← Quay lại trang sách

Chương 238 Liệt Thiên Đao

Cửa hàng này có diện tích khá lớn, hai bên trái và phải sắp xếp hai nhóm giá binh khí ngay ngắn.

Phía trên là các loại đao, thương, kiếm, kích, mâu, và phủ đẳng binh khí. Ánh mặt trời chiếu vào, khiến mũi hàn lấp lánh, tạo ra một cảm giác sát khí dày đặc.

Dường như tiệm này có địa lợi không tốt, khi Tần Tử Lăng bước vào, trong tiệm trống rỗng không có ai.

Ông chủ đang cầm mảnh vải vô tình lau chùi một thanh trường đao, và khi thấy đoàn người Tần Tử Lăng tiến đến, ánh mắt hắn rơi vào huynh đệ Thạch Long Thạch Hổ, hai người cao lớn và hùng hậu.

Ánh mắt hắn lập tức phát sáng, bỏ trường đao lên trên quầy hàng và vội vàng đi ra đoán đám người.

- Các vị khách quan, ở đây binh khí đều là đệ tử Kim Kiếm Tông chế tạo. Mỗi món binh khí không chỉ đi qua hàng loạt khâu kiểm tra và rèn luyện, mà còn dùng máu tươi dị thú để huyết tế, hoàn toàn khác biệt so với những binh khí thông thường bán ở thị trường.

- Rất nhiều võ sư, thậm chí đại võ sư, đều tới đây để chọn mua binh khí chất lượng cao. Hai vị khách quan nhìn thì đã rõ, khí huyết của hai người đang phong phú, kình lực mạnh mẽ. Nếu kết hợp với binh khí ở đây, chắc chắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, không thể địch nổi!

Ông chủ đại khái trình bày.

- Ha ha, chưởng quỹ, ngươi vẫn rất nhạy bén. Nhưng hai huynh đệ bọn ta đã có binh khí.

Thạch Long chỉ vào phía sau lưng mình, lộ ra chuôi đao, và nói.

Chủ tiệm lúc này mới phát hiện phía sau hai người quả thực đã có vũ khí, thực sự là thất vọng.

Vào lúc này, giọng nói từ phía sau vọng đến:

- Ông chủ, mau đem thanh đao kia ra để ta xem.

Đại chủ tiệm nghe theo âm thanh, nhìn lại và thấy Tần Tử Lăng đang nhìn vào góc cửa hàng, nơi có một thanh đao lâu năm không ai mua, hắn liền thu hồi ánh mắt và sau đó quan sát Tần Tử Lăng một lúc rồi lắc đầu nói:

- Khách quan, thanh đao kia có lẽ không phù hợp cho ngươi. Nếu ngươi thực sự ưa thích đao, có thể chọn một món khác trong hàng binh khí này.

- Ừm, vì sao?

Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi nổi lên một tia hiếu kỳ.

Thành đao kia nhìn xa xa có một loại cảm giác nặng nề, lúc đó Tần Tử Lăng mới nổi lên một tia hứng thú, không nghĩ tới điếm lão bản lại nói rằng hắn không thích hợp dùng nó.

- Ngươi biết rõ cây đao đó nặng bao nhiêu không? Chính là sáu trăm cân đấy! Sợ rằng hai vị võ sư mạnh mẽ đây cũng phải dùng sức, cho dù ngươi có cầm được, làm sao có thể thi triển đao pháp?

Điếm lão bản trả lời.

Thạch Long và Thạch Hổ huynh đệ nghe vậy, cả hai đều coi mình là người có khí lực phi thường, nhưng đồng thời cũng không thể kìm lòng kinh ngạc.

Thạch Long lắc đầu liên tục nói:

- Không cách nào dùng, không cách nào dùng. Nó nặng đến vậy, mang nó trên người cũng là một gánh nặng lớn, trừ phi có võ công thâm hậu, mới có thể sử dụng thanh đao này!

