← Quay lại trang sách

Chương 231 Đi vào Thanh Hà Quận

Tần Tử Lăng vội vàng nhảy ra khỏi vòng chiến, nhìn hai chân và hai tay như nhũn ra, lẩm bẩm nói:

- Có vẻ như có di chứng a! Hơn nữa, lực bền bỉ vẫn còn yếu một chút!

- Ô, sao đột nhiên lại đói như vậy!

Rất nhanh, Tần Tử Lăng sờ vào bụng một cái, sau đó vội vã đi tới bên góc phải sơn động.

Nơi đó đặt một nồi hầm dị thú, hắn cắn một miếng lớn thịt từ cây xiên.

Không lâu sau, Tần Tử Lăng làm thêm hai bát canh dị thú vào bụng, lúc này hắn mới cảm giác đói bụng giảm đi một chút, lực lượng trong cơ thể cũng dần khôi phục.

- Thật tuyệt, chỉ cần không sử dụng sức quá đà, bổ sung năng lượng kịp thời là không có việc gì nữa.

Tần Tử Lăng hài lòng thở dài một cái.

Đến thời điểm này, Tần Tử Lăng mới cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân trong thế giới rối ren này đã có một phần để tự bảo vệ bản thân và gia đình.

Mặc dù trước đây, hắn đã có Ngân Thi có thể so sánh được với ba đại võ sư luyện cốt, thậm chí có thể đánh bại đại võ sư luyện cốt chỉ bằng thần hồn, nhưng những điều này chỉ được giữ bí mật và không thể để lộ trừ khi vạn bất đắc dĩ.

Mặc nhiên bây giờ, hắn có võ lực mạnh mẽ để đối đầu với luyện cốt đại võ sư.

Có thể nói rằng tại Phương Sóc Thành, dù không sử dụng thủ đoạn, hắn vẫn có đủ sức mạnh để đối mặt với bất kỳ kẻ nào!

Ngay cả tại Thanh Hà Quận, nơi tập trung đông đảo cường giả, hắn cũng có thể tự tin đối mặt với những cường giả khắp nơi.

...

- Kéo!

Đầu mùa đông, khi trời vẫn chưa mở ra ánh sáng, gió lạnh đầu tiên đã thổi qua.

Ở bên ngoài tây thành, nơi Tiêu gia đóng trại.

Một chiếc xe ngựa sang trọng kéo bởi hai con Vân Báo Mã đang được lái ra khỏi cổng thành.

Trên chỗ phu xe, có hai người giống như những chiếc tháp sắt, vạm vỡ và mạnh mẽ.

Bên trong xe được trang hoàng xa hoa, chỗ ngồi được phủ bằng da lông mềm mại.

Trên bàn trà, đặt một ấm trà nóng, và dưới đó có một cái bếp lò nhỏ, không biết đang nấu gì mà lại toả ra hương thơm thơm mát khiến người ta thư thái và thưởng thức.

Trong xe có ba người phụ nữ.

Một trong số đó lộ ra đôi chân thon dài, gương mặt khá rõ ràng, mặc trang phục màu trắng tinh khôi, khí thế mạnh mẽ, chính là Tiêu Thiến.

Một người lại có vóc dáng quyến rũ, gương mặt tinh tú lộ ra nét nữ tính cuốn hút, mặc trang phục màu xanh da trời cứng cáp, chính là Hạ Nghiên.

Còn có một phụ nữ tuổi cao, khoảng năm mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, vóc người khỏe mạnh, dường như là một nông phụ giản dị.

Tuy vậy, từ người phụ nữ này phát ra một tia khí chất thoát tục, không phù hợp với vẻ bề ngoài của nàng.

- Vân thẩm, phương pháp chế hương của ngươi càng ngày càng tinh xảo, hiệu quả và mùi hương đều ngày càng tốt.

Tiêu Thiến tươi cười khen ngợi.

