Chương 302 Ly khai
Tại sao? Lão sư chưa đến trăm tuổi mà? Hơn nữa, ngươi cũng nói rồi, Tử Mẫu Chủng Ma Ấn đã bị giải trừ, dù không có Hóa Ly thịt để tương trợ, thương thế của ngươi vẫn có thể khỏi hẳn, thậm chí với Hóa Ly thịt, còn có thể kéo dài chút thọ nguyên sao?
Tần Tử Lăng hỏi tiếp.
- Vi sư mặc dù chưa đến trăm tuổi, nhưng đã hơn 90 tuổi. Trong thời gian đó, cần phải bắt giết một đầu dị thú ngũ phẩm, cướp lấy huyết nguyên, và tìm được một đầu Kim Sát địa mạch. Tất cả đều là những việc siêu nhiên khó khăn, thậm chí tỉ lệ đột phá pháp nguyên cũng rất thấp, trong mười người có thể chỉ có một người thành công. Dựa vào thiên tư của vi sư, hai mươi mốt năm trước, có thể tự tin trong việc giành được huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm và Kim Sát địa mạch. Nhưng bây giờ, đã quá muộn!
Kiếm Bạch Lâu nói.
- Ngũ phẩm dị thú? Kim Sát địa mạch?
Tần Tử Lăng nhíu mày.
- Thực tế, Kim Kiếm Sơn chúng ta ban đầu là có một đầu Kim Sát địa mạch, thật đáng tiếc rằng hơn trăm năm trước, Kim Kiếm Tông trải qua đại kiếp, Kim Sát địa mạch bị phá hủy. Hai mươi mốt năm trước, chúng ta may mắn tìm thấy một vùng hẻo lánh của Thanh Hà Quận, nơi đó có một đầu Kim Sát địa mạch cỡ nhỏ.
- Kết quả không biết làm sao lại lọt tin tức ra ngoài, bị người của Bích Vân Tông biết được, bọn hắn trắng trợn nói rằng tòa núi kia là của bọn hắn.
- Kim Sát địa mạch liên quan đến việc đột phá pháp nguyên, sư phụ đương nhiên không chịu thua. Về sau cốc chủ của Huyền Vụ Cốc qua lại với phán quan của Tây Vân Châu, khiến sư phụ phải quyết đấu một trận với Thanh Tùng đạo trưởng. Sư phụ chung quy không phải tông sư cảnh giới pháp nguyên, cuối cùng chân nguyên tiêu hao quá lớn nên không thể địch lại Thanh Tùng đạo trưởng.
- Sau đó, trên đường trở về, chúng ta bị U Minh Giáo tập kích. Sau khi sư phụ và Thanh Tùng đánh một trận lớn, tất nhiên không thể đối đầu thêm với Hận Thiên điện chủ của U Minh Giáo. Kết quả là sư phụ bị đánh đến trọng thương, hai người sư thúc bị giết ngay tại chỗ, và ta cũng bị thương. Nếu không phải do sự việc này, Kim Kiếm Tông cũng không phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như hiện tại, và sư phụ cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đột phá pháp nguyên.
Phong Tử Lạc tiếp tục kể lại.
- Thì ra là như vậy.
Tần Tử Lăng nghe được giải thích, thì mới hiểu rằng là việc gì đã xảy ra vào hai mươi mốt năm trước, mà lại khiến Kim Kiếm Tông đường đường là đệ nhị tông môn bị tổn thương nguyên khí đến mức này, mặt mày hắn trầm đi, nói:
- Lúc đầu là sư phụ và Thanh Tùng đối đầu, bị tiêu hao quá nhiều sức lực, sau đó lại có U Minh Giáo của Tây Vân Châu đến tập kích, tất cả mọi việc dường như đều đã được lên trước, có vẻ không hề đơn giản như bề ngoài.
- Đúng vậy, một núi không thể có hai hổ, Bích Vân Tông đã quyết định không muốn thấy Kim Kiếm Tông chấn hưng lần nữa. Không chỉ có Bích Vân Tông, mà còn có Huyền Vụ Cốc, phán quan phủ và các thế lực khác cũng không mong muốn thấy Kim Kiếm Tông sẽ trở lại thời kỳ hoàng kim. Tuy nhiên, vào lúc đó, chúng ta không thể nào ngờ rằng họ sẽ tìm đến ma giáo để đè ép Kim Kiếm Tông.
- Đương nhiên lúc đó bọn ta cũng biết việc này không hề đơn giản. Nhưng sư phụ và ta bị thương, hai sư thúc của chúng ta bị giết, Kim Kiếm Tông đã bị tổn thương nguyên khí, làm gì còn sức mà truy cứu việc này? Chúng ta có thể chỉ có thể coi đây là một sự trùng hợp!
Phong Tử Lạc nói.
- Đúng vậy!
Tần Tử Lăng nhìn hai sư đồ một cách nghiêm túc, gật đầu và nói:
- Chúng ta nên tạm dừng một thời gian, để sư phụ và sư huynh hồi phục hoàn toàn, sau đó tiếp tục giả vờ thương thế để làm bộ. Quan trọng nhất là chúng ta cần có thêm thông tin và lên kế hoạch một cách rõ ràng.
- Liệu có cần phải làm như vậy? Khi sư phụ đã hồi phục hoàn toàn, thì coi như...
Phong Tử Lạc mày cau lại, lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt.
- Một ngày lão sư vẫn chưa trở thành tông sư, thì Kim Kiếm Tông chung quy vẫn ở vị trí phòng thủ. Đã như vậy, xuất đầu thì có ý nghĩa gì? Đơn giản là chúng ta cẩn thận che giấu một chút, đánh địch không thể kịp trở tay.
