Chương 317 Liên hợp Quản Câu Phủ
Muốn giết Bàng Kỳ Vi kỳ thực cũng không khó…
Ánh mắt Tiêu Thiến chậm rãi quét qua mọi người:
- Về phần Bàng gia ở bên kia châu thành, bọn họ ở Tây Vân Châu vẫn còn chưa thể một tay che trời. Chỉ cần chúng ta có bằng chứng rằng Bàng Kỳ Vi bồi dưỡng phỉ bang, cấu kết cùng U Minh Giáo, đồng thời hãm hại đồng liêu, các loại tội danh này, Bàng gia ở bên kia châu thành sẽ không có lời nào để nói, thậm chí bọn hắn còn phải rạch rõ ranh giới với Bàng Kỳ Vi.
- Cái gì?
Mọi người khi nghe điều này, đều bất ngờ đến mức suýt chút nữa nhảy lên.
- Tiêu Thiến, Bàng Kỳ Vi là đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, năm đó vẫn là lấy hai tay sắt đá làm căn cơ ngưng luyện kình lực, thực lực của hắn so với đại võ sư luyện cốt sơ kỳ thông thường mạnh hơn một ít. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có chín vị Huyết Lang vệ, mỗi người đều là cảnh giới võ sư. Ngươi có thành đại võ sư luyện cốt, nhưng với hắn giết ngang sức ngang tài, đã là một nhiệm vụ khó khăn. Làm sao có thể giết hắn?
- Về phần định tội hắn, cũng không có khả năng. Hắn là quận trưởng, bây giờ có quyền thế một tay che trời ở Phương Sóc Thành, còn có chỗ dựa lớn, hắn tùy tiện có thể đưa ra một lí do thoái thác, thậm chí là nắm ngược về phía chúng ta.
Một lúc sau, mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, tộc lão Tiêu An Trì cau mày lắc đầu.
- Bằng vào thực lực cá nhân của ta cùng Tiêu gia, đương nhiên sẽ có trắc trở…
Tiêu Thiến giải thích:
nhưng nếu chúng ta có sự hỗ trợ từ Thủy Nguyệt Sơn Trang và Quản Câu Phủ, thì việc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Thủy Nguyệt Sơn Trang? Quản Câu Phủ?
Mọi người nghe vậy đều trợn tròn mắt.
- Thủy Nguyệt Sơn Trang, Tả Võ Sư, đã hoàn toàn hồi phục từ vết thương và tu vi đã tinh thuần hơn một bậc. Trịnh Tinh Hán đã trở thành võ sư hóa kình, còn có khoảng mười võ sư khác. Họ đã thu thập một số chứng cứ cần thiết từ đám thủy quỷ của Sâm La Bang.
- Họ hiện đang ẩn náu tại sào huyệt của Sâm La Bang, chờ đợi chúng ta và Quản Câu Phủ tham gia, sau đó, chúng ta sẽ hợp tác và chờ U Minh Giáo tự mình lao vào bẫy. Về phía Quản Câu Phủ, các ngươi không cần lo lắng, ta có biện pháp khiến bọn họ ra mặt.
Tiêu Thiến giải thích, lời nói của nàng như một cơn gió lốc, làm cho tất cả mọi người trong Tiêu gia phải bồi hồi.
- Quản Câu Phủ có địa vị cao và hoạt động độc lập, không thuộc quyền quản lý của quận phủ. Vì vậy, việc Quản Câu Phủ đứng về phía chúng ta, đồng thời thời còn tham gia vây giết người U Minh Giáo ở Vân La Hồ, tuyệt đối có thể làm thành bằng chứng. Tuy nhiên, vấn đề quan trọng nhất vẫn là tiêu diệt Bàng Kỳ Vi. Thủy Nguyệt Sơn Trang có lực lượng mạnh, lại có thể chúng ta, dù là kéo thêm Lữ gia, chỉ sợ vẫn không đủ a!
