← Quay lại trang sách

KHÚC DẠO ĐẦU CÁC MỐI ĐE DỌA – QUÁ KHỨ, HIỆN TẠI VÀ VĨNH CỬU

HỌ gọi anh là Archer (cung thủ của các vị thần) Đây là một danh hiệu danh dự, dù đồng bào của anh đã từ bỏ cung tên sau khi học sách sử dụng súng từ hơn một thế kỷ trước. Một phần, cái tên này phản ánh bản chất vượt thời gian của cuộc đấu tranh. Kẻ xâm lược đầu tiên đến từ Phương Tây – đây là cách suy nghĩ của họ về những người phương tây đó – chính là Alexander Đại Đế và tất cả những kẻ đến sau đó, đều thất bại cả. Những bộ lạc Afghanistan này tin rằng đức tin Hồi giáo của họ là nguyên nhân giúp họ phản kháng nhưng lòng dũng cảm cố chấp của những người này, cũng giống như đôi mắt đen tàn nhẫn vô hồn của họ, là một phần di sản dân tộc

Cung Thủ (Archer) là một người đàn ông trẻ tuổi và cũng đủ già dặn. Thỉnh thoảng, nếu có cơ hội và ham thích tắm trong những dòng suối chảy từ núi xuống, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sức sống tươi trẻ trên thân hình vạm vỡ 30 tuổi của anh. Đối với một người có cơ bắp như vậy thì việc trèo lên một tảng đá cao hàng nghìn mét cũng dễ dàng như đến một hòm thư để chuyển một lá thư mà thôi

Đôi mắt của anh mới thật già dặn. Người Afghanistan có vẻ ngoài đẹp trai nhưng làn da trắng dễ bị gió, nắng nóng và cát bụi tấn công khiến họ thường trông già hơn tuổi thật. Nhưng đối với Cung Thủ, vẻ ngoài của anh không bị ảnh hưởng bởi gió và cát. 3 năm trước anh vẫn còn là một giáo viên dạy toán, tại một đất nước mà người ta cho rằng tốt nghiệp đại học là quá đủ để đọc Kinh Koran thiêng liêng, theo phong tục truyền thống , anh cưới vợ sớm và có hai đứa con. Nhưng vợ và con gái đã chết, bị giết bởi một trận ném bom tên lửa từ máy bay chiến đấu Sukhoi-24. Con trai anh thì đang mất tích. Bị bắt cóc

Sau khi Xô Viết sử dụng không quân để san phẳng ngôi làng của gia đình vợ anh sinh sống, thì bộ binh tràn vào, giết tất cả những người lớn còn sống và gom hết bọn trẻ con lại lên một chuyến tàu chở về Liên Xô để giáo dục và đào tạo chúng theo lối hiện đại. Cung thủ vẫn còn nhớ , tất cả chỉ vì ước muốn của vợ trước khi chết là để mẹ cô ấy chăm sóc các cháu của mình, tất cả chỉ vì một đội tuần tra lính Liên Xô bị bắn cách ngôi làng vài km. Vào ngày anh biết tin – một tuần sau khi xảy ra sự việc- thì anh giáo viên đại số và hình học đã xếp lại những quyển sách ngay ngắn trên bàn và rời khỏi thị trấn nhỏ Ghazni để lên núi. Một tuần sau, anh cùng với ba người đàn ông khác, lẻn trở lại thị trấn trong một đêm tối trời, giết chết 3 tên lính Xô Viết và lấy đi vũ khí của chúng. Anh vẫn còn mang khẩu súng tiểu liên Kalashnikov đó

