← Quay lại trang sách

việc nhà

Vô số động từ nằm giữa các dấu phẩy, các liên từ hoặc nhịu lẫn vào nhau đến không phân biệt nổi, và chị không biết khi nào thì chúng mới thôi tuôn ra. Theo thời gian, một số từ mới sinh sôi, rồi sao chép nhau xếp hàng vào mớ từ cũ. Tràn ra ngoài trang giấy, khó mà căn chỉnh chúng vào cột. Lổm nhổm khắp nơi, chúng mải mướt, nếu không phải nước thì là mồ hôi. “Mình có thể nhảy qua tụi nó, và bỏ chạy thật nhanh”, chị nghĩ, nhưng như thể bọn động từ ngửi được cái ý nghĩ đào thoát ấy (chắc là tim chị đã đập vài nhịp lạ và máu nữa, cũng hân hoan khác thường), ngay lập tức chúng bám vào chị bằng những xúc tu carbyne, một vật liệu tồn tại giữa những ngôi sao, độ bền hứa hẹn gần như vĩnh cửu.

Nếu một dấu chấm khiến cho chuỗi từ kia dừng lại, chị hiểu rằng đó chỉ là một khoảng nghỉ giả vờ, trước khi bị cuốn vào một dòng chảy không ngừng của từ ngữ. “Chỉ có thể tự mình đặt dấu chấm hết cho chúng, ngay sau hắt hơi thở cuối cùng”, chị nghĩ vậy khi hối hả bước trên một bản văn gần như không hồi kết. Thấy không, chưa chi mà cả đống động, tính từ đang dồn ứ lại, chờ tràn qua dấu chấm. Cầm cự một lúc thôi, dễ gì ngăn được la lũ này, những làm giỗ sắc thuốc nhổ cỏ vườn lau dọn cầu thang nướng khoai hấp bánh...