Chương 327 Phục kích
Đây là U Vụ Chướng!
Ô Động cưỡi trên Ứng Báo lộ vẻ mặt khiếp sợ, phát ra tiếng thét chói tai!
- Ngươi xem như có mấy phần kiến thức a!
Một giọng nói vang lên từ bên trong đám hắc vụ.
Tiếp theo, Ô Động lại cảm thấy hoảng sợ khi hai thanh loan đao màu đen đột nhiên phá vỡ hắc vụ chém về phía hắn.
Kiab đai tản ra điểm điểm u quang, phun ra nuốt vào thi lực lạnh như băng.
- Ngân Thi cao...
Ô Động lần nữa thét lớn.
Nhưng trước khi Ô Động kịp reo lên, từ đỉnh đầu của hắn đã xuất hiện hai cái móng vuốt sắc bén, xuất hiện một cách đột ngột, muốn móc vào đỉnh đầu của hắn.
Ô Động đang nằm giữa không trung, phải chống đỡ từ cả hai phía. Một bên lay động lục lạc, điều khiểu Ứng Báo rũ xuống một cách cấp tốc, tách ra khỏi hai phần công kích của loan đao, một bên giơ tay lên trời cách không mà đi.
Âm sát thi lực bùng phát ra, trên đầu hắn hình thành một cái bàn tay băng tinh toàn thân màu đen kịt.
- Coong! Coong! Coong!
Ba tiếng nổ vang lên trong không trung.
Hai thanh loan đao đánh vào phần cánh của Ứng Báo, tạo ra một vụ nổ lớn và bao quanh bởi ánh hỏa quang.
Ô Động lại mở ra lợi trảo, lập tức đánh nát bàn tay băng tinh.
Mặc dù Ô Động có thể điều khiển Ngân Thi cao giai, nhưng thực tế là tu vi của hắn chỉ ở cảnh giới chân nguyên trung kỳ, còn sức chiến đấu chân chính của hắn là đặt ở trên người Ứng Báo.
Lúc đầu nếu là có thể đứng ở trên mặt đất, hắn đương nhiên có thể ung dung đứng ở đằng xa thao túng Ứng Báo chém giết địch nhân.
Nhưng bây giờ cả người còn đang ở giữa không trung, căn bản không thể rời khỏi Ứng Báo.
Lần này không chỉ chịu vây công của Ngân Thi cao giai trên không trung, mà hắn còn phải ngạch sinh ngăn cản một kích cường đại nhất của Tứ Thủ, đây là khó khăn đến mức nào!
Ô Động đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Ứng Báo tăng tốc rơi xuống với tốc độ nhanh hơn.
Bất quá, Ô Động không kịp thở phào một cái.
Trong khi còn đang trong tình thế khó khăn, Ô Động còn chưa kịp đỡ thì không biết khi nào một thanh tam xiên kích đã đâm ngay vào ngực hắn.
- Aaaah!
Ô Động phát ra một tiếng kêu đầy tuyệt vọng và đau đớn.
Tiếng kêu đầy tuyệt vọng chết chóc vang lên trong U Vụ Chướng, nhưng không thể truyền ra ngoài.
Thanh tam xiên kích xuyên qua ngực Ô Động, làm cho hắn giãy giũa liên tục, ngập trong cảm giác đau đớn không tưởng.
Hồn phách của Ô Động lại bị Ám Thiên nắm trong tay, sau đó nhét vào trong miệng hắn.
Khi Ám Thiên nhét hồn phách của Ô Động vào miệng, Tần Tử Lăng đột nhiên đạp vào U Vụ Chướng một cái, sau đó chậm rãi bay ra khỏi hắc vụ.
Tần Tử Lăng vung tay lên, đưa thi thể của Ô Động vào Dưỡng Thi Hoàn, ánh mắt chuyển sang nhìn trận ẩu đả lung tung bên trong U Vụ Chướngm là Tứ Thủ cùng Viên Đại Viên Nhị đánh lên trên thân của Ứng Báo.
Viên Đại Viên Nhị có U Vụ Chướng hỗ trợ, cho phép bọn nó có thể lăng không mà chiến, nhưng không thể di chuyển phi hành như Tứ Thủ.
Ứng Báo không có Ô Động điều khiển, lúc này đã chiến đấu dựa vào bản năng của mình.
Lúc này nếu như Tần Tử Lăng thả cho Ứng Báo rời đi, thì nó sẽ trở thành quỷ hút máu, hễ thấy sinh linh là điên cuồng hút máu, làm hại tứ phương.
Một trong những chức trách của Ty Thiên Giám, chính là chém giết cương thi được sinh ra tự nhiên ở giữa tự nhiên, không cho nó làm hại tứ phương.
Tâm niệm vừa động, thân thể khổng lồ của Ám Thiến hóa thành một đầu dây thừng màu đen to lớn, quấn quanh Ứng Báo.
Lợi trảo của Ứng Báo vung vẩy, cắt dây thừng màu đen thành từng khúc, hắc khí chung quanh bay dật.
Nhưng trong nháy mắt, dây thừng màu đen này lại khôi phục như thường, rất nhanh lại quấn quanh thân Ứng Báo.
Ứng Báo bỗng nhiên giãy dụa, một đôi cánh chím ngân cốt bỗng nhiên kích động, thi lực như lũ lụt mà bung ra, muốn làm tan biến dây thừng màu đen.
Chỉ là Ứng Báo còn chưa kịp làm gì dây thừng màu đen thì đã bị Viên Đại cùng Viên Nhị xông lên bóp chặt.