Nhưng đó không phải lý do người ta gọi anh là Cung Thủ. Thủ lĩnh của phong trào nơi anh gia nhập, Mudjaheddin- có nghĩa là “Những chiến binh đấu tranh cho tự do”- là một nhà lãnh đạo nhạy bén, không hề coi thường người mới đến vốn học ở nước ngoài và dành cả tuổi thanh xuân trong lớp học. Ông cũng không dùng việc thiếu đức tin của anh thanh niên trẻ chống lại anh ta. Khi anh giáo trẻ mới gia nhập Tổ Chức, anh là người duy nhất có hiểu biết rất hời hợt về Đạo Hồi và viên trưởng đội vẫn nhớ anh giáo đã rơi nước mắt cay đắng như mưa khi Iman (một chức vị phụ trách cầu nguyện trong nhà thờ đạo hồi) khuyên anh nên tuân theo ý muốn của Allah. Trong vòng một tháng, anh trở thành một chiến binh thánh chiến tàn nhẫn nhất – và hiệu quả nhất- trong Tổ Chức, đó rõ ràng là ý muốn của Chúa. Vì vậy anh được nhà lãnh đạo lựa chọn để gửi đến Pakistan, nơi anh có thể sử dụng kiến thức khoa học và toán học của mình để học cách sử dụng tên lửa đất đối không. Những quả tên lửa đất đối không đầu tên (SAM: surface-to-air) được người Mỹ lầm lỳ và nghiêm túc trang bị cho Tổ chưc Mudjaheddin chính là SA-7 do chính Liên Xô sản xuất, thường được người Nga gọi là “Mũi Tên” (Arrow). Những quả SAM “di động / man – portable” đầu tiên, không thể phát huy hiệu quả nếu không được người thành thạo kỹ thuật sử dụng. Rất ít người thành thạo kỹ thuật này và trong số ít người đó thì anh giáo là người giỏi nhất, và bởi vì anh cực kỳ thành công với tên lửa đất đối không “Mũi Tên” của Liên Xô, nhưng mọi người trong Tổ Chức gọi anh là Cung Thủ (Archer)

Lúc này anh đang ôm một quả tên lửa mới chờ thời cơ. Người Mỹ gọi quả tên lửa này là Stinger, nhưng trong Tổ Chức thì người ta gọi tên lửa đất đối không bằng cái tên Mũi Tên- chắc chắn, cả khu vực này cũng thế: vì nó là công cụ của Cung Thủ. Anh đang nằm trên rìa sườn núi cách đỉnh chỉ khoảng 100m,, từ đây có thể quan sát được toàn bộ thung lũng băng. Bên cạnh anh là người theo dõi, Abdul. Cái tên có nghĩa là “người hầu”, cậu thiếu niên này đang cầm theo 2 quả tên lửa dự phòng cho anh và quan trọng hơn là có đôi mắt tinh như chim ưng. Đôi mắt đang bốc cháy vì hận thù. Cậu là một đứa trẻ mồ côi

Đôi mắt của Cung Thủ quét toàn bộ vùng núi, đặc biệt là các sườn núi, với cảnh giác cao độ trước trận chiến. Cung Thủ là một người nghiêm túc, dù trông thân thiện đấy nhưng rất hiếm khi cười, anh cũng không quan tâm đến việc tái hôn, thậm chí cũng không buồn chia sẻ nỗi cô đơn của mình với những phụ nữ góa chồng. Đời anh chỉ còn một đam mê duy nhất

“Ở đó” Addul khẽ nói, chỉ tay “Em thấy nó ở đó”

Trận chiến dưới đáy thung lũng – một trong nhiều trận chiến ngày hôm đó – đã diễn ra được 30 phút, gần đến giờ trực thăng Liên Xô đến hỗ trợ từ căn cứ ở dãy núi bên cạnh, cách dãy núi này khoảng 20km. Ánh nắng phản chiếu trên cái mũi ngắn tũn của chiếc Mi-24 đang bay trên sườn núi cách đó 10 dặm. Xa hơn và ngoài tầm bắn của tên lửa SAM là chiếc máy bay vận tải 2 động cơ Antonov-26 đang lơ lửng phía trên. Cả hai chiếc máy bay đều trang bị đầy thiết bị quan sát và liên lạc để điều phối các hoạt động ở cả mặt đất và trên không. Nhưng đôi mắt của Cung Thủ chỉ nhìn chằm chằm vào con Mi-24, một máy bay trực thăng tấn công mang tên lửa đạn và lớp giáp chống phái đang bay vòng phía trên để nhận thông tin

