← Quay lại trang sách

Chương 233 Khuyên bảo

Với tâm tư đơn thuần và cơ thể chưa phát triển hoàn toàn, việc tu hành luyện khí trở nên dễ dàng hơn. Vậy nên để hắn tu luyện tốt nhất, vẫn phải nhanh chóng tìm kiếm môn phái luyện khí cho hắn.

Điểm này khác biệt so với việc tu hành võ chi đạo.

Luyện võ chi đạo, xương cốt của trẻ con chưa phát triển, khí huyết cũng tương đối yếu.

Luyện một vài chiêu thức còn được, nhưng không nên tiến hành cường độ cao, cũng không nên tiến bổ quá mức.

Thông thường phải đợi đến mười lăm mười sáu tuổi, khi cơ thể phát triển hơn một chút, mới có thể tập võ ở cường độ cao hơn, rèn luyện bì mô và khí huyết, như vậy mới dễ dàng ngưng luyện kình lực.

Do đó, các hài tử trong gia đình thường tập võ từ mười lăm mười sáu tuổi trở lên.

Độ tuổi này tiến bộ nhanh, luyện mấy năm là có thể có thành tựu.

Hào môn thì còn kinh khủng hơn, dốc sức bồi dưỡng, tiêu biểu như nam Cung Việt.

- Bích Vân Tông nổi danh nhất, công pháp lợi hại nhất là Bích Mộc Trường Thanh Công cùng Vân Vũ Quyết. Có người nói Thanh Tùng đạo trưởng tu hành chính là Bích Mộc Trường Thanh Công.

Vân Tây Ngô trả lời, trong mắt tỏa ra một vệt hâm mộ.

- Bích Mộc Trường Thanh Công!

Tần Tử Lăng hơi biến sắc mặt, trong đầu là vừa sợ vừa vui.

Hoảng sợ là Bích Vân Tông tu luyện công pháp "Bích Mộc Trường Thanh Công", hắn trong chuyến hành trình tới Thanh Hà Quận, trước mặt môn nhân Bích Vân Tông, khẳng định không thể dễ dàng thi triển "Bích Mộc Trường Thanh Công".

Vui là "Bích Mộc Trường Thanh Công" là pháp quyết có thể tu hành đến pháp nguyên.

- Kỳ thực ta tu luyện công pháp thủy hệ, chỉ tiếc pháp quyết của Thạch gia rất phổ thông và không trọn vẹn, cho nên đã khổ tu nhiều năm mới có thể đột phá. Nếu không phải tiểu thư không tiếc vốn gốc giúp ta, chắc chắn không hy vọng tu luyện ra chân lực.

- Về sau đã từng đi qua Bích Vân Tông, muốn bái nhập tông môn học nghệ, nhưng ta so với đám đệ tử trong tông thì thiên phú không được cao, cũng không có bối cảnh cường đại, cũng không có tài lực hùng hậu. Vì vậy Bích Vân Tông không thèm nhận ta...

- Kiên trì mãi, dùng rất nhiều tiền bạc mới cho ta vào ngoại môn, làm cu li sai tới sai lui.

- Ta và phu quân làm cu li mấy năm, cảm thấy không có triển vọng, cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi.

- Cho nên Tần tiên sinh, đừng trách ta lắm miệng, luyện khí nhìn thì siêu phàm thoát tục, thần thông quảng đại, tựa hồ là đại đạo của thần tiên, phá vỡ mọi giới hạn.

- Nhưng luyện khí chi đạo rất khó, khó có thể lên đến thiên thượng. Không chỉ có công pháp khó tìm, yêu cầu thiên phú cùng linh căn rất cao, hơn nữa tài nguyên tu hành cũng đều rất trân quý khan hiếm.

- Nếu không có linh căn thiên phú tốt, chỉ hướng tới luyện khí vì một đạo pháp thần thông, thì ta khuyên ngươi cũng không nên đi con đường đó. Giống như ta khổ tu cả đời, vẫn là nhờ tiểu thư không tiếc vốn gốc, mới tu luyện đến chân lực sơ kỳ. Nhưng đời này có lẽ cũng đến đây là dừng.

- Ngươi vừa rồi hỏi ta về Bích Vân Tông, đoán chừng là muốn bái nhập Bích Vân Tông làm môn hạ, cầu công pháp cầu tài nguyên. Nhưng dẫu có bái nhập Bích Vân Tông làm môn hạ, nếu không có linh căn thiên phú tốt, đời này cũng chỉ có thể ở tầng dưới cùng Bích Vân Tông và không thể tiến bộ.

- Đã như vậy, còn không bằng chuyên tâm tu võ đạo. Giống như Thạch Long nhà ta, hắn cũng có linh căn, nhưng chỉ là tam linh căn. Ta biết con đường này rất khó đi, hơn nữa cũng không thể đi xa, vậy nên đơn giản khuyên hắn chỉ đi võ đạo.

- Bây giờ ngươi cũng thấy đấy, có tiểu thư bồi dưỡng, hắn bất quá mới hai mươi bảy tuổi liền thành võ sư ngưng kình. Luận thực lực thì kỳ thực cũng không kém luyện khí sư chân lực sơ kỳ, chỉ khác thân phận và địa vị so với luyện khí sư kém một chút.

- Nhưng hắn còn trẻ, đi theo tiểu thư, tương lai nói không chừng còn có hi vọng trở thành võ sư hóa kình, không giống ta cả đời dậm chân tại chỗ.

Vân Tây Ngô nhìn Tần Tử Lăng do dự, vẻ mặt chân thành khuyên bảo nói.

- Cảm ơn lời khuyên của Vân thẩm, lần này ta muốn đi bái phỏng một ít đạo môn luyện khí ở Thanh Hà Quận, chủ yếu là để hiểu rõ hơn về kiến thức luyện khí. Hẳn sẽ không đi theo luyện khí đạo.

Tần Tử Lăng ủi tay, nói.

Nghe Tần Tử Lăng nói khiêm tốn như vậy, khóe miệng Tiêu Thiến cười nhẹ, nhìn về phía hắn với ánh mắt tỏa nụ cười.

Nàng đã chính mắt thấy Tần Tử Lăng thi triển phi kiếm, nàng sợ rằng Tần Tử Lăng ít nhất cũng là chân lực sơ kỳ.

Lần này kế hoạch đi bái phỏng một ít đạo môn luyện khí ở Thanh Hà Quận, nào có đơn giản như vậy?

Nhưng Tiêu Thiến hiểu rằng Tần đại ca luôn khiêm tốn và không thích khoe khoang, không hề tự cao tự đại.

Chính vì vậy, nàng cũng chỉ tùy theo cách nói chuyện của Tần Tử Lăng.

Vân Tây Ngô nghe vậy nhưng lại nảy ra một ý tưởng khác, cười nói:

- Ta có thể hiểu được tâm tư của Tần tiên sinh. Cầm kiếm mà đi, hô phong hoán vũ, dùng những pháp thuật của các tiên gia, từ xưa đến nay là ước ao của vô số người.

- Tần tiên sinh đã tiếp xúc với luyện khí một đạo, chắc chắn không thể dễ dàng từ bỏ. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, không có việc gì là không thể làm được, nhưng nếu phải dừng bước thì nên dừng bước, tránh lãng phí tài lực và thời gian.

- Cảm ơn Vân thẩm đã nhắc nhở, võ đạo vẫn là ưu tiên hàng đầu của ta.

Tần Tử Lăng nói một cách chân thành.

- Đó là quyết định đúng đắn!

Vân Tây Ngô gật đầu đáp lại.

Trong khi đang nói chuyện, Vân Báo Mã rẽ xe vào một đoạn đường khác.

Thanh Hà Quận nằm ở phía đông của Phương Sóc Thành.

Ở đông thành, người đứng đầu là thủ quân giáo úy Lâm Thiên Thụy, là con trai thứ hai của Lâm gia. Vì vậy, đoàn người của Tiêu Thiến đã phải lượn qua một vòng lớn để tránh bị chú ý.

Gió rét đang dần dần nhẹ đi và hạ xuống.

Ô Dương Sơn, núi cao phủ ánh hồng.

Sau một thời gian dài, nhật luân hỏa(mặt trời) chậm rãi phá tan đám mây, để ánh mặt trời xuất hiện từ phía sau Ô Dương Sơn, tạo nên một bức tranh hồng quang trên đại địa.

Liên tiếp đi qua mấy ngã rẽ ở đông thành. Hai con ngựa Vân Báo Mã kéo chiếc xe sang trọng, đón ánh mặt trời khi nó nổi lên trên đỉnh núi.

Tại đỉnh núi cao, có thể nhìn thấy sơn đạo đang kéo dài về phía xa.

- Xuy!

Thạch Long đột ngột kéo cương dưới đáy xe, Vân Báo Mã dừng lại.

