ai đó theo về
Không sao cả, họ đều là những người lạ, đời này bạn gặp họ chỉ duy nhất lần này. Họ không biết bạn là ai. Ở nơi chốn này, bạn là một kẻ vô danh chẳng nguồn cội không tên họ. Bạn vô hình, phải, và luôn là chính mình trong những cuộc đi. Thoải mái tiết lộ con người thật, bạn nhai nuốt nhầm nhoàm tùy thích, ngồi chồm hổm lên sofa, bận mấy thứ bụi phủi rách rưới lên người, mặc kệ một mảng rau bám kẽ răng. Thật an toàn làm sao giữa những người lạ mà bạn biết cơ hội gặp lại chỉ là không phẩy bốn mươi sáu phần trăm.
Bạn thấy không cần phải che giấu nhánh san hô vừa đánh cắp được từ biển sau cuộc lặn. Trò trộm cắp ấy mà, nó không hẳn xuất hiện khi ta thiếu thốn, nó còn là khoảnh khắc xuất thần, cuồng hứng. Nó được điều khiển bởi địa ngục. Mọi người đang ướt, hơi muối dính dấp làm họ không thoải mái, sẽ không chụp hình bạn ở cái quãng tàu từ bãi lặn vào đất liền. Nhưng thứ có thể gói giấu nhánh san hô bạn đã gửi lại bến tàu, và tạo vật của thiên nhiên quá đẹp để bứt mọi con mắt nhìn vào.
Quãng đường tưởng chừng như dài hàng trăm hải lý từ bãi lặn vào bến tàu, rốt cuộc đã kết thúc. Bạn hòa tan mình vào đám đông. Thứ được đánh cắp từ biển được cất giấu hoàn hảo vào ba lô. Trên chuyến xe về nhà có gương mặt nào trên con tàu sáng ấy. Không ai cả, bạn chắc chắn.
Nhưng suốt đường về, và cả chục năm sau này, bạn vẫn có cảm giác như ai đó theo chân. Ai đó đã chứng kiến bạn ăn trộm nhánh san hô, thấy ở chỗ gãy còn tươi biển hơi sánh lại, như máu san hô chảy trên một vết thương lìa. Ai đó nhìn thấy gương mặt bạn thoáng tối đi khi để cho lòng tham thắng.
Cả khi bạn liệng vào thùng rác cành san hô đã thôi lấp lánh kể từ khi rời biển, kẻ đó cũng không chịu buông tha. Gã vẫn ở lì ngay giữa nhà bạn, với cái nhìn khinh khỉnh và nụ cười nửa miệng. Chừng nào bạn vẫn còn chút ký ức buổi lặn biển năm xưa, kẻ nọ vẫn không rời đi.