Chương 285 Làm khách
Kim Quan Hạc bị đánh trên không trung, lác đác nhấp nhô, nhiều lần cố gắng phản kháng nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi sự bị khống chế.
Những cú đánh thiết quyền của Tần Tử Lăng liên tục đổ xuống, khiến nó chịu đau đớn trên không trung và không thể phản kháng thêm.
Dưới chân núi, Phương trưởng lão và các đồ đệ nhìn lên không trung, chứng kiến cảnh tượng này, mắt họ trừng to, miệng mở rộ, ngạc nhiên đến mức không thể tin nổi.
Trong một khoảnh khắc, họ hoàn toàn bị choáng váng.
Một lúc sau, Phương trưởng lão và các đồ đệ mới âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng họ đều thầm ngưỡng mộ.
Không thể không công nhận, có thể xưng huynh gọi đệ với tông chủ như Tần Tử Lăng thực sự là một cường giả!
Đỉnh núi Kim Kiếm Phong trông lên, hình ảnh của Tần Tử Lăng còn hùng vĩ hơn.
Núi này tựa hồ như bị người khác dùng một thanh cự kiếm cắm thẳng xuống, một tòa cung điện hùng vĩ đứng sừng sững trên đỉnh núi, cắm thẳng vào mây xanh, bốn phía là quảng trường sang sát nhau…
- Những môn phái đạo môn quả thật là có nội tình. Dù có suy tàn, nhưng về độ uy nghiêm, nơi đây khác hẳn so với gia tộc tầm thường của Phương Sóc Thành.
Tần Tử Lăng cảm khái một chút trong lòng.
Hắn chuẩn bị thúc Kim Quan Hạc cúi đầu, để nó bay xuống đất trước cung điện.
Đột nhiên, hắn có đề cao cảnh giác.
Hai mắt Tần Tử Lăng hướng mắt về là chỗ cửa của cung điện.
Trong tầm mắt của hắn, có một người đang đứng ở cửa, gương mặt nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, dường như là một thân già yếu.
Mặc dù vẻ ngoại hình của hắn trông già yếu, nhưng trong mắt của Tần Tử Lăng, hắn lại toát lên một sự mạnh mẽ, như một thanh lợi kiếm đang rời khỏi vỏ.
Một khi thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, nó tỏ ra mạnh mẽ và sắc bén vượt trội, không có gì có thể kháng cự.
- Người này là ai? Chỉ cần đứng yên một chỗ, ta đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn, thậm chí còn lớn hơn Long Khiếu Thiên! Chẳng lẽ là Kiếm Bạch Lâu?
Tần Tử Lăng trong tâm hồn bỗng nảy mình.
- Sư phụ!
Khi vừa nghĩ xong, Phong Tử Lạc đột nhiên xuất hiện trước mặt vị lão giả kia, hơi cúi đầu hành lễ.
Thấy vị lão giả kia thật sự là Kiếm Bạch Lâu, Tần Tử Lăng cũng không thể giữ thái độ thờ ơ.
Hắn mang theo Tả Thông từ lưng của Kim Quan Hạc thả người xuống.
- Tần Phong và đệ tử Tả Thông gặp qua Kiếm tiền bối.
Tần Tử Lăng cúi đầu lễ phép, còn Tả Thông tỏ ra rất biết điều, quỳ gối xuống đất để bái lễ trước Kiếm Bạch Lâu.
- Trách không được lần trước sau khi Tử Lạc trở về, nhớ mãi không quên, nhiều lần nhắc đến ngươi, quả nhiên rồng kiệt trong chúng nhân a!
Kiếm Bạch Lâu cười và vuốt râu, đôi mắt của hắn như hai lưỡi kiếm sắc bén, dường như muốn thấu xuyên cả thân thể của Tần Tử Lăng.
- Kiếm tiền bối quá khen.
Tần Tử Lăng nhanh chóng tỏ ra khiêm tốn, trong khi trong tâm hồn hắn thầm mỉm hô, nhớ mãi không quên ta làm gì?