- Tiểu thư, bên kia quan đạo có vẻ như là đoàn người của Bàng Thiên Bằng.

Không chờ người trong xe mở miệng hỏi, Thạch Long nhanh chóng báo tin.

Hạ Nghiên nghe vậy liền vội vàng kéo rèm của xe lên.

Tiêu Thiến và Tần Tử Lăng nhìn xuống phía dưới qua cửa sổ xe.

Chỉ thấy dưới quan đạo, có mười hai con Vân Báo Mã nhanh như cắt chạy với tốc độ nhanh như điện.

Ba người đứng đầu, mặc trên người quần áo ngân sắc, áo choàng lấp lánh kim sắc.

Trong ba người này, người ở giữa có vẻ ngoài khoẻ mạnh, tuổi khoảng hai mươi bảy đến hai mươi tám, vóc người hùng tráng như núi, cằm súc có râu dài, tóc cài chặt, tỏ ra rất mạnh mẽ và thô bạo.

Hai người nam tử ở hai bên có tuổi tác gần như nhau, nhưng vóc người không mạnh mẽ bằng nam tử ở giữa.

Đằng sau ba người, chín vị mặc áo quần màu đen, áo choàng ám hồng, vóc người mạnh mẽ và nam tính, tỏ ra lạnh lùng.

- Bàng Thiên Bằng! Bọn họ đang đi đâu?

Tiêu Thiến hơi biến sắc mặt, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

- Ở giữa đó là Bàng Thiên Bằng à?

Tần Tử Lăng chỉ tay về phía đám người, hình ảnh mười hai người cưỡi ngựa dần dần thu nhỏ, hơi hí mắt hỏi.

- Đúng, ở giữa chính là Bàng Thiên Bằng. Hắn thân là trưởng của hai nhà, nghe nói sức mạnh của hắn không kém so với Bàng Kỳ Vi đã đột phá luyện cốt sơ kỳ vào mười năm trước.

Tiêu Thiến trả lời.

- Quả nhiên là hắn!

Tần Tử Lăng nghe vậy, hai mắt càng phát ra ánh sáng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Bàng Thiên Bằng - một nam tử hùng vĩ, trên môi lưu lại một bộ râu đẹp ở Tam Nguyên Sơn.

- Hai bên trái phải của hắn là Đàm Căn và Tuế Vô Phương, đồng môn sư đệ tại Kim Liệt Môn, tu vi võ sư hóa kình. Chin người phía sau Huyết Lang Vệ của Bàng gia.

- Số lượng Huyết Lang của Bàng gia Vệ rất ít, chỉ có mười tám người, nhưng mỗi người đều là võ sư hóa kình, và am hiểu hợp kích chi thuật. Chín người hợp tác cùng đánh, thực lực trực diện không thua kém các võ sư luyện cốt.

- Với sức mạnh của Bàng Thiên Bằng cùng hai vị sư đệ, tại Phương Sóc Thành, bọn họ đã đủ sức tung hoành vô địch. Nhưng lần này xuất hiện lại dẫn thêm cả chín vị Huyết Lang vệ, dường như mục tiêu của họ hẳn không phải là huyện Cái Thông.

Vì vị trí của huyện Cái Thông cũng là hướng đông.

- Ta nghĩ không phải, Ô Dương Sơn quá nguy hiểm và khó dò, Bàng Kỳ Vi sẽ không để cho Bàng Thiên Bằng đi vào đó mạo hiểm.

- Nếu thật sự muốn săn bắn ở Ô Dương Sơn, nhất định sẽ dốc toàn lực chứ không phải vì chỉ với mấy người của Huyết Lang Vệ.

- Dù Huyết Lang Vệ giỏi trong việc giết người, nhưng khi đối diện với dị thú trong rừng, chưa hẳn sẽ mạnh như vậy!

- Vậy nên cũng không cần lo lắng, miễn là họ không đi cùng hướng với chúng ta, thì không cần quan tâm đến họ.

Tần Tử Lăng nói vui vẻ.

Bàng Thiên Bằng muốn đi đâu, liên quan gì tới Tần Tử Lăng hắn.

- Đúng vậy.

Tiêu Thiến nghe vậy mở miệng khen ngợi một chút, sau đó mỉm cười, thu hồi ánh mắt, Hạ Nghiên bèn buông xuống rèm xe.

- Kéo!

Khi Hạ Nghiên hạ màn xe xuống, Thạch Long giật dây cương một cái, hét to một tiếng, Vân Báo Mã vội cử động bốn cái chân.

...