Tần Tử Lăng nói.
- Tử Lăng nói rất đúng. Tử Lạc, vấn đề của ngươi là phô trương quá mức, nếu không thì trước đây cũng sẽ không bị U Minh Giáo dòm ngó đến. Kỳ thực, năm đó vi sư cũng giống ngươi… Quá lộ liễu! Nhưng ngã một lần, là thời điểm tiết chế tài năng. Còn tông sư, vi sư không muốn, chỉ hy vọng thừa dịp còn sống, giúp các ngươi. Kiếm Bạch Lâu giải thích.
- Trời không tuyệt đường người, lão sư còn chưa tới trăm tuổi, sao lại từ bỏ ý niệm đó? Coi như khi ngươi đến trăm tuổi, mọi việc vẫn chưa chắc đã tận. Dị thú ngũ phẩm, ta tin chắc một khi Kim Kiếm Tông bỏ ra một cái giá thì vẫn có thể bắt được.
- Còn về Kim Sát địa mạch, tiếp theo đây, sư huynh nên phái nhiều người hơn đến Thanh Hà Quận để tìm cách, còn ta sẽ nhanh chóng tìm cách chiếm lấy Phương Sóc Thành. Mặc dù Phương Sóc Thành là một vùng rừng hoang cò gáy, nhưng cơ duyên ở đây vẫn là không ít, còn có Ô Dương sơn mạch để qua lại. Chỉ khi hoàn toàn kiểm soát Phương Sóc Quận, ta có thể đào sâu ba thước đất, hy vọng sẽ tìm thấy Kim Sát địa mạch. Tuy nhiên quan trọng nhất là lão sư phải duy trì nhuệ khí trong lòng, không thể để nó mất đi!
Tần Tử Lăng ngắt lời nói.
- Ha ha! Rất tốt! Rất tốt! Vi sư gần trăm tuổi, đạo tu là kiếm, trái lại vẫn không thể suy nghĩ thấu triệt bằng ngươi! Lần này, lời ngươi nói ra, thật sự khiến vi sư muốn đấu với lão thiên một trận nữa!
Sau khi nghe Tần Tử Lăng nói, Kiếm Bạch Lâu dần trở nên nghiêm túc hơn, khí thế trên người càng ngày càng tăng mạnh.
Hắn như một thanh kiếm sắc bén, chậm rãi rút ra, sau đó đột ngột cười to, bộ dạng hào hoa kiêu hùng không thể kìm nén!
...
Ba ngày sau đó, Tần Tử Lăng cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, bắt đầu rời khỏi Kim Kiếm Sơn.
Trước khi rời đi, thương thế của Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc đã khỏi hoàn toàn, và trưởng lão “trẻ tuổi” nhất nhận được một viên Hóa Nguyên Đan để bắn vọt lên chân nguyên cảnh.
Ban đầu, Phong Tử Lạc muốn tặng một con Kim Quan Hạc cho Tần Tử Lăng xem như tọa kỵ, tuy nhiên Tần Tử Lăng đã từ chối.
Không nói thế lực khắp Tây Vân Châu đều biết Kim Quan Hạc là dị thú được nuôi dưỡng bởi Kim Kiếm Tông, một khi hắn cưỡi lên Kim Quan Hạc, sợ rằng quan hệ giữa hắn và Kim Kiếm Tông sẽ khó mà giấu được, mặt khác, cưỡi Kim Quan Hạc bây cao trên trời, sẽ rất dễ tạo chú ý, cũng không phù hợp với tính cách kim tốn của Tần Tử Lăng.
Vết xe đổ a!
Kiếm Bạch Lâu trước đây cũng là nhân vật thực lực tông sư, nhưng kết quả thì lại bị người khác liên hợp tính kế, mà là hậu quả là dính "Bệnh nặng" suốt hơn hai mươi năm.
Sức mạnh của hắn hiện tại mặc dù cũng rất mạnh, so với thực lực lúc đó của Kiếm Bạch Lâu cũng không thua kém, nhưng đó chỉ là sức mạnh tổng hợp.
Nếu bị chú ý bởi nhân vật cấp tông sư, kết quả của hắn tám chín phần sợ rằng sẽ bi thảm hơn cả Kiếm Bạch Lâu!
Vì vậy, Tần Tử Lăng âm thầm quyết định, trừ khi mình thật sự có sức mạnh một chiêu đánh chết nhân vật cấp tông sư, hoặc là Kiếm Bạch Lâu trở thành một luyện khí tông sư, không thì hắn sẽ tiếp tục cứ như vậy, đứng ở phía sau màn mà tính toán mọi chuyện.
Tất nhiên, tốt hay xấu coi như là tiêu chuẩn của một nhân vật cấp tông sư, Tần Tử Lăng chắc chắn sẽ không còn cẩu thả như trước đây nữa.
Nên lộ mặt thì cũng nên lộ mặt, chỉ là tuyệt đối sẽ không đường hoàng lộ mặt giống như trước đây xuất hiện trước mặt Phong Tử Lạc.
Cưỡi trên con ngựa lông vàng đốm trắng băng trên quan đạo, Tần Tử Lăng nhớ tới thu hoạch lần này, thật sự có thể nói con đường phát triển đang ở trước mặt hắn.
Ở phía Phương Sóc Thành bên kia, có Tiêu Thiến đại biểu cho Tiêu gia, còn ở Thủy Nguyệt Sơn Trang, có Tả Nhạc đại biểu, Tần gia cũng đóng vai trò là một thế lực.
Hiện tại ở Thanh Hà Quận này, hắn lại có một nhân vật tông sư trấn giữ cả một môn phái.
Những thế lực này, hiện tại đều là một tay Tần Tử Lăng khống chế trong tối.