Tên lửa Stinger đã thành nỗi khiếp sợ đối với người Nga. Để đối phó với mối đe dọa mới, họ phải thay đổi chiến thuật trên không mỗi ngày. Thung lũng có đáy rất sâu và cực kỳ hẹp. Nếu phi công muốn bắn trúng du kích của Cung Thủ thì anh ta sẽ phải bay dọc theo những vách đá này. Anh ta đang bay duy trì ở độ cao nhất định hơn 1000m trên đáy thung lũng đá vì sợ một tên lửa Stinger có thể bắn lên từ một xạ thủ bên dưới. Cung Thủ đang quan sát chiếc trực thăng bay zic zắc khi viên phi công mải quan sát tình hình dưới đất và chọn đường. Đúng như dự đoán, viên phi công đang bay ngược hướng gió, để gió tác động khiến cánh quạt quay chậm lại vài giây, vài giây sinh tử. Đài phát thanh trong chiếc máy bay vận tải bay vòng này đã được điều chỉnh theo tuần số vốn hay được Tổ Chức Mujaheddin sử dụng để người Nga có thể phát hiện ra cảnh báo tiếp cận và cũng dự đoán được vị trí phóng tên lửa. Abdul cũng mang theo bộ đàm nhưng cậu đã tắt và nhét nó vào túi quần

Chậm rãi, Cung Thủ nâng ông ống phóng và nhắm ống ngắm đôi vào chiếc trực thăng đang bay. Ngón cái trượt sang ngang và bấm nút khởi động, kề má gần thanh dẫn nên nghe rõ tiếng rít kinh hoàng của ống phóng. Viên phi công vừa mới hoàn thành xong việc phán đoán tình hình và đưa ra quyết định. Anh ta bắt đầu đợt quét đầu tiên từ phía bên kia của hẻm núi ngoài tầm bắn của tên lửa. Mũi của chiếc Hind chúi xuống, và xạ thủ đang ngồi ở ghế hơi thấp hơn phía trước viên phi công, hướng tầm bắn của anh ta về khu vực có các chiến binh Mujaheddin. Dưới đáy thung lũng xuất hiện đám khói. Đó là do người Liên Xô báo hiệu vị trí của họ trên mặt đất và viên phi công hơi điều chỉnh hướng đi của mình. Cuộc tấn công sắp bắt đầu. Bệ phóng tên lửa của chiếc máy bay trực thăng phun ra những ngọn lửa và loạt tên lửa đầu tiên rút xuống mặt đất

Rồi một làn khói khác bốc lên. Chiếc trực thăng hơi liệng sang trái khi làn khói bốc lên bầu trời, dù chưa đuổi tới chiếc Hind nhưng vẫn là một chỉ báo nguy hiểm ở phía trước; hoặc viên phi công nghĩ vậy. Hai tay Cung Thủ siết chặt ống phóng. Chiếc trực thăng giờ đang trượt thẳng về phía anh, vào trong vòng ngắm. Đúng khoảng cách thích hợp. Cung Thủ sử dụng ngón tay trái dò ra phía trước để nhấn nút “mở/uncaging” lá chắn tên lửa , cho phép thiết bị tìm tia hồng ngoại trên tên lửa Stinger tiếp xúc với nhiệt lượng tỏa ra từ động cơ tuốc bin của Mi-24. Tiếng ồn bên gò má anh đã thay đổi. Tên lửa giờ đang dò theo mục tiêu. Viên phi công chiếc Hind quyết định tấn công khu vực mà “tên lửa” đang ngắm vào anh ta, đưa máy bay quay nhẹ sang trái, cẩn thận tìm kiếm khu vực gần tảng đá nơi tên lửa dự kiến được phóng và vô tình vặn ống xả máy bay ngay phía bên phải Cung Thủ Tên lửa đã sẵn sàng, phát ra tiếng cót két nhưng Cung Thủ vẫn kiên nhẫn. Anh đặt toàn bộ tâm trí vào mục tiêu, phán đoán rằng viên phi công sẽ bay gần hơn đến những người Afghanis tan mà anh ta căm ghét trước khi bắn. Đúng như dự đoán, khi chiếc Hind chỉ còn cách 1000m, Cung Thủ hít một hơi thật sâu, nâng tầm nhìn lên và thì thầm một câu cầu nguyện ngắn ngủi trả thù. Bộ kích hoạt được bắn gần như tự động.

Bộ phóng tên lửa trong tay anh run lên khi tên lửa Stinger bay ra ngoài, vòng lên cao một chút rồi lao xuống dưới về phía mục tiêu. Ánh mắt sắc bén của Cung Thủ nhìn rõ làn khói đằng sau mà mắt thường gần như không thể nhân ra. Tên lửa tự khởi động động cơ, tự điều chỉnh hướng chỉ chênh lệch vài mm so với “bộ não” máy tính đã cài đặt – là một con chip siêu nhỏ (microchip) có kích cỡ chỉ bằng con tem bưu chính. Trên chiếc máy bay vận tại AN-26, một sỹ quan quan sát nhìn thấy một đám khói bụi mỏng liền định nhấc bộ đàm cảnh báo nhưng tay vừa mới chạm vào bộ đàm thì tên lửa đã bắn trúng mục tiêu

Tên lửa bay thẳng vào một trong những động cơ của chiếc trực thăng và phát nổ. Chiếc trực thăng bị va đập mạnh, trục dẫn động cánh quạt ở đuôi bị nổ tung, máy bay va đập dữ dội, nghiêng sang trái, trong khi viên phi công cố gắng làm cho cách quạt chính tự động quay, đồng thời tìm chỗ mặt đất bằng phẳng để hạ cánh cấp cứu. Viên phi công để động cơ chạy không tải, đặt cần điều khiển ở vị trí trung lập để điêu khiển mô men xoắn, mắt dán chặt vào khoảnh đất bằng có kích thước như một cái sân quần vợt, rồi ngắt công tắc nguồn để kích hoạt hệ thống chữa cháy trên máy bay. Giống như hầu hết các phi công, anh ta sợ nhất là cháy, nhưng anh ta ngay lập tức nhận ra mình đang sai

Cung Thủ quan sát chiếc Mi-24 lao đầu xuống một tảng đá nhô ra cách dưới chân anh 500 feet . Thật ngạc nhiên là nó rơi vỡ nhưng không bốc cháy. Chiếc Hind quay vòng dữ dội, quất cái đuôi về phía trước, lật nhào và dừng chuyển động. Cung thủ nhanh chóng chạy xuống núi cùng với Addul phía sau, tổng cộng chỉ mất 5 phút.

Viên phi công bị vướng vào đai an toàn và đang nằm ngược, tuyệt vọng cố gắng thoát ra. Anh cảm thấy đau nhưng biết rõ chỉ có người sống mới cảm thấy đau. Hệ thống an toàn của loại trực thăng mới này đã cải thiện rất nhiều. Nhờ nó và kỹ năng của bản thân mà anh ta mới thoát chết trong vụ rơi máy bay này. Nhưng tay súng cạnh anh ta thì không thoát may mắn như thế. Người đàn ông đó bị treo ngược trước mặt anh ta, không còn cảm thấy gì nữa, cổ gãy, hai tay buông thõng vô hồn. Viên phi công không có thời gian thương tiếc. Chỗ ngồi của anh ta lúc này đã bị biến dạng, vòm buồng lái bị dập nát, còn bản thân anh ta thì bị kẹt trong này không thể di chuyển. Chốt bật khẩn cấp cũng đang bi kẹt, chốt phóng nổ cũng không bắn được. Anh ta rút khẩu súng lục từ bao đeo trên vai và bắn vào khung kim loại, mỗi lần một phát, tự hỏi liệu chiếc AN-26 có nghe được cuộc gọi khẩn cấp hoặc có máy bay trực thăng cứu hộ có bay từ căn cứ đang trên đường đến đây hay không. Bộ đàm cứu hộ đang ở trong túi quần và anh ta sẽ kích hoạt nó ngay khi thoát khỏi con chim này.Anh ta mở được khung kim loại ra, tay bị thương nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, cởi dây an toàn và leo ra khỏi máy bay bước lên mặt đá lởm chởm. Anh ta cảm ơn thần may mắn lần nữa vì đã không chết trong cột khói.