- Chân lực hậu kỳ thủy hệ, ngươi đã có khả năng vượt qua luyện khí sư cảnh giới chân nguyên sơ kỳ, chỉ riêng điều này đã đủ để ngươi nhận những lời này, hơn nữa ngươi còn rất trẻ.
Kiếm Bạch Lâu nói, trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng.
- Tiền bối thật xứng danh là Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Tần Tử Lăng nhanh chóng khom người, vuốt mông ngựa và nói, trong lòng hắn nhẹ nhõm một tiếng như thể thở phào nhẹ nhàng.
Xem ra đồ văn giữa ngực kia phối hợp với thần hồn mạnh mẽ của ta, một khi ẩn giấu kình lực khí huyết, cho dù cường đại như Kiếm Bạch Lâu cũng không thể đại đạo ta mạnh nhất là võ đạo.
Mộc hệ chân lực bị che lấp bởi thủy hệ, lại có thần hồn tượng trợ, lại có thể dễ dàng tránh thoát khỏi cảm nhân của hắn.
- Ha ha! Ngươi so với Tử Lạc thì biết nói chuyện hơn đó.
Kiếm Bạch Lâu cười ha ha, sau đó nói:
- Vào trong rồi nói chuyện.
Tất cả mọi người bước vào phòng lớn, khách và chủ ngồi xuống sẵn sàng bắt đầu cuộc trò chuyện.
Trong phòng, ngoài sư đồ Kiếm Bạch Lâu, hai vị trưởng lão vừa hạ sơn tiếp khách, thì bây giờ lại có thêm hai vị trưởng lão.
Tổng cộng bốn vị trưởng lão này, trừ một người có cái cằm dài và một nốt ruồi đen, nhìn như là nhỏ hơn Phong Tử Lạc một vài tuổi, còn những người khác thì lớn tuổi hơn hắn.
Bốn người trưởng lão này, mỗi người đều có tu vi chân lực hậu kỳ.
- Chuyện ở long mạch, Tử Lạc đã kể cho ta, Kim Kiếm Tông nợ ngươi một ân tình.
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Kiếm tiền bối quá khen, nếu không có sự can thiệp của Phong tông chủ và Thôi gia chủ, ta cũng không có chút cơ hội để ra tay.
Tần Tử Lăng nhanh chóng phản hồi.
- Chúng ta ở Kim Kiếm Tông, mối quan hệ giữa chúng ta đã rõ ràng, không cần khiêm tốn.
Kiếm Bạch Lâu vẫy tay nhẹ, sau đó chuyển sang chủ đề khác:
- Tần tiểu hữu đến đây, chắc chắn không phải vô cớ. Nếu có vấn đề gì, cứ nói ra, chỉ cần Kim Kiếm Tông có khả năng thực hiện, đương nhiên sẽ không khước từ.
Tần Tử Lăng nghe Kiếm Bạch Lâu nói lời thẳng thắn và hào sảng như vậy, không hề ngần ngại thứ gì.
Hắn cảm thấy một sự tôn trọng lớn đối với Kiếm Bạch Lâu.
Do đó, Tần Tử Lăng cũng không do dự và nói:
- Vãn bối thật sự có một việc cần giúp đỡ, nhưng việc này không cần gấp, tạm thời chưa cần giải quyết. Vãn bối muốn trước hết hỏi một vấn đề.
- Xin nghe.
Kiếm Bạch Lâu gật đầu đồng ý.
- Ta nghe nói rằng tiền bối trong vài năm trước đã bị một cao thủ ma đạo tấn công, bị thương nặng, và bây giờ do tuổi tác lại cao, nên cần huyết nhục Hóa Ly để hồi phục và tăng cường khí huyết. Tuy nhiên, ta thấy thể trạng tiền bối cơ hồ không ổn, dám hỏi huyết nhục Hóa Ly có thật sự có hiệu quả không?
Tần Tử Lăng đặt câu hỏi.
Kiếm Bạch Lâu là Định Hải Thần Châm của Kim Kiếm Tông, hắn có vai trò quan trọng trong tông, đảm bảo trật tự.
