Chương 322 Một tên trúng hai con nhạn
Một thời gian sau, một người lão giả mặc áo đen và có khuôn mặt gầy đét bước lên phía trước, thấp giọng nói:
- Đại nhân, hay là lão nô nên đi một chuyến tới Phương Sóc Thành?
- Không cần…
Nam tử uy nghiêm lắc đầu và đá tay ra, nói:
- Chờ chuyện này qua sau rồi hẵn nói!
Ở phủ thứ sử, một người có vóc dáng thon dài, cao ráo, và khuôn mặt thanh tú để lại năm chòm râu dài.
Hắn toát lên một vẻ nam tính và lịch lãm ngồi đối diện với một nam tử khí chất nho nhã, ăn mặc kiểu văn sĩ, nói ra:
- Nhi tử của Tiêu An Dương không có một ai là thiên tài, ngược lại đã sinh ra một tôn nữ nghịch thiên a. Trong hai mươi lăm năm đã trở thành một đại võ sư luyện cốt, điều đặc biệt thực lực cũng không kém cạnh Ngụy Vũ Phúc chút nào. Thiên phú của nàng có thể xem là đỉnh lưu của Tây Vân Châu!
- Xem ra là đại nhân nổi lên lòng yêu tài a!
Văn sĩ nhận xét.
- Nàng đã giết Bàng Kỳ Vi, vậy tương lai sẽ là tràng cảnh nàng và Bàng Trí Uyên đánh đến không chết không thôi, nàng lại là một thiên tài nổi bật như vậy, không muốn nổi lòng yêu tài cũng là chuyện khó a. Việc bổ nhiệm nàng làm quận trưởng lần này, ta sẽ tự mình tiến hành một chuyến, đồng thời đưa nàng một phần bí dược luyện cốt tứ phẩm. Một cây làm chẳng nên nên non, vậy nên ta sẽ cố gắng bồi dưỡng thêm một hoặc hai đại võ sư luyện cốt ở bên cạnh nàng.
Nam tử râu dài nói.
- Đại nhân là lo sợ Bàng Trí Uyên sẽ xuống tay với nàng?
Văn sĩ hỏi.
- Trong thời gian ngắn, khả năng là không. Dù sao, vụ này liên quan đến phán quan phủ... Hơn nữa, với sức mạnh của Tiêu Thiến và khả năng của Bàng Trí Uyên, rất khó để làm việc này mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào, Tiêu Thiến cũng không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý để tự bảo vệ mình. Trong tình huống như vậy, người khác rất khó có thể tấn công nàng mà không bị phát hiện.
- Nhưng khi tình thế này qua đi, dựa vào tính cách của Bàng Trí Uyên, đã đánh mất Phương Sóc Thành, cháu trai lại bị giết, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ tìm cơ hội hạ thủ. Cho nên, Tiêu Thiến có một hoặc hai đại võ sư luyện cốt bên cạnh mình, sẽ là một biện pháp bảo vệ tốt.
- Nếu Bàng Trí Uyên không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết Tiêu Thiến, vậy sẽ để lộ ra nhiều tin tức, cũng không dễ giết được Tiêu Thiến.
Nam tử râu dài giải thích.
- Nếu dạng thiên tài như Tiêu Thiến, một tướng khó cầu, vả lại đại nhân cũng không yêu lòng về nàng như thế, sao không gọi nàng về dưới trướng để bồi dưỡng?
Văn sĩ đưa ra đề nghị.
- Chúng ta không thể biết chắc liệu nàng ta có đồng ý hay không. Một nữ tử hai mươi lăm tuổi đã trở thành đại võ sư luyện cốt sơ kỳ, thực lực lại không hề kém cạnh với đại võ sư luyện cốt trung kỳ. Chắc chắn tâm tư cũng không đơn giản, một khi ta điều động nàng về dưới trướng, như vậy sẽ khiến nàng sinh phản cảm, kết quả ngược lại không tốt.
- Hơn nữa, Phương Sóc Thành, mặc dù nằm ở một vùng địa phương khỉ ho cò gáy, nhưng vị trí của nó vẫn có sự quan trọng. Nếu có vấn đề xảy ra ở Cửu Cao Quận hoặc Hợp Nhai Quận, nơi đây có thể gây ra những tác động nhất đinh. Và Tiêu Thiến là cường giả để đảm bảo sự ổn định của những việc này.
- Còn về an nguy của Tiêu Thiến, ta có lý do để yên tâm. Nếu nàng ta có thể trải qua nhiều lần hung hiểm mà vẫn có thể sống sót, thì ắt hẳn nàng là một thiên tài thực thụ.
- Khi đó Tiêu Thiến sẽ chỉ càng hận Bàng gia thêm, hơn nữa sẽ càng phòng bị và chuẩn bị đối phó Bàng gia, đến lúc đó chỉ có thể đầu nhập vào dưới trướng của ta.
- Nếu nàng ta không thể chịu đựng được những khảo nghiệm này, cho dù chết rồi thì cũng không gây ra tổn thất bao nhiêu cho ta, trái lại, Tiêu Thiến chết đi, Bàng Trí Uyên sẽ bị hiềm nghi lớn nhất, đến lúc đó có thể vạch tội hắn một phen.