- Tiểu thư quá khen, nhờ có sự trợ giúp của tiểu thư mà ta mới chế tạo ra được Minh Thần Hương này.

Nữ tử được gọi là Vân thẩm khiêm tốn nói.

- Chúng ta đề người trong gia đình, cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Trước đây ta không có đủ khả năng, dù có muốn cũng vô ích. Nhưng bây giờ đã khôi phục được sức mạnh, ta chắc chắn sẽ không để ngươi và huynh đệ Thạch gia thua thiệt.

Tiêu Thiến nói với nụ cười tự tin.

- Có thể đi cùng tiểu thư, đây là tạo hóa của Thạch Long và Thạch Hổ,. Nếu không có tiểu thư…

Vân thẩm nhìn Tiêu Thiến và nhắc tới huynh đệ họ Thạch, trên mặt hiện lên vui mừng và cảm kích.

- Vân thẩm, không cần phải nói như vậy.

Tiêu Thiến mỉm cười và vẫy tay cắt đứt lời nói.

Chiếc xe ngựa được bọc quanh bằng vật liệu chống chấn động, và còn được kết hợp với da của dị thú.

Lại được kéo bởi Vân Báo Mã, chiếc xe chạy trên quan đạo bên ngoài thành Tây.

Trong khi đang trò chuyện, chiếc xe dần xa đi xa khỏi Tiêu Gia Bảo.

Trên chân trời xuất hiện một cảnh ngân bạch.

Trên quan đạo, dưới gốc một cây đại thụ, có một người đàn ông đang đứng.

Nam tử này trông khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục đen kín đáo, khoác một chiếc áo choàng, vóc người cân đối và khỏe mạnh.

Môi mỏng có chòm râu, cái cằm mang một nắm râu mỏng, má trái có một vết sẹo không rõ ràng, toát lên một phần khí chất mang tính "giang hồ".

Nam tử xa xa nhìn về phía xe ngựa của Tiêu gia, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Đã đến rồi!

Nam tử này không ai khác, chính là Tần Tử Lăng.

Ba ngày trước, Tần Tử Lăng không chỉ luyện thành toàn thân sắt lá, mà còn kích hoạt huyết mạch viễn cổ, ngực xuất hiện một đoạn đồ văn thần bí, khiến thực lực võ đạo của hắn đột ngột tăng mạnh, đạt đến trình độ kinh người.

Tuy nhiên, sau đó Tần Tử Lăng gặp phải vấn đề của việc ngưng kình.

Đầu năm nay, Tả Nhạc đã từng nói với Tần Tử Lăng rằng để ngưng luyện kình lực, điều kiện cần là lấy tinh huyết của ba loại dị thú nhị phẩm, đó là bí dược tốt nhất.

Tuy nhiên, ba con dị thú nhị phẩm đối với võ đồ bình thường thì quá sức, hơn nữa chỉ có loại như Bàng Kỳ Vi, căn cốt là hai tay sắt đá, khí huyết hùng hồn mới có thể dùng, hơn nữa số lượng và phẩm chất đều phải khống chế một cách nghiêm ngặt

Lúc đó, Tần Tử Lăng sau khi nghe, cho rằng bản thân cần bí dược là dị thú tứ phẩm chứ không phải là dị thú nhị phẩm, vì căn cơ của hắn còn kinh khủng hơn Bàng Kỳ Vi nhiều.

Việc truy bắt dị thú tứ phẩm cũng không khó, lấy thực lực của hắn lại thêm ba con cương thi trợ giúp, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Nhưng từ ba ngày trước sau khi đột phá, Tần Tử Lăng đã không vừa lòng với việc sử dụng dị thú tứ phẩm hạ giai.

Hiện tại, Tần Tử Lăng chỉ dựa vào man lực cũng đủ đánh chết đại võ sư luyện cốt.