Tần Tử lăng phải đảm bảo Kiếm Bạch Lâu không có việc gì thì tả Thông mới có yên tâm học đạo ở Kim Kiếm Tông.
Lời này Tần Tử Lăng vừa nói ra, một đôi bạch mi của Kiếm Bạch Lâu run run lên, đôi mắt chỗ sâu hiện lên vẻ kinh ngạc, mà đám người Phong Tử lạc lộ ra vẻ bi phẫn.
Phương trưởng lão có tính cách nóng nảy và dễ tức giận, không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hắn nhanh chóng bày tỏ sự bất bình và tức giận trước tình hình hiện tại, mở miệng nói:
- Còn không phải do Bích Vân Tông và Kim Liệt Môn quá âm hiểm vô sỉ hay sao. Họ biết rõ tình huống của sư bá, có huyết nhục Hóa Ly để hỗ trợ, thương thế đã phải giảm bớt. Nhưng họ lại liên thủ đến gây phiền phức, ép sư bá phải xuất thủ, làm cho vết thương của sư bá tái phát và trở về trạng thái ban đầu!
Tần Tử Lăng không khỏi mắt nháy một cái, hỏi:
- Bích Vân Tông và Kim Liệt Môn là hai trong tam đại đạo môn luyện khí và tông môn võ đạo của Tây Vân Châu sao? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng tông môn sao? Ta không tin họ lại điên cuồng đến mức hạ thấp uy danh của mình.
- Những môn phái như Bích Vân Tông và Kim Liệt Môn, tự cho mình là lãnh đạo của đạo môn luyện khí và tông môn võ đạo trong Tây Vân Châu, bọn họ xem trọng danh tiếng và uy vọng của mình, nhưng bọn họ cũng đã nghĩ đủ cớ để đến tận đây ép công!
Phương trưởng lão nói với vẻ tức giận và khinh thường.
- Chỉ giáo cho?
Tần Tử Lăng hỏi lần thứ hai.
- Hừ, Tần đạo hữu, ngươi vừa hỏi ta lại càng tức…
Mặt của Phương trưởng lão đỏ bừng vì tức giận, râu mép run rẩy không ngừng:
- Ngươi có từng nghe nói qua chuyện Long Khiếu Thiên, trưởng lão của Kim Liệt Môn bị mất tích chưa?
- Long Khiếu Thiên mất tích? Hắn chính là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ a?
Tần Tử Lăng giật mình với thông tin này.
Giật mình này là giật mình thật, dĩ nhiêu không phải chuyện Long Khiếu Thiên mất tích làm hắn giật mình, mà hắn giật mình là vì lần thụ thương này của Kiếm Bạch Lâu có liên hệ với hắn.
- Chính bởi vì vì Long Khiếu Thiên là đại võ sư luyện cốt hậu kỳ, hắn bị mất tích đương nhiên cũng gây đến rắc rối vô cùng lớn, tám phần mười là bị người khác tập sát, lúc đầu Long Khiếu Thiên có chết hay không, căn bản không liên quan đến chúng ta, kết quả trước khi Long Khiếu Thiên trước khi mất tích lại vừa vặn cưỡi Huyết Thương Ưng bay ngang qua Kim Liêu Huyện, mà sư bá vừa vặn có ra ngoài một chuyến.
- Cho nên, bọn họ cho rằng Kiếm tiền bối tập sát Long Khiếu Thiên??
Biểu tình của Tần Tử Lăng càng trở nên phức tạp vi diệu hơn.
- Kỳ thực có phải là sư phụ ta tập sát Long Khiếu Thiên hay không cũng không quan trọng, quan trọng là lấy cớ đánh sư phụ ta lộ nguyên hình mà thôi, kỳ thực nói đến cũng là chúng ta tính sai, không tính tới lòng người vậy mà hiểm ác như thế, nhưng nói đến cùng, sư phụ ta là nhân vật bực nào, làm sao cho bọn họ cơ hội chuộc lợi!
Phong Tử Lạc nói, trên thân tản ra hàn ý lạnh như băng.