← Quay lại trang sách

từ điển cá nhân

Tà ác vẫn luôn ở đó, mình không thể xóa nó, cũng như thiện lành . Không nhìn thấy thì chẳng có nghĩa đã mất đi, vẫn còn mầm còn hạt, còn những cái rễ chờ rã đông. Bôi đè đến vết mực cộm lên, nhưng tà ác sẽ xuất hiện vào một chỗ khác, trang khác. Có khi nó ngụy trang bằng chỉ trích, phê bình , lúc lại nằm ngay đằng trước một từ tưởng như thuần hảo cảm: khen ngợi . Nghĩ mình có phải thần thánh chi đâu, một ý nghĩ mang tính nhượng bộ, bởi vật vã mãi cũng ngờ chừng nào mình còn suy nghĩ thì cái ác sẽ không mất đi. Có ai sống mà không nghĩ? Và cách gì kịp níu cái ý nghĩ đen tối trước một chuyện chướng mắt nào khi nó xổ ra? Mình chỉ có thể làm mờ từ đó, hạn chế sự xuất hiện của nó bên cạnh những từ ngữ khác. Đề phòng, để mắt tới nó như đám cỏ trong vườn, lúc nào thấy chúng đâm ngọn thì xoắn tay vào dọn. Bỏ tâm sức nhiều như chăm tưới, nuôi dưỡng cho trắc ẩn , thiện lương .

Khi nào rảnh lại tô đậm từ hình dung, tưởng tượng . Mình giàu có, ung dung, là từ chúng. Sống được nhiều cuộc đời khác nhau, tới những nơi chốn xa xôi mà không bị giới hạn bởi địa lý, di chuyển nhanh hơn vận tốc của ánh sáng. Có tưởng tượng trong từ điển đời, mình bớt ám ảnh tường vách, sự đơn độc, phương tiện di chuyển, biên giới, hải quan. Bốn bức tường quanh mình luôn được cơi nới rộng ở bất cứ kích cỡ nào mình muốn, có bữa vách nhà là chân trời (trưa đó tự dưng nghĩ mình là mưa, thơm lừng mùi nước).

Không ngại lặp lại dường như và đồng nghĩa của nó, những có lẽ , chắc là . Chịu tiếng là con người ỡm ờ, nhát gan, không dứt khoát, cũng không sao (Con người ai mà chẳng chịu tiếng chì tiếng bấc, nhưng tránh sao được khi sống giữa bầy đàn). Kinh nghiệm cá nhân mà ra, chắc chắn luôn mang hình dáng của cái khung, tệ hơn là một buồng giam. Tránh được nó thì tránh, bởi càng biết nhiều lại càng thấy mình chưa biết bao nhiêu. Và mọi thứ chuyển động chảy trôi nữa, chúng khiến lời bữa trước thành sai bét hôm nay, ngay cả người đời chưa phán xét, tự mình đã thấy ê chề. Bởi tâm trí của sinh vật là mình đây cũng vô cùng bất định. Nhiều bữa thấy mình như nằm ngửa phun nước miếng, bởi hôm trước lỡ phán như đúng rồi. Ấy là lúc mình mất cảnh giác trước bọn từ cả quyết, tưởng chân lý trong tay. Biết có chân lý không nữa, có tồn tại thứ đó không. Cái vẻ ngoài hào nhoáng của chân lý , cũng như hạnh phúc đôi khi khiến người ta ngợp, mà quên mất ẩn nghĩa chúng có thể là ảo tưởng.

Sai lầm luôn xê dịch ở các trang, ám tối cả những động từ đi trước hay sau nó. Làm cho mớ động từ ấy trở thành dại dột, nông nổi. Nhận ra mình không thể chối bỏ được nó, cũng như lạc lối , chỉ là thú nhận quá khó. Ngay từ nhỏ đã vậy, luôn đợi tới khi nhìn thấy cây roi mới chịu nhận lỗi. Chỉ cần vượt qua giây phút bẽ bàng đó, mọi chuyện bỗng nhẹ nhõm bất ngờ. Đến ngạc nhiên sao mình không nhận sai sớm hơn. Mà đâu phải cái sai nào cũng dở, nhờ lạc lối mà biết được thêm con đường mới.

Mỏng te không thấy gáy, từ điển của mình còn gầy còm bởi những cuộc bốc hơi. Vài trang trắng, nhưng vết hằn lên giấy vẫn còn ở đó, nhìn nghiêng dưới đèn có thể nhận diện được mớ từ biến mất. Nhớ chúng màu nâu nhạt, vị thảo mộc, những buông bỏ, chánh niệm, tự tại, từ tâm ... Chúng đã tự tiêu biến đi bởi nhận ra sự tồn tại vô nghĩa, hay vì mình lâu rồi không đụng tới? Hoặc một vài từ, cảm thấy bị mình lợi dụng để lòe người, nên chúng tránh mặt cho rồi. Chúng nghĩ kiểu người như chị ta mà an yên thì đúng là mưa tuôn từ đất, còn biết đủ nữa, ôi trời.

May những từ quan trọng nhất vẫn còn đó. Học hỏi vẫn cái vẻ nghiêm nghị muôn thuở ở ngay trang đầu tiên, một động từ ráo riết, khiến mình chẳng bao giờ được yên khi đọc, xem phim, lội mạng. Lúc nào cũng là cuộc kiếm tìm, cả khi thư giãn. Nghe nhạc mà đầu cũng chong lên sao chỉ một bài hát mươi câu thôi người ta phơi bày hết không khí bải hoải của một cuộc chiến, hoặc một cuộc tình, mình làm được điều đó với văn chương không? Giống như kỷ luật , với vẻ ngoài khắc khổ, khô khòng, học hỏi luôn nổi khùng mỗi khi mình biếng lười, buông thả.

Chỉ trống trải là được phép. Cả lúc nó giãn nở vượt khỏi khuôn khổ của bất cứ loại giấy nào. Khi ấy mình không thể nhìn thấy toàn bộ bộ da của từ ghép đó, bởi nó lớn đến mức nuốt chửng mọi thứ. Cảm giác như mình chơi vơi trong chữ cái o của cái từ rỗng ruột, hoặc treo mình trên không, may níu được cái ngạnh nhỏ xíu của i. Đến và đi, trống trải không báo trước, không lý do, đột ngột xuất hiện cả khi mình ngồi giữa chỗ đông người. Trước tuổi bốn mươi, mình từng sợ trống trải đến hết hơi, cố gắng chống trả nó, nhồi nhét vào nó bao nhiêu cốt để làm đầy lại cái khoảng không ngợp thở.

Làm đầy cũng là một từ mang tính bất khả. Hiểu được điều đó cùng lúc với nhận ra vẻ đẹp của những khoảng trống mê hồn. Mình có thể ướm vào nó bằng nhiều thứ khác nhau. Tương tự như với khoảng mờ, nếp gấp, mình hay đoán coi đằng sau nó là gì, bao nhiêu thì vừa, có đáy không. Phải không, khi ấy đã có linh cảm khoảng trống là cánh cửa cho mình lách qua, bước vào một thế giới khác, và kể lại với bất kỳ ai chịu dừng lại để nghe?