Chân trái anh ta bị gãy, một chiếc xương trắng nhởn nhô ra khỏi bộ đồ bay; dù anh không cảm thấy đu do quá sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy kinh dị vì mình bị thương đến mức này. Anh ta đặt khẩu súng lục rỗng trở lại bao da và lấy một dải kim loại rải rác làm gậy chống. Anh ta phải ra khỏi đây. Nghĩ rồi anh ta khập khiễng đến rìa sườn núi và nhìn thấy một con đường nhỏ cách vị trí thân thiện ba cây số. Vừa định xuống núi, anh ta đột nhiên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại. Trong phút chốc, hy vọng trở thành nỗi kinh hoàng và viên phi công nhận ra rằng bị thiêu chết trong máy bay có khi còn tốt hơn.

Cung Thủ niệm tên Allah khi rút lưỡi kiếm kiếm ra khỏi bao.

Ryan cho rằng không còn nhiều thứ để lại trên chiếc tàu ngầm này. Thân tàu vẫn còn nguyên vẹn – ít nhất là vẻ bề ngoài – nhưng bạn có thể nhìn rõ những vết hàn thô sơ giống như những vết khâu trên con quái vật của Frankenstein. Anh âm thầm nghĩ, phép so sánh này thật phù hợp. Con người đã tạo ra những thứ này nhưng một ngày nào đó chúng có thể tiêu diệt người tạo ra mình chỉ trong vòng một giờ đồng hồ

“Ôi Chúa ơi, nhìn từ bên ngoài thì sao chúng to đến đáng ngạc nhiên thế….”

“Và sao bên trong chúng lại nhỏ thế?” Marko hỏi với giọng hơi buồn man mác. Cách đây không lâu, Đại tá Marko Ramius thuộc Hạm đội hải quân Liên Xô (Voyenno Morskoi Flot) đã đưa chiếc tàu của mình vào bến tàu khô này. Ông không ở lại chứng kiến các kỹ thuật viên của Hải quân Hoa Kỳ tháo rời chiếc tàu ngầm như những nhà giải phẫu đang mổ xẻ cơ thể, loại bỏ hết tên lửa, lò phản ứng hạt nhân, sonar, máy tính trên tàu và các thiết bị liên lạc, kính tiềm vọng và thậm chí cả bếp trong khoang tàu rồi gửi chúng đến các căn cứ khác nhau trên khắp Hoa Kỳ để phân tích. Ông tự yêu cầu mình rời khỏi thiện trường. Mặc dù Ramius ghét hệ thống chính trị Xô Viết nhưng ông không ghét con tàu Xô Viết đóng. Ông đã rất thoải mái khi lái con tàu này- và THÁNG MƯỜI ĐỎ đã cứu mạng ông

Và cả mạng của Ryan nữa. Jack chạm vào vết sẹo mỏng trên trán, tự hỏi những vết máu anh để lại trên bàn điều khiển đã được lau sạch sẽ chưa “Tôi thật ngạc nhiên khi thấy ông không muốn đưa nó ra biển” anh nói với Ramius

“Không” Marko lắc dầu “Tôi chỉ muốn nói lời tạm biệt. Nó là một con tàu tốt”

“Khá tốt” Jack nhẹ nhàng đồng ý. Anh nhìn vào cái lỗ đã được sửa chữa một nửa bên mạn trái của chiếc tàu, đó là dấu vết của một qua ngư lôi do chiếc tàu ngầm Alfa bắn trúng. Hai người đàn ông im lặng theo dõi, đứng tách biệt với đám thủy thủ và lính thủy đánh bộ đã đóng quân ở đây từ tháng 12 năm ngoái