Hồi lâu Tiêu Văn Thần mới hồi tỉnh lại, trầm ngâm một lát sau mới mở miệng nói.
- Một mình ta đã có đủ thực lực tiêu diệt Bàng Kỳ Vi, nhưng Bàng Kỳ Vi là quận trưởng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, cho nên vẫn cần vài võ sư hóa kình tương trợ kiềm chế vài tên cường giả đứng bên cạnh hắn.
Tiêu Thiến nói.
- Cái gì? Ngươi có đủ sức tiêu diệt Bàng Kỳ Vi?
Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.
Tiêu Thiến chậm rãi đứng lên và nói:
- Đại bá, tam bá, các ngươi có thể thử dùng toàn lực công kích ta.
- Được, đi đến bí thất luyện võ!
Tiêu Văn Thần trầm giọng nói, trong mắt lóe chờ mong cùng vẻ hưng phấn.
Rất nhanh, mọi người dời bước vào phòng luyện võ ẩn mật dưới đất.
- Nơi đây là được rồi, mọi người cùng nhau ra tay đi!
Đến mật thất luyện võ dưới đất, Tiêu Thiến nói.
- Tất cả cùng lên? Ngươi tin tưởng bản thân đến vậy sao?
Đám người Tiêu Văn Thần cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi.
- Nếu như ta không thể chống lại đợt tấn công liên thủ của các ngươi, làm sao dám nói tiêu diệt Bàng Kỳ Vi?
Tiêu Thiến nhàn nhạt nói.
- Tốt!
Mọi người nghe vậy biến sắc, kình lực trên thân bắt đầu khởi động, bao vây Tiêu Thiến lại.
Rất nhanh, kình lực trong mật thất xao động, trảo ảnh Thanh Long rậm rạp.
Lại rất nhanh, từng đạo bóng người bị đánh bay ra ngoài, bỗng nhiên rơi vào vách tường được xây bằng vật liệu đặc biệt, cuối cùng là ngã xuống.
Bốn vị võ sư hóa kình, hai vị võ sư vận kình, vậy mà không thể ngăn cản được công kích chốc lát của Tiêu Thiến.
Ngã ngồi ở trên mặt đất, đám người Tiêu Văn Thần đầu tiên là khiếp sợ không gì sánh nổi, tiếp theo là cất tiếng cười to lên, mỗi người đều là vô cùng phấn khích.
Bốn vị võ sư hóa kình liên thủ tuyệt đối có thể chống đỡ một vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, mặc dù Bàng Kỳ Vi tương đối lợi hại, nhưng thêm hai vị võ sư vận kình, thì cũng có thể ganh đua cao thấp.
Nhưng tại Tiêu Thiến trước mặt, bọn họ lại chỉ có thể ngăn cản chốc lát.
Cái này làm sao không để bọn họ lại cảm thấy sửng sốt và phấn khích?
Tiêu Thiến thấy thế lại nhếch miệng mỉm cười.
Thực lực chân chính của nàng đã tương đương với những đại võ sư luyện cốt hậu kỳ thông thường, trong khi những thúc bá của nàng mạnh mẽ nhất chỉ là võ sư hóa kình thông thường, cả hai tầng thứ võ giả hoàn toàn không thể so sánh.
Nếu không phải nàng vừa rồi có ý kiểm soát sức mạnh, nếu muốn, nàng có thể buông tay chân ra mà, không cần quá nhiều thời gian, ngay lập tức tiêu diệt những trưởng bối này.
…
Khi Tiêu Thiến đánh bại sáu vị trưởng bối của Tiêu gia dưới mật thất, Tần Tử Lăng tại Quản Câu Phủ đã gặp được quản câu Kim Nhất Thần.
Kim Nhất Thần có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc bén có sự sắc nét đặc biệt, hắn mặc một bộ thanh y, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, toát lên vẻ uy nghiêm và bản lĩnh đầy bản sắc.
Kim Nhất Thần nhìn vào ánh mắt sắc bén của Tần Tử Lăng, mặt lộ một tia nghi hoặc.
