← Quay lại trang sách

Chương 539 Vẫn là gọi tiểu thúc a

Hắn thấy Tần Tử Lăng điều khiển Huyết Thương Ưng bay thẳng vào trong thành, sắc mặt không khỏi bỗng nhiên trầm xuống, hai mắt xuyên ra nét lạnh lùng, tay đã đặt trên bội dao, chuẩn bị xiết đao xông ra.

Nhưng nam tử còn chưa kịp xiết đao mà ra, Tần Tử Đường ở bên cạnh đã xua tay.

Trên mặt nam tử hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn buông lỏng tay cầm đao.

Huyết Thương Ưng phất lên một hồi gió to, sau đó bay xuống trên thành.

Tần Tử Lăng nhảy xuống Huyết Thương Ưng, sau đó vỗ vỗ đầu của nó, Huyết Thương Ưng liền phát ra một đạo âm thanh như phá nuôi.

- Tỷ, lâu rồi không gặp!

Tần Tử Lăng cười chào hỏi với Tần Tử Đường, nói.

- Ừm, lâu rồi không gặp

Bên trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tử Đường lại lóe lên một vệt cười nhạt trong trẻo, sau đó lại lạnh nhạt gật đầu trả lời.

Nam tử đứng bên cạnh Tần Tử Đường thấy thế thì lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.

Hắn biết rõ tính cách của vị cô cô này, hơn nữa nhân vật có thực lực chuẩn tông sư lại có tư cách xưng hô với nàng là tỷ tỷ, ngoại trừ vị thúc thúc mất vào tuổi tráng niên kia, hình như cả gia tộc không có người nào như vậy.

- Cô cô, hắn là?

Nam tử ngạo khí nhịn không được hỏi.

- Ngươi gọi là Tử Lăng thúc thúc.

Tần Tử Đường rất tự nhiên trả lời, sau khi nói xong, nhớ lại xưng hô của Tần Hưng Bảo đối với Tần Tử Lăng, sau đó bổ sung nói:

- Hay là gọi tiểu thúc đi.

- Cái gì?

Nam tử ngạo khí nghe vậy, sắc mặt chợt biến, thốt ra.

Dựa theo tộc quy của Tần gia, hiện tại nam tử ngạo khí là trưởng lão trong tộc, địa vị tôn quý.

Hắn không nhận ra Tần Tử Lăng, hiển nhiên là người của chi khác, hơn nữa không quản là tuổi tác hay tu vi đều thấp hơn so với hắn.

Dưới loại tình huống này, thân là tộc lão, nếu như khiêm tốn khách khí một chút thì vẫn có thể kêu một tiếng tộc thúc, nhưng nếu không muốn, trực tiếp gọi tên cũng không vấn đề gì.

Ngược lại là Tần Tử Lăng đối mặt với tộc lão như hắn, lại không thể gọi thẳng tên huý, cần lấy xưng hô trưởng lão của hắn.

Nhưng bây giờ, cô cô của hắn lại muốn hắn gọi là Tần Tử Lăng tiểu thúc, xưng hô này là muốn làm cho hắn thành tiểu bối của Tần Tử Lăng.

Cái này khiến cho nam tử ngạo khí không thể tiếp thu nổi.

- Cái gì mà cái gì? Nói ngươi gọi tiểu thúc thì ngươi cứ gọi tiểu thúc!

Tần Tử Đường nghe vậy, sắc mặt biến thành hơi trầm xuống một cái, nói.

Lần trước Tần Tử Lăng liên thủ với nàng cứu Tần Hưng Tuấn, Tần Hưng Tuấn tự cao dựa vào thân phận tộc lão cùng thiên kiêu của Tần gia, không gọi Tần Tử Lăng là tộc thúc, trái lại muốn ban thưởng cho Tần Tử Lăng một phần huyết nguyên dị thú tứ phẩm thượng giai, khiến cho trong lòng nàng khá là khó chịu.

Nhưng Tần Hưng Tuấn không là cháu ruột của nàng, lại là một trong những gia chủ tương lai, Tần Tử Đường cũng không dám lớn tiếng dạy bảo, nhưng nam tử ngạo khí này là Tần Hưng Bằng, là con của đại nàng, là cháu ruột của nàng, coi như gần đây đột phá trở thành tông sư, trong mắt nàng thì hắn chỉ là đứa trẻ.

- Ha ha, tỷ, tuổi tác của ta cũng không bằng hắn, gọi cái gì mà thúc thúc a!

Tần Tử Lăng thấy thế cười giải vây nói.

Tần Hưng Bằng nghe vậy, trong lòng tối thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm nghĩ gia hỏa này vẫn tính là hiểu chuyện a!

Bất quá trong lòng Tần Hưng Bằng mới vừa thở dài một hơi, Tần Tử Đường đã mở miệng lần thứ hai nói:

- Nói kêu thúc thúc thì kêu thúc thúc, tuổi tác có quan hệ gì?

Tần Tử Lăng nghe vậy, chỉ đành bất tòng tâm nhìn về phía Tần Hưng Bằng.

Tần Hưng Bằng rất rõ ràng tính cách cô cô của hắn, thấy nàng kiên trì như vậy nên cũng không dám phản bác nữa, chỉ đành cúi đầu với Tần Tử Lăng, nói:

- Hưng Bằng gặp qua tiểu thúc.

Tần Tử Lăng thấy Tần Hưng Bằng không dám làm trái ý cô cô của hắn, cũng đàng hoàng nhận lễ, đồng thời cũng sinh ra không ít hảo cảm.

Người tuổi trẻ có bản lĩnh thì sinh ra ngạo khí cũng bình thường, nhưng có ngạo khí lại nghe lời trưởng bối, có thể ép xuống ngạo khí, đây cũng tính là một cái ưu điểm.

- Lần đầu gặp mặt, tiểu thúc cũng không chuẩn bị được lễ gặp mặt gì, hai viên Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan này xem như là quà gặp mặt.

Tần Tử Lăng nói xong, lấy ra hai viên Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan trong nhẫn trữ vật đưa cho Tần Hưng Bằng.

Mặc dù hai viên Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan không so được với Bổ Tạng Đan, Nhuận Tạng Xích Huyết Đan, càng không so được với Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan, nhưng đây cũng xem như không tệ.

Nếu bán ra Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan này, có lẽ giá trị cũng không thấp hơn mười khối Pháp TInh Thạch.

Hai quả chính là hơn hai mươi khối Pháp Tinh Thạch, mặc dù Tần Hưng Bằng là con cháu, tộc lão hào môn, nhưng đây cũng là một con số không nhỏ.

Bây giờ Tần Tử Lăng tiện tay đã lấy ra làm quà gặp mặt cho hắn, thiếu chút nữa đã khiến Tần Hưng Bằng lòi mắt ra ngoài.

Tần gia chủ cũng không phóng khoáng như vậy a.

- Tiểu thúc, phần lễ gặp mặt này quá quý...

Rất nhanh Tần Hưng Bằng khẽ cắn môi nói.

Kêu một tiếng tiểu thúc mà lại nhận món quà lớn như vậy, hắn là người có sĩ diện, coi như trong lòng muốn vô cùng, cũng thực sự không dám duỗi tay ra cầm.

Tần Tử Đường thấy cháu mình chết vì sĩ diện, lại muốn cự tuyệt, mà chính bản thân của nàng đã từng như vậy, bao nhiêu tài nguyên của đám người Ngụy tiên sinh đều nhường cho Tần Tử Lăng, kết quả về sau mới biết người ta là đại phú hào, mình là một con quỷ nghèo, khóe miệng không khỏi co quắp một cái, không cần nghĩ ngợi cắt đứt nói:

- Nói ngươi cầm thì ngươi cứ cầm!

- Ách!

Tần Hưng Bằng nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, quả là không thể tin vào tai của mình.

Vị cô cô của hắn đã từng thanh cao đến cỡ nào, sao đột nhiên lại trở nên tùy tiện nhưu thế?

Người ta chỉ là khách sách đưa ra lễ gặp mặt, sao có thể cầm thật a!

- Ngươi cầm đi, về phía cô cô của ngươi, ta đã chuẩn bị thứ khác.

Tần Tử Lăng thấy thế cười cười nói.

Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan là hắn tự mình luyện chế, hơn nữa tỉ lệ thành đan cũng cao, luyện được rất nhiều thành phẩm, trong tay hắn còn có không ít, không giống Bổ Tạng Đan, Nhuận Tạng Xích Huyết Đan, những linh đan kia rất hiếm, dùng một thì ít đi một, không thể mang ra cho Tần Hưng Bằng được.

Nếu không phải Tần Hưng Bằng là cháu của Tần Tử Đường, bồi dưỡng hắn cũng như bồi dưỡng cháu mình, vậy nên Tần Tử Lăng mới đưa ra mấy viên linh đan này.

Không có cách nào a, thực lực cường đại, đại tông sư cũng từng giết, nhãn giới phải lớn hơn lúc trước rất nhiều!

- Ta cũng có?

Tần Tử Đường ngược lại là có chút bất ngờ.

- Đó là đương nhiên. Hơn mấy tháng không đến thăm tỷ, ít ra cũng phải mang quà đến.

Tần Tử Lăng mỉm cười nói.

Tần Tử Đường nghe vậy, khuôn mặt lạnh tanh phát ra vẻ vui mừng.

Khi nói chuyện, Tần Tử Lăng đã tiện tay ném hai viên Ngũ Tàng Quy Nguyên Đan cho Tần Hưng Bằng, Tần Hưng Bằng hoảng sợ vội vã tiếp lấy

Sau đó, trong lòng Tần Hưng Bằng tràn đầy vui sướng, không đợi cô cô của hắn nhắc nhở đã vội vã cúi đầu nói:

- Cảm ơn tiểu thúc.

- Đều là người trong nhà, không cần khách khí.

Tần Tử Lăng cười cười, sau đó lại lấy ra một bình thuốc từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Tần Tử Đường nói:

- Tỷ, cho ngươi.

- Linh đan gì?

Tần Tử Đường ngược lại không khách khí với Tần Tử Lăng, tiện tay tiếp nhận bình thuốc, sau đó gỡ nút lọ ra.

Nút lọ vừa mở ra, Tần Tử Đường liền cảm thấy có hai cỗ đan hương khác nhau chui thẳng vào mũi, vậy mà khiến cho khí huyết của nàng phải rục rịch.

- Bổ Tạng Đan! Nhuận Tạng Xích Huyết Đan!

Tần Tử Đường không khỏi giật mình khẽ hô nói.

- Cái gì?

Trong lòng Tần Hưng Bằng cũng không nhịn được, run một cái.