Chương 606 Ước chiến
Công Tôn Vân, ngươi đừng nghe tiểu tặc này nói bậy! Huống hồ thân ngươi là giám chính, không quan tâm đến tai ương diệt tộc của Tần gia, lúc trước còn cản trở tiểu tặc này. Lấy thiên phú và thực lực bây giờ của tiểu tặc này, cho hắn thêm một ít thời gian trưởng thành lên, ngươi sẽ cho rằng hắn không tìm ngươi gây phiền phức sao?
Khương Thánh Vân nói.
Công Tôn Vân nghe được lời này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng đối với Khương Thánh Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì chuyện đổ vỡ của cháu chắt hoặc con tư sinh của hắn, hắn việc gì phải kết thù với Tần Tử Lăng?
Bây giờ, mọi chuyện đã ra nông nỗi này, Khương Thánh Vân lại còn lôi chuyện đó ra nói, thật chẳng khác nào đút cho Công Tôn Vân một miếng cứt chó, càng khiến hắn buồn nôn hơn.
Tuy nhiên, mặc dù ác cảm, lời của Khương Thánh Vân cũng nhắc nhở Công Tôn Vân.
Vừa rồi, hắn không chỉ ra tay với Tần Tử Lăng, mà trên đường đến còn khinh bạc lão sư của hắn, Lại Ất Noãn, còn ra tay đánh người.
Có thể nói đã không còn nể mặt mũi.
Hắn đúng là có chút lo lắng Tần Tử Lăng sẽ trả thù!
- Đủ rồi! Tất cả dừng tay!
Ngay lúc này, có một tiếng nói uy nghiêm như tiếng sấm cuồn cuộn từ phía chân trời truyền đến.
Tần Tử Lăng nghe được tiếng này, Liệt Thiên Đao vung mạnh lên, một đạo đao mang sắc bén không gì sánh được cắt ngang qua thiên địa, bức lui năm con rồng lửa.
Năm con rồng lửa vừa lui, Tần Tử Lăng cầm đao chỉ vào năm con rồng lửa, người lại lui về phía sau bay ngược.
Sắc mặt Khương Thánh Vân thay đổi mấy lần, nhưng vẫn giơ tay lên, năm con rồng lửa hội tụ thành một, bay lui về sau.
Khương Thánh Vân đạp lên, mái tóc màu đỏ bay lên, tay áo tung bay, tự có một cỗ uy nghiêm hào hiệp.
Tuy nhiên giờ khắc này, mặc cho Khương Thánh Vân uy nghiêm hào hiệp đến cỡ nào, hình tượng vô địch và cao lớn của hắn trong mắt mọi người đã ầm ầm đổ nát.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn ít nhiều đều mang theo tia khinh bỉ và khinh thường.
Điều này trước kia là không dám tưởng tượng.
Tần Tử Lăng thấy Khương Thánh Vân thu hồi Ngũ Long Hỏa Diễm Kiếm, cũng thu hồi Liệt Thiên Đao, phi thân trở về bên cạnh Lại Ất Noãn và những người khác, sau đó quay đầu hướng về phía bắc nhìn lại.
Nơi đó có một con chim xanh khổng lồ đang giương cánh, như một đám mây xanh che khuất bầu trời, bay tới với tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp.
Chỉ trong nháy mắt, chim xanh đã bay gần.
Mọi người thấy trên lưng chim xanh có một nam một nữ đang đứng thẳng.
Người nam mặc một bộ thanh sam, tướng mạo bình thường, trông giống như một học sĩ nghèo.
Người nữ có tóc xanh búi cao, má trắng như ngọc, mắt hạnh mũi quỳnh, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi.
Nữ tử mặc một bộ y phục cẩm cung, bên ngoài khoác lụa mỏng màu thủy lam, gió nhẹ thổi qua làm lụa bay lượn, tản ra một khí chất siêu nhiên thoát tục.
Nam tử kia vẫn bình thường, Tần Tử Lăng thấy hắn không khác mấy so với Khương Thánh Vân, nhưng nữ tử kia lại cho Tần Tử Lăng cảm giác cao thâm khó lường và nguy hiểm.
Khi nam nữ này đến, Khương Thánh Vân cùng Công Tôn Vân vội vã tiến lên, cúi đầu chào nữ tử kia trước:
- Gặp qua thái thượng trưởng lão.
Sau đó, họ mới chào nam tử:
- Gặp qua Tông chủ.
Lại Ất Noãn, Tần Kiến Mai và Nguyễn Cường cũng tiến lên chào nữ tử và nam tử.
Tần Tử Lăng, là đệ tử ký danh của Lại Ất Noãn, cũng tiến lên hành lễ chào hỏi.
- Nếu Tần Tử Lăng là đệ tử ký danh của Lại Ất Noãn, lại là hậu bối của Tần Kiến Mai, cùng Thiên Diễn Tông có mối quan hệ sâu xa, nói là đệ tử của Thiên Diễn Tông cũng không quá đáng. Chuyện này dừng ở đây thôi!
Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng nói.
- Thái thượng trưởng lão, người này không chỉ giết tằng tôn của ta, còn làm nhục thanh danh của ta, thù này ta không thể không báo!
Khương Thánh Vân biến sắc mặt, nói.
- Ha ha, Khương Thánh Vân ngươi còn muốn có chút mặt mũi sao? Khương Quảng Quyền sinh ra đã tàn nhẫn vô đạo, vô cớ muốn tiêu diệt toàn tộc Tần gia ta, lẽ nào ta không thể giết hắn? Theo ngươi nói, chỉ cho phép hắn diệt Tần gia ta, không cho phép ta giết hắn sao?