Nước đang được đổ vào ụ tàu, đó nước từ Sông Elizabeth được đổ vào cái Hộp bê tông này. Họ sẽ đưa THÁNG MƯỜI ĐỎ ra biển hôm nay. 6 tàu ngầm tấn công nhanh của Hải quân Mỹ đang “dọn dẹp” biển vùng biển phía đông của Trạm hải quân Norfolk, bề ngoài là chuẩn bị cho cuộc tập trận với nhiều tàu nổi cùng tham gia. Đêm nay là một đêm không trăng và giờ đang là 9.00 tối. Ụ tàu sẽ đầy nước trong 1 giờ nữa. Một đội thủy thủ 30 người đã sẵn sàng lên tàu. Họ sẽ khởi động động cơ diesel và đưa THÁNG MƯỜI ĐỎ chuyến đi thứ hai cũng là chuyến đi cuối cùng đến rãnh sâu phía bắc Puerto Rico và đánh chìm nó xuống độ sâu 25.000 feet dưới đáy biển

Ryan và Ramius quan sát dòng nước dần chảy qua ụ gỗ nâng đỡ thân tàu. Đây là lần đầu tiên thân tàu bị ướt trong suốt gần một năm qua. Dòng nước chảy càng lúc càng mạnh, từ từ leo lên vạch đánh dấu tải trọng ởf mũi tàu và đuôi tàu. Trên boong tàu ngầm, một nhóm thủy thủ mặc áo phao cam sáng đi đi lại lại, chuẩn bị nới lỏng 14 sợi cáp dày đang neo con tàu ngầm

THÁNG MƯỜI ĐỎ vẫn đang im lặng, không có dấu hiệu gì thể hiện niềm vui khi được xuống nước. Có lẽ nó biết số phận nào đang đợi mình, Ryan tự nhủ. Đây thật là ý nghĩ ngu xuẩn- nhưng anh biết rằng, trong hàng thiên niên kỷ, các thủy thủ đều có tình cảm nhất định với con tàu mình từng phục vụ

Cuối cùng thì con tàu cũng bắt đầu di chuyển. Nước làm cho thân tàu trôi khỏi bến gỗ. Nó từ từ di chuyển ra khỏi bến tàu, thỉnh thoảng lắc lư chệch vài inch, tạo ra hàng loạt âm thanh va chạm buồn tẻ mà ta cảm nhận nhiều hơn là nghe thấy

Vài phút sau tiếng động cơ diesel của con tàu gầm lên, thủy thủ đoàn trên tàu và trên ụ tàu bắt đầu tháo dây. Cùng lúc, tấm bạt che phía cuối bến tàu hướng ra biển đã được cởi ra, lúc này sương đêm đã giăng kín mặt biển. Mọi điều kiện đều thật hoàn hảo cho hoạt động lần này. Mà điều kiện phải thật hoàn hảo, hải quân đã chờ đợi suốt 6 tuần nay để có được đêm không trăng và sương mù dày đặc ở vịnh Chesapeake vốn chỉ dịp này trong năm mới có. Khi sợi cáp cuối cùng bung ra, một sỹ quan trên đỉnh tàu ngầm dơ một chiếc còi hơi và thổi một âm thanh dài

“Sẵn sàng ra khơi!” Anh hét lên và các thủy thủ tại mũi tàu hạ cờ trên cột cờ. Lần đầu tiên, Ryan nhận ra đó là lá cờ của Liên Xô. Anh mỉm cười. Làm tốt lắm . Ở phía đuôi tàu, một thủy thủ khác giơ cao lá cờ của hải quân Liên Xô, một ngôi sao đỏ rực trên lá cờ đỏ chói lọi của Hạm đội Phương Bắc. Những người lính hải quân, theo đúng truyền thống, giơ tay chào người đàn ông đang đứng cạnh anh.

