dư?

Giọng ông bỗng hổn hển. Người ông như tỏa ra hơi muối. Mấy cái răng cửa rụng cả, chiếc răng nanh bên cạnh, trông như dài ra, khi nói, cái lưỡi xám nhạt của ông cứ lấp la lấp lém đập vào chỗ răng thủng.

Đé bỗng tụt xuống. Nó nói rất to:

- Để con đi cho. Con sẽ bảo cái Hòa đi nữa. Cái Hòa đi chợ bán vỏ ốc, còn con sẽ lái ca nô. Tu... Tu... Tu...

- Ra ngoài, không ai nói với mày. - Mẹ Nhụ khẽ bảo nó.

Bố Nhụ vẫn nói rất điềm tĩnh.

- Ở đấy đất rộng, bãi dài, cây xanh, nước ngọt, ngư trường gần. Chả còn gì hay hơn cho một làng biển. Ngày xưa, lúc nào cũng mong có đất để người dân chài phơi được một vàng lưới, buộc được một con thuyền. Bây giờ đất đấy, rộng hết tầm mắt. Đất của nước mình, mình không ở thì để cho ai?

Ông Nhụ bước ra võng. Cái võng bằng túi lưới đáy vẫn buộc lưu cữu ở ngoài hàng hiên. Ông ngồi xuống võng đến rắc một tiếng. Chân đạp rất mạnh vào hàng lan can cụt. Cái võng bó chặt lấy người, lúc lắc chao đi. Trước cửa nhà, một chiếc ca nô vừa chạy qua. Luồng sóng lừng do chân vịt tàu đảo lên, cuồn cuộn xô vào kè đá dưới móng nhà. Sóng ục lên, bùng nở, xòe ra những tán hoa cải trắng xốp. Ông vặn mình. Hai má phập phồng như người súc miệng khan. Ông đã hiểu ra những ý tưởng hình thành trong suy tính của người con trai ông, quan trọng nhường nào.

- Để có một ngôi làng như tất cả mọi ngôi làng khác. Rồi sẽ có chợ, có trường học, có nghĩa trang... - Bố Nhụ nói tiếp, như trong một giấc mơ, rồi bất ngờ, vỗ vào vai con - Thế nào, đi với bố chứ?

- Vâng, - Nhụ đáp nhẹ và sau đó, nó có cảm giác như mình rơi vào một khoảng trống trếnh kỳ lạ.

Vậy là việc đã quyết định rồi. Mình đi và sau đó, cả nhà mình sẽ đi, rời bỏ hẳn nơi này. Đã có một làng Bạch Đằng Giang do bố mình và những người dân chài, lập ra ở đảo Mõm Cá Sấu. Hòn đảo đang bồng bềnh đâu đó ở mãi phía chân trời.

Dé chỉ cần nghe được có thế là nó khệnh khạng sang nhà cái Hòa ngay. Nó phồng phạo:

- Anh tao sắp đi đảo. Tao cũng đi đấy. Mày có đi không? Tao cho mày cùng đi!

Cái Hòa còn chưa kịp hiểu thế nào thì Đé đã nói ngay:

- Đảo toàn quả chín là quả chín thôi. Ngọt lắm. Tao hái về cho mày ăn nhé.

Cái Hòa ngơ ngác nghe, rồi bất chợt liếm môi bằng cái lưỡi nhọn và đỏ chót.

- Tao thích ăn quả chín lắm. Nhưng mẹ tao có đi không? - Nó ỏn ẻn nói.

- Tao cho cả mẹ mày đi. Hở? Mẹ mày cũng được ăn quả chín.

Cái Hòa gật gật đầu. Mái tóc xanh mềm bấm hoa gáo xõa xuống ngang trán. Mắt nó lơ mơ nhìn Đé từ cái đầu cạo trọc tếu, đến đôi chân mập mạp, ngấn lên màu phèn trắng của muối. Bỗng ánh mắt nó chùng xuống, mềm dịu và thăm thẳm đen.

Đé lại chạy về nhà. Gian sau, mẹ Đé đang ngồi gỡ cá song để làm gỏi. Con cá vẫn còn đang giãy ở trên thớt. Đấy là món ăn thường được làm trong những ngày vui của gia đình. Còn hằng ngày, món ăn sang trọng mà cả nhà Nhụ ưa thích vẫn là cá chần. Một chảo nước sôi sùng sục. Bỏ vào một con cá sống. Nó lao một đường từ bên này sang bên kia, chạm vào thành chảo, nó quay lại đến nửa chừng thì đờ ra, bụng phơi lên, vây cứng lại. Vớt nó ra đĩa, dùng đũa gỡ, thịt vẫn còn run, giữa thớ phớt hồng, mạch máu màu tím nhạt chưa ngưng lại hẳn. Thịt cá ấy chấm với nước mắm gừng, kèm thêm lát khế chua, ngon không thể tưởng tượng được.

Ăn cơm xong, bố Nhụ ra họp làng. Bạn bè Nhụ đến chơi khá đông. Chúng chẳng biết nói gì, chỉ ngồi uống nước trừ, thỉnh thoảng lại cấu véo nhau chí chóe. Mẹ Nhụ xếp lại áo quần cho con, dáng thanh thản như ngày mai Nhụ chỉ đi học thêm vài buổi ở phố huyện. Bác vốn ít lời, mọi việc trong nhà, đều tin tưởng tuyệt đối ở người đàn ông mà số mệnh trao cho việc đứng đầu sóng ngọn gió. Những người đàn ông đi biển, buộc phải quyết đoán một cách sáng suốt, bởi cái sống và cái chết của cả con thuyền, mà thường là một gia đình, phụ thuộc vào sự quyết đoán ấy, và điều đó, đôi khi chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ.