← Quay lại trang sách

Chương 304 Khiêu khích

La Ngọc Kha sao lại dính líu đến Lữ Thái Khung?

Tần Tử Lăng nói với sự cau mày.

La Ngọc Kha là một người mà Tần Tử Lăng không cảm thấy thân thiện. Dù sao, nàng đã từng là người yêu của thân thể này, về sau gặp chuyện không may thì Tần Tử Lăng mới tiếp nhận được cơ thể này, ít nhiều vẫn là hai người khác nhau.

Mặc dù có những điểm khác biệt trong tâm tình của hai người, nhưng Tần Tử Lăng không quá quan tâm.

Hắn có thể kiểm soát bản thân đóng kín mắt và làm ngơ, nên sớm hay muộn thì mọi chuyện sẽ tan biến hoàn toàn.

Nhưng bây giờ nghe chuyện, Tần Tử Lăng vẫn cảm thấy cần hỏi một chút.

- Ngươi cũng biết, trước đây bởi vì Nam Cung Việt, ta và La Ngọc Kha có mối quan hệ khá thân thiết. Nàng thấy Tả sư không chào đón nàng, lại gặp ta trở thành võ sư kình lực, vậy nên đến đây để xin ta giúp đỡ. Nhưng tình cờ gặp phải Lữ Thái Khung.

- Lữ Thái Khung thì là người háo sắc và háo thắng, hắn thấy La Ngọc Kha với thân hình nảy bật, hắc hắc, hắn bắt đầu thích nàng. Nhưng La Ngọc Kha từ trước đến nay vốn là nữ nhân thích bợ đít, hơn nữa Lữ Thái Khung lại là một trong sáu cao thủ trẻ tuổi nhất của Phương Sóc Thành, Lữ gia ta lại cưng chiều hắn nhất, hắn coi trọng La Ngọc Kha, đương nhiên nàng sẽ không thể nào khước từ.

- Tất nhiên, quan trọng nhất là La Ngọc Kha cũng không có ý định khước từ, nếu không thì dù có là đồng môn thì ta cũng sẽ can thiệp. Nhưng vì nàng không chống đối, ta tự nhiên thuận theo nàng. Hiện tại tình hình ở Phương Sóc Thành đang hỗn loạn, mọi người bất an, không ít thương nhân đã trở nên có gợn sóng trong lòng.

- Nhưng đầu năm nay khi đi trên đường, lại đến đất khách, không quen với cuộc sống ở đây, nhiều người cũng cảm thấy lo sợ. La gia cũng có một ít tài sản, lần này Lữ gia muốn dời đi một phần người và tài sản đến Thanh Hà Quận, vậy nên La gia cũng mượn tầng quan hệ của La Ngọc Kha mà nối tới.

- La gia muốn dựa vào Lữ Thái Khung, Lữ Thái Khung lại càng tỏ ra kiêu căng hơn, thậm chí xem La Ngọc Kha như một tiểu thiếp thị nữ sai bảo tới lui. Lúc đầu chuyện này chẳng có gì, nhưng dù sao La Ngọc Kha cũng là đồng môn của ta, hắn lại luôn trước mặt ta kiêu ngạo đến như vậy, đó không phải làm ta cảm thấy bất mãn sao? Đặc biệt hơn, La Ngọc Kha cũng không có tự trọng mà để mọi việc theo ý Lữ Thái Khung! Ta lại không nói, từ từ ta cảm thấy càng ngày càng căm tức trong lòng.

Lữ Thái Cường nói xong liền không kiềm chế được việc phất tay lên.

Tần Tử Lăng thấy như vậy thì cười cười xem thường

Lữ Thái Cường, người này, có những khuyết điểm và ưu điểm rất rõ ràng.

Khuyết điểm của hắn ấy là thích tự cao tự đại, thể hiện bản thân tốt; còn ưu điểm là hắn ấy khá quan tâm đến tình cảm đồng môn, rất nghĩa khí.

Hiện tại do sự việc liên quan đến La Ngọc Kha, phản ứng của Lữ Thái Cường cũng khá bình thường.

Khá nhanh chóng, hai người cưỡi ngựa đi song song đến một khu rừng nhỏ.

Dù sao Lữ gia cũng không phải là gia tộc phổ thông, thời khắc mọi người nghỉ ngơi, đều có tư binh của Lữ gia đứng bên cạnh cầm binh khí đề phòng, nhìn tới có chút sâm nghiêm.

Nhìn thấy Lữ Thái Cường đưa theo một người lạ đến đây, mọi người đều trông ngạc nhiên.

Tuy nhiên, khi gặp Lữ Thái Cường và Tần Tử Lăng cùng nhau nói chuyện và cười đùa, không ai dám can thiệp.

Lữ Kiến Thương và Lữ Thái Khung thì lại đang rất hưởng thụ, lúc này đã bày một cái bàn trà ở dưới một gốc cổ thụ.

Bàn trà được bày trên đó với hoa quả và trà bánh, và có một nữ tử xinh đẹp đứng bên trên để phục vụ, La Ngọc Kha cũng đang ở đó.

La Ngọc Kha, người đã luyện võ, đứng cùng những nữ tử khác hầu hạ Lữ Kiến Thương và Lữ Thái Khung.

Nàng mặc trang phục thanh lịch, với vẻ bề ngoài mạnh mẽ và sức trẻ tràn đầy.

Một số người hầu trong nhà đôi lúc vẫn lén liếc nhìn nàng một cái

Lúc này, đám người của Lữ Kiến Thương đã thấy Lữ Thái Cường và Tần Tử Lăng đến gần, vừa nói chuyện vừa cười.

Lữ Thái Khung nhíu mày một chút, trong khi Lữ Kiến Thương và La Ngọc Kha trông đều bất ngờ.

- Tần Phong, gặp qua Lữ sư thúc!

Không chờ Lữ Kiến Thương nói gì, Tần Tử Lăng đã cười và tiến tới, khom lưng để thể hiện sự tôn trọng.

- Ha hả, thật đúng là trùng hợp, vậy mà lại gặp ngươi ở đây!

Lữ Kiến Thương cười đáp, một tay chỉ về một chiếc ghế bên cạnh, mời Tần Tử Lăng ngồi.

Ban đầu, Tần Tử Lăng không che giấu khẩu âm của mình, lại tự xưng mình là Tần Phong như thế, dĩ nhiên Lữ Kiến Thương biết vị trước mắt đã dịch dung, mà thân phân thật của hắn là Tần Tử Lăng.

Cũng tại thời điểm này, La Ngọc Kha cũng nhận ra Tần Tử Lăng.

- Cảm ơn Lữ sư thúc.

Tần Tử Lăng nói thành thật và không khách khí khi ngồi xuống, cùng lúc nhấn mạnh bằng ánh mắt ra hiệu cho La Ngọc Kha.

Còn đối với Lữ Thái Khung, hắn cũng chỉ đơn giản là gật đầu ra hiệu một lần.

Ở Phương Sóc Thành, Lữ Thái Khung có thể xem là số một, lại thấy tên Tần Tử Lăng này chỉ gật đầu ra hiệu với hắn, đương nhiên Lữ Thái Khung sẽ lộ ra vẻ không hài lòng, hắn hỏi:

- Thái Cường, người tên Tần Phong này là...

- Hắn chính là người Hàn Thiết Chưởng Viện. Vừa mới gặp trên đường, nên mời tới đây uống ly nước trà.

Lữ Thái Cường trả lời và thỉnh thoảng chỉ tay, cho cả Tần Tử Lăng ngồi xuống.

- Thì ra hắn là đồng môn của ngươi tại Hàn Thiết Chưởng Viện, không có gì lạ khi ta chưa nghe tới cái tên Tần Phong này! Dù sao, hiện tại Hàn Thiết Chưởng Viện cũng chỉ có ngươi và Trịnh Tinh Hán là đã đột phá thành võ sư hóa kình, những người khác đều chỉ là hạng xoàng, không nghe tin cũng không có gì đặc biệt.

Lữ Thái Khung nói một cách không mấy quan tâm.

Trịnh Tinh Hán đã đột phá thành võ sư hóa kình, còn có đám người Dư Nham đột phá thành võ võ sư, nhưng những tin tức này đều bị đè lại, để tránh việc Thủy Nguyệt Sơn Trang bị phát triển khi phát triển quá nhanh.

Mà dù sao Lữ Thái Cường cũng có Lữ gia làm hậu thuẫn, điệu cao một chút ngược lại cũng không có vấn đề gì, đây cũng có cho việc hắn tranh giành quyền lực ở Lữ gia.

Vì vậy, chỉ có chuyện Lữ Thái Cường đột phá là công khai với bên ngoài.

Điều này cũng khiến cho Lữ Thái Cường từ người không được Lữ gia coi trọng, lại nhảy lên nhóm người nổi bật ở Lữ gia.

Điều này cũng là lý do mà Lữ Thái Khung có ý định hạ thấp vị trí của Lữ Thái Cường.

- Quả thật như vậy!

Tần Tử Lăng cười nhẹ, sau đó liếc mắt về phía Lữ Thái Cường đang mang vẻ tức giận.

Lữ Thái Cường lúc này cũng không thể làm gì khác, chỉ đơn giản phân công hạ nhân rót trà cho Tần Tử Lăng.

- Ngọc Kha, đoạn đường này thực sự có chút cực nhọc, ngươi giúp ta xoa bóp cổ một chút.

Lữ Thái Khung thấy Lữ Thái Cường không phản kháng, khóe miệng nhẹ cười, vẫy tay về phía La Ngọc Kha và sau đó chỉ vào vai mình, nói.