Ryan và Ramius quan sát con tàu ngầm bắt đầu di chuyển bằng chính động cơ của nó,Đôi cách quạt bằng đồng từ từ quay theo các hướng ngược nhau và chiecs chiếc tàu ngầm đi ngược lại từ bến tàu xuống song. Một chiếc tàu kéo giúp nó quay mặt về hướng bắc. Chỉ một phút sau đó nó đã biến khỏi tầm mắt, chỉ lưu lại tiếng động cơ diesel vang vọng trên mặt nước đầy dầu của bến tàu hải quân

Marko xì mũi và chớp mắt nhiều lần. Ông quay lại và hỏi giọng chắc nịch “Vậy, Ryan, cậu bay từ Anh về nhà chỉ vì việc này à?”

“Không, tôi đã về đây từ vài tuần trước. Có nhiệm vụ mới”

“Có thể nói đó là việc gì không?” Marko hỏi

“Kiểm soát vũ khí. Họ muốn tôi làm công việc điều phối tình báo cho Nhóm đàm phán. Chúng tôi sẽ bay qua đó vào tháng 1”

“Moscow?”

“Vâng, đó là cuộc họp trù bị -thiết lập các chương trình họp và giải quyết vài vấn đề kỹ thuật, đại loại thế. Ông thì sao?”

“Tôi làm việc cho AUTEC (trung tâm kiểm tra và đánh giá nước dươi đại dương) ở Bahamas, tận hưởng ánh mặt trời và bãi biển. Cậu có thấy làn da rám nắng của tôi không?” Ramius cười toe toét “Tôi đến Washington hai tháng mỗi lần và bay về sau 5 giờ. Chúng tôi đang thực hiện dự án tắt tiếng mới” ông lại cười “Bí mật”

“Tuyệt! Khi nào rảnh thì ghé qua nhà tôi nhé! Tôi vẫn còn nợ ông một bữa tối đấy” Jack đưa ra danh thiếp “Đây là số của tôi, hãy gọi tôi trước vài ngày khi ông bay đến nhé và tôi sẽ thu xếp mọi việc với Công Ty”

Ramius và các sỹ quan được mật vụ CIA bảo vệ cực kỳ chặt chẽ. Thật đáng ngạc nhiên, Ryan nghĩ, khi không có bất kỳ thông tin nào bị lộ cho báo chí. Không một hang thông tấn nào nhắc tới một lời và nếu công tác an ninh thực sự vẫn được giữ tốt thế này thì có lẽ ngay cả người Nga cũng không biết số phận cuối cùng con tàu ngầm tên lửa Krazny Oktyabr (THÁNG MƯỜI ĐỎ) của họ. Nó hẳn giờ đang tiến về phía đông, Jack nghĩ, vừa đi qua hầm Đường Hampton và sẽ lặn hướng về phía đông nam sau khoảng 1 giờ nữa. Anh lắc đầu thoát khỏi ý nghĩ

Nỗi buồn của Ryan về số phận của chiếc tàu ngầm này vơi đi đáng kể khi anh nghĩ đến mục đích đóng ra nó. Anh nhớ lại những phản ứng của chính mình khi lần đầu tiên tiếp cận những thiết bị đáng sợ đó trong khoang chứa tên lửa tàu ngầm hơn một năm trước. Jack chấp nhận thực tế rằng vũ khí hạt nhân duy trì hòa bình –nếu tình trạng thế giới hiện nay được coi là ‘hòa bình’- nhưng giống như hầu hết mọi người vẫn đang trăn trở về vấn đề hạt nhân, anh hy vọng tìm ra cách tốt hơn. Chà, bớt được một con tàu ngầm trên đời, bớt được 26 tên lửa và 182 đầu đạn. Về mặt thống kê mà nói, Ryan tự nhủ, chẳng đáng kể gì.