Nhưng cảnh giới của hắn vẫn chỉ là sắt đá, tuy có căn cơ vượt trội, nhưng muốn dùng dị thú ngũ phẩm làm bí dược cũng có phần hơi nguy hiểm, với lại trước mắt hắn cũng không có khả năng bắt giết dị thú ngũ phẩm.

Vậy nên hắn quyết định dùng dị thú tứ phẩm thượng giai để làm bí dược, Tần Tử Lăng cho rằng hắn có thể chịu đựng được, chỉ là muốn làm việc này mà không ai phát hiện, thì tỷ lệ thành công cũng rất nhỏ.

Hơn nữa, ở sâu bên trong Ô Dương Sơn, chỗ nào cũng dị thú, lấy thực lực của hắn mà bắt giết dị thú tứ phẩm thượng giai, cho dù bắt được cũng sẽ kinh động đến con dị thú không biết tên kia.

Vì vậy, sau khi đột phá đến cấp độ sắt đá, Tần Tử Lăng quyết định cùng Tiêu Thiến lên đường chạy đến Thanh Hà Quận.

Thanh Hà Quận gần Tây Vân Châu, một thành quận lớn với đông đảo cường giả.

Mỗi năm, có không ít cường giả tới Ô Dương Sơn để săn bắn.

Đám cường giả kia đã trở nên quen thuộc với Ô Dương Sơn và tích lũy được kinh nghiệm phong phú bắt giết dị thú.

Những kinh nghiệm này không thể so sánh với những khu vực nhỏ hẻo lánh như Phương Sóc Quận.

Ở Thanh Hà Quận, Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến có thể tìm được một số cơ duyên.

Việc thuê người bắt giết dị thú tứ phẩm thượng giai có vẻ không thực tế, nhưng nếu Tần Tử Lăng có thể thu thập thông tin, với sức mạnh của Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến, việc bắt giết dị thú tứ phẩm trung giai có thể trở nên khả thi.

Nếu Tiêu Thiến sử dụng bí dược huyết nhục để đột phá đến cấp độ luyện cốt, với thực lực sau khi đột phá của Tiêu Thiến và sự hỗ trợ của Tần Tử Lăng, họ có thể dùng một vài thủ đoạn để bắt được dị thú tứ phẩm thượng giai.

Xe ngựa chậm rãi dừng trước mặt Tần Tử Lăng.

Màn xe được cuốn lên, lộ ra Tiêu Thiến với gương mặt xinh đẹp, đầy nét quyến rũ.

- Đại ca, mau lên xe đi, bên ngoài rất lạnh đấy.

Tiêu Thiến nhắc nhở.

Trong xe, Hạ Nghiên nghe thấy lời Tiêu Thiến, không nhịn được mỉm cười, biểu tình có chút khó đoán, trong lòng nghĩ:

- Lấy bản lĩnh của Tần tiên sinh, sợ lạnh mới là lạ đó.!

Tần Tử Lăng nhìn Tiêu Thiến tự mình kéo màn xe lên, và còn nói bên ngoài lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn cười hân hoan khi nhảy lên xe dưới ánh mắt kinh sợ của hai huynh đệ Thạch Long.

Tần Tử Lăng đã lên xe, Hạ Nghiên tính giúp hắn tháo áo choàng, nhưng Tiêu Thiến đã tự nhiên tiếp quản công việc đó.

Vân thẩm nhìn Tiêu Thiến tự mình giúp Tần Tử Lăng cuốn màn xe, và ôn nhu giúp hắn tháo áo choàng treo.

Thái độ ấy kết hợp với tính cách nữ cường của đại trưởng lão Tiêu gia, thật sự làm Vân thẩm ngỡ ngàng và không thể phục hồi tinh thần trong nửa ngày.

- Đại ca, mời ngồi.

Tiêu Thiến xê dịch và nhường vị trí bên trong xe cho Tần Tử Lăng.

- Ừm.

Tần Tử Lăng gật đầu, thành thật và không hề khách khí với Tiêu Thiến mà ngồi xuống.