Nam tử râu dài vuốt râu mỉm cười nói.
- Đại nhân có lý!
Văn sĩ cúi đầu trả lời.
- Ha ha!
Nam tử râu dài nghe thấy đó mỉm cười rất thoải mái.
...
Tại Quản Câu phủ.
Tần Tử Lăng ngồi ở vị trí cao, còn Kim Nhất Thần ngồi bên dưới với tư thế nghiêm chỉnh, một bộ dạng hậu bối lắng nghe những lời dạy dỗ của tiền bối.
Trong vài ngày trước đó, Phương Sóc Thành đã chuyển quyền lãnh đạo trong vòng một ngày mà không gây ra bất kỳ biến động lớn nào.
Các thành viên chính của Bàng gia và Lâm gia, nếu không bị giết thì cũng bị bắt, không một người nào thoát khỏi.
Những công lao này đều được quy về cho Tiêu Thiến và giám sát sứ đại nhân của phán quan phủ.
Họ đã được tán thưởng rất lớn, mọi việc được thực hiện một cách tỉ mỉ và chu đáo, không để sai sót, làm việc thì nhanh lẹ, tu vi thì cao thâm.
Đặc biệt, việc Tiêu Thiến tham gia trực tiếp vào trận chiến ở quân doanh tây thành và tiêu diệt hai vị Huyết Lang Vệ, sau đó thậm chí còn đâm chết Bàng Kỳ Vi chỉ trong một thương đã gây ra một cơn sốc lớn.
Tin tức về hành động này nhanh chóng lan truyền và khiến danh tiếng của Tiêu Thiến bùng nổ lên đỉnh.
Hơn nữa, tin tức từ châu thành đã đến, sau một thời gian đàm phán và thỏa thuận giữa các thế lực, cuối cùng đã đạt được hiệp định.
Theo đó, Tiêu Thiến được bổ nhiệm là quận trưởng kiêm chưởng khống binh quyền, trở thành người trên vạn người ở Phương Sóc Thành.
Tuy nhiên, Tiêu Thiến phải hoàn thành nhiệm vụ bình định huyện Thừa Lâm và đánh bại các phe phản quân trong vòng một năm, nếu không, nàng sẽ mất chức vụ.
Hiện nay, cửa nhà của Tiêu gia gần như là bị người của các thế lực lớn nhỏ san bằng, tất cả mọi người đều muốn bái kiến Tiêu Thiến, sớm tối bàn giao mọi việc cho xong.
Tuy nhiên, Kim Nhất Thần hiểu rõ rằng tất cả điều này đều được sắp đặt và chỉ đạo từ phía sau bởi vị sư thúc trẻ tuổi ở trước mặt mình.
Mọi thứ đã được tính toán và thực hiện từng bước bởi người hắn.
Do đó, mặc dù Kim Nhất Thần có vị trí quan trọng tại Quản Câu Phủ, tuổi tác đã trung niên, nhưng khi đứng trước mặt vị sư thúc trẻ tuổi này, hắn vẫn duy trì tư thế của một hậu bối đối với tiền bối.
- Lần này, ngươi đã làm rất xuất sắc.
Tần Tử Lăng nhìn Kim Nhất Thần với ánh mắt tán thưởng và nói.
Lần này, Kim Nhất Thần đóng vai trò quan trọng không thể thiếu.
Nếu không có sự đóng góp của Kim Nhất Thần, dù đã tiêu diệt Bàng Kỳ Vi, Tiêu Thiến cũng sẽ gặp khó khăn lớn hơn trong việc leo lên vị trí quận trưởng của Phương Sóc Thành.
- Sư thúc đã đưa ra chiến lược và kế hoạch, đệ tử chỉ cần thực hiện nó mà thôi.
Kim Nhất Thần nói một cách khiêm tốn.
- Ngươi cũng không cần quá khiêm tốn. Lệnh là một chuyện, nhưng khả năng thực hiện nó lại là một chuyện khác. Ngươi có khả năng thực hiện nhiệm vụ một cách xuất sắc, công lao đi đầu lần này thuộc về ngươi.
Tần Tử Lăng lắc đầu, cười nói.
- Cảm ơn sư thúc đã khen ngợi.
Kim Nhất Thần lại một lần nữa tỏ ra khiêm tốn.
Tần Tử Lăng cười và nhấn mạnh với Kim Nhất Thần:
- Tính cách này của ngươi có lẽ không hề giống kiếm tu a!
Kim Nhất Thần giải thích:
- Đệ tử đã sống trong quan trường cũng nhiều năm, ngược lại cũng hiểu phong mang quá cũng dễ tổn thương chính mình, quá cứng rắn thì dễ gãy, cho nên tất cả phong mang đều bị đệ tử giấu sau vào bên trong.
Tần Tử Lăng đồng ý và gật đầu, sau đó tâm niệm của hắn động một chút, dao động trong không gian bắt đầu xuất hiện, bất người một hủ thuốc xuất hiện từ tay hắn, sau đó hủ thuốc bay về phía Kim Nhất Thần.