- Ngươi nếu là do tông chủ phái đến tìm ta, nhất định là hạng người ưu tú mới xuất hiện trong tông, nhưng mấy năm ta đều về sơn môn vào mỗi năm, sao chưa bao giờ thấy qua ngươi.
Kim Nhất Thần hỏi, ánh mắt càng phát ra vẻ sắc bén chưa từng thấy.
Ngươi xem qua cái này thì hiểu?
Tần Tử Lăng mỉm cười, đưa tới thủ lệnh tông chủ.
- Thủ lệnh tông chủ!
Kim Nhất Thần thấy Tần Tử Lăng đưa lên thủ lệnh tông chủ, nhanh chóng khom người để tiếp nhận nó.
Khi mở ra và nhìn vào nội dung của thủ lệnh, Kim Nhất Thần mắt trợn to và lộ vẻ sợ hãi trên gương mặt.
Sau một khoảng thời gian dài, hắn mới nghiêng đầu lên và nhìn Tần Tử Lăng với vẻ mặt không thể tin được.
Thật sự, Tần Tử Lăng vẫn còn rất trẻ, có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi đổ lại.
Mặt khác, nội dung của thủ lệnh tông chủ quá kỳ lạ và chấn động, khiến cho Kim Nhất Thần không thể tin vào điều này.
Ngay sau đó, Kim Nhất Thần thủ hầu cẩn thận và khôn khéo hỏi:
- Ngươi... ngươi là sư thúc của ta?
Tần Tử Lăng không trả lời ngay mà thay vào đó đặt câu hỏi:
- Lẽ nào thủ lệnh tông chủ viết không đủ rõ hay sao? Hay có khả năng là thủ lệnh tông chủ bị làm giả?
Hắn nhìn Kim Nhất Thần với ánh mắt định thần.
Kim Nhất Thần này là người của Kim Kiếm Tông, cũng là người của Ty Thiên Giám.
Hắn tất nhiên phải xem xem, Kim Nhất Thần này còn bao nhiêu lòng trung thành với Kim Kiếm Tông, thủ lệnh tông chủ ở trong lòng hắn còn bao nhiêu quyền uy!
- Đệ tử Kim Nhất Thần bái kiến Tần sư thúc!
Hồi lâu, Kim Nhất Thần biến sắc, lui ra phía sau một bước, chỉnh lại áo mũ, cung kính cúi rạp người với Tần Tử Lăng.
- Tốt, ngươi không khiến ta thất vọng!
Tần Tử Lăng thấy Kim Nhất Thần không ỷ vào thân phận mình cũng không bởi vì tuổi tác của hắn mà khinh thường Tần Tử Lăng, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói.
Kim Nhất Thần nhìn Tần Tử Lăng như kiểu ông cụ non đánh giá chính mình, trong lòng mặc dù cảm giác là lạ, nhưng bên ngoài mặt vẫn không dám bộc lộ ra ngoài, mà là khách khí mời Tần Tử Lăng ngồi lên ghế, mình thì đứng trước mặt Tần Tử Lăng, hơi hơi khom lưng hỏi:
- Không biết chuyến này sư thúc đến đây, là có chuyện gì muốn bàn giao cho đệ tử?
- Ngươi ngồi xuống rồi nói sau.
Tần Tử Lăng chỉ chỉ tay về cái ghế, nói.
- Tạ sư thúc.
Kim Nhất Thần theo lời ngồi xuống.
- Chuyện lần này ta muốn phân phó cho ngươi làm, có can hệ rất lớn.
Tần Tử Lăng nói.
- Sư thúc mời nói.
Kim Nhất Thần ngồi ngay ngắn thẳng lưng, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Tần Tử Lăng gật đầu, cũng không quanh co lòng vòng với hắn, trực tiếp nói chi tiết về Sâm La Bang, U Minh Giáo, còn có việc mượn cơ hội lật đổ Bàng Kỳ Vi.