- Được, Khương Thánh Vân ngươi đã quyết ý muốn báo thù, hôm nay nhân lúc có thái thượng trưởng lão cùng Tông chủ đều ở đây, chúng ta tái chiến, sinh tử do trời.
- Ta chết là do tài nghệ không bằng người, ta cam đoan con cháu Tần gia sẽ không tìm ngươi và Khương gia báo thù. Ngươi muốn chết thì Thiên Diễn Tông cũng không được truy cứu!
Tần Tử Lăng lập tức nói, trên người tỏa ra chiến ý nồng nặc và bá khí, ánh mắt như kiếm như đao nhìn thẳng vào Khương Thánh Vân.
Khương Thánh Vân biến sắc mặt, nhưng nhanh chóng nói:
- Tốt, nhưng phải hai tháng sau! Hai tháng sau, ngươi và ta quyết chiến, sinh tử do trời!
Nữ tử chân mày khẽ cau lại, nhưng không nói gì.
Tông chủ cũng hơi nhíu mày, đồng dạng không nói gì.
- Khương Thánh Vân, ngươi thật không biết xấu hổ! Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi muốn vượt qua thiên kiếp, trở thành tu sĩ Kim Đan rồi mới đánh với ta một trận sao? Đến đây, muốn chiến thì hiện tại liền chiến, mọi người đều xuất ra toàn bộ bản lĩnh, xem ai thắng ai thua!
Tần Tử Lăng nghe vậy đầy vẻ khinh bỉ nói.
- Ha ha, hai tháng sau, ta rõ ràng có thể dễ dàng tiêu diệt ngươi, tại sao phải hiện tại cùng ngươi quyết một trận tử chiến?
Khương Thánh Vân bị Tần Tử Lăng bóc trần tâm tư trước mặt mọi người, thẳng thắn cũng lười giấu giếm, lạnh giọng cười nói.
Nói xong, Khương Thánh Vân chắp tay hướng về phía thái thượng trưởng lão và tông chủ:
- Hai tháng nữa, ta tất sát người này, hôm nay mong thái thượng trưởng lão và tông chủ làm chứng.
- Khương Thánh Vân, Tần Tử Lăng là đệ tử của ta, ngươi giết hắn chính là...
Lại Ất Noãn sắc mặt chợt biến.
- Chỉ là đệ tử ký danh, thái thượng trưởng lão vừa rồi cũng nói, nhiều lắm xem như nửa đệ tử! Hắn cùng ta có thù giết tằng tôn và nhục mạ uy danh, chờ ta trở thành Kim Đan lão tổ, chẳng lẽ ta còn không thể giết hắn?
Khương Thánh Vân ngạo mạn cắt lời Lại Ất Noãn.
Thái thượng trưởng lão và tông chủ nhíu mày, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ không hài lòng.
Lại Ất Noãn và Tần Kiến Mai nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, đồng thời nhìn về phía thái thượng trưởng lão và tông chủ.
- Thái thượng trưởng lão, tông chủ, ta nguyện ý tiếp nhận sinh tử chiến sau hai tháng!
Không đợi thái thượng trưởng lão và tông chủ mở miệng, Tần Tử Lăng đã chắp tay nói với vẻ kiên quyết.
- Tử Lăng, đừng...
Lại Ất Noãn và Tần Kiến Mai nghe vậy, sắc mặt đại biến.
- Lão sư, cao cô tổ mẫu, đây không phải vấn đề ta có nguyện ý hay không. Các ngươi nhìn xem Khương Thánh Vân này phẩm hạnh thế nào, một khi hắn trở thành Kim Đan cao thủ, các ngươi nghĩ hắn có thể buông tha ta sao? Dù có thái thượng trưởng lão và tông chủ hạn chế, hắn là Kim Đan cao thủ, thật muốn giết tư nhân bên dưới ta, sau đó phủ nhận, thì phải làm thế nào? Chỉ khiến thái thượng trưởng lão và tông chủ khó xử! Thay vì vậy, còn không bằng ta đường đường chính chính đánh với hắn một trận, ít nhất cũng để người trong thiên hạ thấy rõ, con cháu Tần gia cho dù chết cũng phải đường đường chính chính, oanh oanh liệt liệt chết trận!
Tần Tử Lăng đứng nghiêm nói.
Thanh âm mạnh mẽ, tràn đầy kiên quyết, vang vọng giữa trời đất.
Không chỉ con cháu Tần gia, mà cả những người từng tới đánh Tần gia cũng lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu.
Thậm chí thái thượng trưởng lão và Tông chủ cũng cảm thấy động lòng, ánh mắt nhìn Tần Tử Lăng có một tia khác lạ.
Nếu Khương Thánh Vân trở thành Kim Đan lão tổ, bọn họ muốn ngăn cản hắn, thực sự cũng rất khó xử!
Họ không ngờ sự tình đến mức này, Tần Tử Lăng vẫn có thể suy nghĩ cho bọn họ.
Trong đám người, chỉ có Kiếm Bạch Lâu và Bao Anh Tuấn âm thầm bĩu môi.
Người khác không hiểu rõ Tần Tử Lăng, nhưng bọn họ lại rất hiểu.
Nhất là Kiếm Bạch Lâu, nghĩ tới trước đây hắn mới chỉ ở luyện cốt trung kỳ đã dám đối đầu và tiêu diệt hai vị ma đạo tông sư, trong lòng liền hoảng sợ.
Mặc dù tình huống bây giờ không giống nhau, vì cảnh giới càng cao thì khoảng cách giữa các cảnh giới càng lớn, nhưng nếu nói tên đệ tử ký danh này bằng lòng đánh một trận sau hai tháng chỉ để tìm cái chết oanh liệt, Kiếm Bạch Lâu cũng không tin.