Nhưng nó vẫn phải có nghĩa gì đó. Ở môt nơi cách xa 10.000 dặm và có độ cao hơn 8000 feet so với mực nước biển, điều khó chịu nhất là khí hậu bất thường. Nơi đây thuộc lãnh thổ của Cộng hòa XHCN Xô Viết Tadzhik, gió đang thổi tới từ phía nam, mang theo hơi ẩm từ Ấn Độ Dương đọng lại thành cơn mưa phùn lạnh lẽo khó chịu. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến mùa đông thực sự. Thường ngay sau mùa hè thiêu đốt và ngột ngạt sẽ là mùa đông trắng xóa và băng giá

Hầu hết công nhân ở đây đều là những thành viên thanh niên công sản trẻ trung. Họ được đưa đến đây để hoàn thành nốt một dự án xây dựng khởi công từ năm 1983. Một trong số họ là thạc sỹ, khoa Vật Lý Trường Đại Học Moscow, đang lau nước mưa trên mắt và duỗi thẳng eo để kéo căng cơ lưng đau nhức. Morozov nghĩ rằng đây hoàn toàn không phải là phương pháp đào tạo một kỹ sư trẻ đầy triển vọng. Đáng nhẽ anh có thể thử nghiệm tia laser trong phòng thí nghiệm thay vì nghich ngợm mấy dụng dụ đo lường nơi đây, nhưng anh muốn trở thành một đảng viên chính thức của Đảng Cộng Sản Liên Xô và thậm chí muốn tránh nghĩa vụ quân sự. Anh đã được miễn nghĩ vụ quân sự trong cả thời gian đi học làm việc trong Đoàn Thanh Niên Cộng Sản (Komsomol)

“Chà?” Morozov quay sang nhìn một trong những kỹ sư hiện trường. Ông ta là một kỹ sư dân sự, tự xưng là một chuyên gia bê tông “Đồng chí kỹ sư, tôi nghĩ vị trí này chính xác”

Người đàn ông lớn tuổi hơn cúi xuống nhìn vào gương quan sát “Tôi đồng ý” ông nói “đây là chiếc cuối cùng, tạ ơn chúa”. Đột nhiên có tiếng nổ lớn ở đằng xa khiến cả hai người nhảy dựng. Đây là lúc các công binh của Hồng Quân cho nổ mìn để dọn sạch một tảng đá nhô ra bên ngoài hàng rào hình tròn. Morozov tự nghĩ, chả cần là một người lính cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu rất giỏi về các dụng cụ quan học. Chắc hẳn cậu cũng muốn trở thành một kỹ sư dân sự, phải không? Xây dựng những thứ hữu dụng cho đất nước?”

“Không phải đâu, đồng chí. Tôi đang nghiên cứu về vật lý năng lượng cao- chủ yếu là tia laze” những thứ này cũng là nhưng thứ hữu dụng

Người đàn ông cười toe toét và lắc đầu “vậy thì cậu sẽ quay lại đây thôi. Chúa phù hộ cậu”

“Đây là…”

“Tôi không thể nói gì với cậu” viên kỹ sư nói với giọng hơi thích thú

“Tôi hiểu” Morozov nhẹ nhàng trả lời “Tôi cũng nghi thế”

“Tôi sẽ cẩn thận nói lên sự nghi ngờ đó” người kia quay đầu đi, nhẹ nhàng nhắc

“Đây chắc hẳn là nơi tốt để quan sát các vì sao” Morozov nói, hy vọng nhận được câu trả lời phù hợp

“Tôi không biết” viên kỹ sư dân sự trả lời với một nụ cười đầy hiểu biết “Tôi chưa bao giờ gặp một nhà thiên văn học”

Morozov cảm thấy buồn cười. Rốt cuộc thì anh cũng đoán đúng. Họ vừa xác định được vị trí của sáu điểm lắp đặt gương. Các điểm này cách đều với một tòa nhà được bảo vệ bởi lính vũ trang. Anh biết rằng chỉ có hai cách cần độ chính xác như vậy. Một là trong thiên văn học để thu thập ánh sáng từ bầu trời. Hai là bắn ánh sáng lên bầu trời. Chàng kỹ sư trẻ nghĩ, đây là điều anh ta mơ ước. Nơi này sẽ thay đổi thế giới.