Nghe điếm lão bản kể về trọng lượng của cây đao, Tần Tử Lăng cảm thấy vui vẻ và háo hức.

Với lực lượng mạnh mẽ hiện tại, hắn đã có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp, và việc cầm cây đại đao nặng sáu trăm cân này khiến hắn thêm phấn khích.

Hắn tưởng tượng rằng khi sử dụng thành đao này, một đòn đánh sẽ đủ để làm nát cả thiên hạ, máu đổ thành sông.

Nhưng đến khi Thạch Long và Thạch Hổ đều nói rằng người muốn mua thanh đao này đều là kẻ “có nước vào đầu”.

Tần Tử Lăng gần như muốn đạp hai người này một chân ra khỏi cửa hàng.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng liếc mắt về phía họ và nói:

- Mang thanh đao kia đến cho ta xem đi!

Hai huynh đệ Thạch gia nghe như vậy, "Ô!" một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy ra không kiểm soát.

- Còn ô? Còn không mau đi lấy!

Vân Tây Ngô nói với hai tên nhi tử đầu đất.

- Vâng, vâng!

Cả vội vàng gật đầu, sau đó vác thanh đại đao lên.

Cũng may hai huynh đệ Thạch Hổ là võ sư kình lực, cũng xem như nâng một thanh đại đao sáu trăm cân cũng không vấn đề gì, chỉ là có hơi dùng sức.

- Tần tiên sinh.

Cả hai huynh đệ Thạchg gia đưa cây đại đao đến trước mặt Tần Tử Lăng, sau đó nhìn Tần Tử Lăng với vẻ hoang mang.

Tần Tử Lăng không ngay lập tức cầm cây đại đao, thay vào đó, hắn nhẹ nhàng chạm nó bằng tay.

Thanh đại đao này có hình dáng tương tự cây Mạch Đao được ghi chép ở thời triều Đường, với một phần lưỡi đao và một phần chuôi đao có thể tháo rời.

Thân đao của nó mang một điểm nhỏ, có thể sử dụng độc lập, nhưng khi ghép vào chuôi trường đao, nó có chiều cao hơn một người, thân đao rộng bốn ngón tay và khá ngắn.

Thân đao được làm khá dày ở giữa và có mũi đao sắc bén.

Ngón tay Tần Tử Lăng chạm vào thân đao, tạo cho hắn một cảm giác băng lạnh và một sự nặng nề khó nói rõ, không giống như cảm giác của sắt thép thông thường.

- Ông chủ, đại đao này là chế tạo bằng chất liệu gì?

Tần Tử Lăng hỏi một bên, một bên nắm chặt chuôi đao, một tay nâng thân đao lên.

Cầm trong tay, cảm giác rất tốt, trọng lượng vừa phải.

Tần Tử Lăng gần như không nhịn được muốn vung lên mấy nhát đao hoa, để cho người bán và huynh đệ Thạch gia nhìn thấy, để bọn họ xem là đầu hắn có úng nước hay không.

Nhưng ý nghĩ này chưa kịp khoe khoang chưa kịp hiển hiện hết thì bị hắn dập lại.

Khiêm tốn là phẩm hạng của võ đạo, vừa rồi đã tỏ ra có chút tự mãn!

May mắn thay, trừ Tiêu Thiến có vẻ mặt vẫn bình thường, những người khác gặp Tần Tử Lăng vung tay lên cầm đại đao vẫn không khỏi giật mình.

- Đại hiệp thật là có thần lực! Còn về chất liệu của chiếc đao này, ta cũng không biết chính xác. Khi ta nhận tiệm này, ông chủ cũ nói rằng nó được làm từ Thiên Ngoại Vẫn Thiết.

Điếm lão bản nhấn mạnh, vẻ mặt tràn đầy kính phục.

- Thực sự vậy sao?

Tần Tử Lăng đặt một câu hỏi đầy ngạc nhiên, sau đó đưa tay sang giá binh khí và lấy một thanh chiến phủ đặt lên thân đao.