Lợi trảo của Tứ Thủ cũng rơi xuống, gắt gao giữ chặt lại đầu nó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tần Tử Lăng dùng đao rạch nhẹ trên ngón tay, máu tươi nhỏ giọt chảy ra, trên không trung ngưng tụ thành từng huyết sắc phù văn kỳ quái rơi vào trên thân Ứng Báo.
Nguyên bản Ứng Báo đang giãy giụa liên tục, nhưng rất nhanh đã dừng giãy dụa.
Tần Tử Lăng thấy thế cũng không dừng lại, lại có một luồng thần hồn tràn ra, ngưng kết thành một đạo pháp ấn thần hồn rơi vào trên thân của Ứng Báo.
Khi đạo thần hồn đổ vào, Ứng Báo nhìn Tần Tử Lăng với một ánh mắt khác biệt, như thể nó đã sinh ra cảm xúc.
- Tốt!
Tần Tử Lăng rất hài lòng khi thu phục được một đầu Ngân Thi cao cấp, gương mặt không khỏi tỏ ra vui mừng.
Không chậm trễ, hắn giơ tay lên và thu hồi bốn đầu Ngân Thi cao cấp cùng với Ám Thiên.
U Vụ Chướng tiếp tục biến thành một đám mây đen, nâng Tần Tử Lăng chậm rãi đáp xuống giữa rừng núi.
Khi Tần Tử Lăng đặt chân xuống, U Vụ Chướng lại biến thành luồng khói đen và nhập vào U Sát Hồ Lô.
Trong rừng núi, Tiêu Thiến nhìn theo Tần Tử Lăng từ trên cao rơi xuống.
Bầu trời trên đầu hai người không còn mây trắng nào, mặt trời đỏ lơ lửng trên bầu trời, không có bất kỳ vật thể nào, may là nàng đã biết rằng sức mạnh thực sự của Tần Tử Lăng.
Lúc này, Tiêu Thiếc thở dốc, mắt sáng ngời và ánh lửa bốc lên phía sau.
Ô Động có thể điều khiển Ngân Thi cao giai, đây chính là nhân vật có thực lực tương đương với đại võ sư cảnh giới luyện cốt hậu kỳ a! Dạng nhân vật lợi hại như này, cho dù là nhân vật cấp tông chủ ra tay, chỉ sợ cũng phải tốn chút khí lực, cũng phải gây ra chút động tĩnh mới có thể giết được.
Kết quả, vị đại ca này của nàng lại rất tốt, trong tối lệnh nàng dẫn người đến dãy núi này, sau đó chụp xuống một đoàn hắc vụ, cũng chỉ mười mấy cái hô hấp, đã tan thành mây khói, Ô Động cùng Ngân Thi cao giai đều không thấy.
Nếu không thấy bằng mắt, Tiêu Thiến khó tin rằng điều này là thật.
- Đại ca, thực lực của ngươi chẳng lẽ đã đạt đến cấp bậc của một tông sư?
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Thiến không thể nào kiềm chế việc hỏi.
- Ta chỉ là có hơi nhiều thủ đoạn, những thủ đoạn này nếu đối phó với cao thủ chân chính thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng dùng để đối phó với những nhân vật dưới tông sư, ngược lại có thể tạo ra hiệu quả tốt…
- Hơn nữa Ô Động kia lại tự cao tự đại, đần độn truy sát ngươi ở trên không, căn bản không phát huy ra chiến lực chân chính của Ngân Thi cao giai, ta lại là người có tâm tính cẩn thận, vậy nên mới có thể bắt hắn lại.
- Về thực lực cấp bậc tông sư, ta không thể khẳng định tại thời điểm này, nhưng chuẩn tông sư muốn giết ta, phỏng chừng cũng không dễ dàng.
Tần Tử Lăng trả lời một cách cân nhắc.
Mặc dù Tần Tử Lăng phủ định câu hỏi, nhưng Tiêu Thiến lại càng cảm thấy chiến ý đang nổi lên, hàn khí tỏa ra.
Ban đầu, nàng chưa từng nghĩ rằng Tần Tử Lăng đã đạt đến cấp bậc tông sư. Nhưng khi thấy Ô Động và Ngân Thi cao giai biến mất một cách đột ngột, nàng không thể không hỏi về sự thật về thực lực của Tần Tử Lăng.
Kết quả, câu trả lời của hắn khiến Tiêu Thiến phải tỏ ra thán phục bất ngờ.
- Hai mươi mốt tuổi đã đạt đến cấp bậc tông sư!
Hơn nữa, lúc này đã qua bao lâu thời gian?
Ngoài ra, theo quan điểm của nàng về vị đại ca của mình, Tần Tử Lăng thường nói lời lẽ thận trọng, luôn để lại những khoảng trống! Khó mà thăm dò ra cái gì!
- Đừng lo lắng nhiều, mau chóng chóng trở về!
Tần Tử Lăng thấy Tiêu Thiến đăm chiêu suy nghĩ, ôm vai nàng và nói.
Tiêu Thiến dành ánh nhìn chăm chú cho Tần Tử Lăng một lúc, sau đó quay người và nhanh chóng lặn vào chiến trường.
Ở ngoài huyện Thừa Lâm, do có sự gia nhập của binh đội Ngu Hoành Sơn, lại thêm thành chủ soái của Phương Sóc Thành đang bị Ô hộ truy sát, vậy nên sĩ khí của binh sĩ đã suy giảm đó kể.
Do đó, tình hình chiến trường tạm thời được ổn định lại, không còn một chiều như trước.
Tuy nhiên, khi Tiêu Thiến tiến lại từ xa, thân ảnh của nàng ngày càng rõ ràng, quân đội Phương Sóc Thành bắt đầu hò reo, hò reo gia tăng sĩ khí.
Sĩ khí đang tràn đầy!