mơ xấu
Tôi lại lỡ chuyến bay, lần nữa. Như mọi khi, bắt đầu bằng tôi hiện hữu ở một phi trường trống rỗng. Chuyến bay cuối cùng vừa cất cánh, để lại vệt hơi nước mờ dần trên bầu trời, qua vách kính phía đường băng. Tiếng máy hút bụi vẳng từ tầng dưới. Những cửa hàng đang đóng cửa, có thể nghe họ dập cửa cuốn xuống. Ở quầy vé giờ chót không một bóng người.
Mình phải về, bằng mọi cách phải về. Ý thức chuyện đó càng mạnh, thì không khí tuyệt vọng càng đậm đặc, sắc cạnh. Có thể cảm thấy được chúng va nhau trong tủy, trong buồng phổi mỗi khi hít thở.
Chiêm bao tuyệt đối không quá khứ, không lý do, chúng là một lát cắt, một phân đoạn bất ngờ. Vì vậy mà chiêm bao đáng sợ. Những kiến thức, khả năng suy luận, kềm chế đều vô nghĩa trong mơ. Nó vô lý hiển nhiên đến mức không tồn tại câu hỏi tại sao. Nhân vật tôi mà tôi nhìn thấy đang hoảng loạn vì không có cách nào trở về, giống như một người tỉnh dậy trong quan tài đã đóng nắp. Tối thẫm, chật cứng, ngộp thở. Mặc định sẵn là tôi cần về, nhất định phải về, nhưng không có cách nào thoát khỏi, trừ phi thức giấc.
Mãi mãi nỗi tuyệt vọng đó là một trải nghiệm tôi không bao giờ muốn có. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi đã tràn ra khỏi rìa của giấc mơ, ăn lan vào cả khi tỉnh dậy, làm thành một ký ức rã rời. Cứ nghĩ chỉ mơ mà còn vô vọng vậy, huống chi.