- Coong!

Âm thanh vang vọng mạnh mẽ, tia lửa phát ra từ nơi va chạm.

Một luồng ánh sáng hàn quang từ bên trong lộ ra, lưỡi đao đen thùi không có bất kỳ lỗ hổng nào, nhưng thay vào đó, trên lưỡi búa chiến phủ lại va phải vào một lỗ hổng.

Tần Tử Lăng cảm thấy hết sức hứng thú trong lòng.

Thanh đao này cân nặng lên đến 600 cân, và chất liệu của nó rất cứng cáp.

Nếu một đao chém xuống, thậm chí một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị chia làm đôi!

- Đao này giá bao nhiêu

Tần Tử Lăng hỏi.

- Khách quan muốn mua chỉ cần ba trăm lượng bạc thôi.

Điếm lão bản nói.

- Được, Hạ Nghiên, trả tiền cho ông chủ.

Tần Tử Lăng quyết định ngay.

Thật là rẻ tiền!

...

Kéo!

Hai con Vân Báo Mã kéo một chiếc xe ngựa sang trọng chạy vút qua đường đèo của Thanh Hà Quận thành.

Bên trong xe ngựa, Tần Tử Lăng bước lên và mở một hộp đao.

Trước đó, hắn đã mua một thanh đao dài hơn hai thước và phân tách thành hai phần, sau đó đặt vào trong hộp này.

Khi tháo ra và nhìn cùng lúc, Tần Tử Lăng nhận ra rằng trên chuôi đao có khắc hai dòng chữ nhỏ mạnh mẽ.

Liệt Thiên!

Chữ viết nhỏ, và thân đao toàn thân đen thùi, khiến nó trông mạnh mẽ và không thể coi thường nếu không nhìn kỹ.

Trong xe, Hạ Nghiên và Vân Tây Ngô thường xuyên liếc mắt nhìn Tần Tử Lăng khi hắn mở hộp đao dưới chân với ánh mắt đầy hứng thú.

Các nàng ban đầu nghĩ rằng Tần Tử Lăng chỉ đơn thuần tò mò, hỏi về chiếc đao lớn và nặng nề này, nhưng kết quả lại không ngờ hắn lại mua nó.

Thực tế là không chỉ Hạ Nghiên và Vân Tây Ngô, thậm chí Tiêu Thiến cũng cảm thấy ngạc nhiên và hiếu kỳ.

Nàng và Tần Tử Lăng đã giao thủ, nàng cũng biết khí huyết thuần túy của hắn cũng có thể so với võ sư hóa kình.

Nhưng việc sử dụng đao nặng 600 cân này, việc cầm nó và thực hiện đao pháp là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Ngay cả Tiêu Thiến muốn sử dụng đao này để thực hiện đao pháp cũng phải tốn kình lực, lực lượng to lớn, chưa kể đến vấn đề về khả năng vận chuyển.

- Đại ca, việc thi triển đao pháp bằng đao này thật sự tốn lực quá, và còn có vấn đề về khả năng vận chuyển kình lực…

Tiêu Thiến chỉ vào hộp đao trước chân của Tần Tử Lăng và nói.

- Đao này được làm từ chất liệu đặc thù, cứng rắn và nặng nề đặc biệt, rất hiếm thấy. Nhưng lại chỉ ba trăm lượng bạc, mua trước dành dụm, có thể sau này sẽ dùng được.

Tần Tử Lăng nở một nụ cười và nói.

- Vậy là đại ca muốn để dành dùng sau này à.

Tiêu Thiến tỏ ra hài lòng và nói.

Hạ Nghiên và Vân Tây Ngô nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt trầm tư, bây giờ mới phục hồi bình thường.

Mặt trời vẫn chưa chính thức lặn vào Ô Dương Sơn, Tần Tử Lăng và nhóm của hắn đã đến Thanh Hà Quận.