Chương 624 Hội nghị
Tần đạo hữu, ta có một yêu cầu quá đáng.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết chắp tay nói, khi Tần Hưng Bằng vẫn còn gật đầu liên tục.
- Hoàng Phủ thái thượng trưởng lão, mời nói. Nếu có thể làm được, ta nhất định sẽ không chối từ.
Tần Tử Lăng chắp tay đáp.
Đối với Hoàng Phủ Ngưng Tuyết, hắn vẫn giữ hảo cảm, đặc biệt khi vừa rồi Thượng Phác ra tay với hắn, Hoàng Phủ Ngưng Tuyết đã ra tiếng ngăn cản, cho thấy nữ nhân này có lòng thị phi và chính nghĩa.
- Khương Thánh Vân dù sao cũng có thân phận không tầm thường. Trước khi chuẩn bị chu toàn, nếu tin Khương Thánh Vân chết truyền ra ngoài, không chỉ gây náo động trong Đại Tề Quốc mà còn khiến một số tông môn luyện khí có dị động. Vì vậy, ta mong Tần đạo hữu sẽ không loan tin này ra bên ngoài.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nói.
- Ngài yên tâm, hôm nay tại chỗ này, đều là người có thể tin tưởng được. Họ sẽ không truyền đi.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Vậy đa tạ Tần đạo hữu!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết chắp tay hành lễ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Phác cũng thở dài một hơi.
Nếu trận chiến này truyền ra, sẽ đại đại làm mất uy nghiêm và thể diện của Thiên Diễn Tông cùng Thượng Phác.
- Thái thượng trưởng lão khách khí.
Tần Tử Lăng hồi lễ nói.
- Trận chiến này đã kết thúc, vậy Tần đạo hữu, chúng ta xin cáo từ trước.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết chắp tay hướng Tần Tử Lăng, sau đó duỗi tay cách không nâng lên một trảo, nâng lên của thi thể Khương Thánh Vân. Về phần Kim Đan của hắn, nàng không hỏi và cũng không thể hỏi, vì nàng không nhìn thấy Tần Tử Lăng thu lấy Kim Đan.
- Ở xa tới là khách, hay là hai vị thái thượng trưởng lão đến Tần gia chúng ta ngồi một chút đi?
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.
- Lần sau đi.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết có chút mất tự nhiên trả lời, sau đó hướng Lại Ất Noãn, Tần Kiến Mai và Nguyễn Cường:
- Ba người các ngươi hôm nay có thể trở về sơn môn không? Nếu không thể, cũng phải nhanh chóng về sơn môn một chuyến.
Ba người Lại Ất Noãn không trả lời ngay mà vô ý thức nhìn về phía Tần Tử Lăng.
- Cao cô tổ mẫu, lão sư, Nguyễn sư thúc, ta bên này không có chuyện gì. Nếu tông môn có chuyện, các ngươi vẫn là nên trở về một chuyến.
Tần Tử Lăng nói.
- Vậy hôm nay chúng ta liền theo thái thượng trưởng lão và tông chủ về sơn môn.
Lại Ất Noãn khẽ gật đầu ra hiệu với Tần Tử Lăng, sau đó nói với Hoàng Phủ Ngưng Tuyết.
- Tốt!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết gật đầu, sau đó cùng Thượng Phác và mọi người chắp tay hướng Tần Tử Lăng:
- Tần đạo hữu, cáo từ trước, sẽ có ngày lại mời ngài tới sơn môn Thiên Diễn Tông.
- Được! Các vị đi thong thả, ta sẽ không tiễn.
Tần Tử Lăng mỉm cười chắp tay nói.
Mọi người lại chắp tay ra hiệu một lần nữa, sau đó hóa thành một đạo hồng quang bay khỏi Phù Lao Quan.
Nhìn theo Hoàng Phủ Ngưng Tuyết và đám người biến mất ở đường chân trời, Tần Tử Lăng mới trở lại Phù Lao Quan.
- Chuyện hôm nay không cần truyền đi.
Tần Tử Lăng nói.
- Vâng!
Mọi người mang vẻ mặt nghiêm nghị trả lời.
...
- Một khi có ngày nào đó xung đột giữa các tông môn nổi lên, coi như chịu thiệt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, còn mong Thượng Phác thái thượng trưởng lão nghĩ lại!
Bốn vị Đại Huyền Sư ngồi đối diện Lại Ất Noãn, trừ Công Tôn Vân, nghe vậy quá sợ hãi, nhao nhao mở miệng khuyên bảo.
Đối mặt với ba vị Đại Huyền Sư nhao nhao khuyên bảo, vẻ mặt của mọi người đều có chút vi diệu.
Bọn họ đều rất rõ ràng vì sao Thượng Phác đột nhiên quyết định phải ra biển tìm kiếm cơ duyên.
Dù sao Thượng Phác là song Kim Đan lão tổ, nhân vật phong vân khắp nơi, nhưng hôm nay bị một hậu bối của Tần gia trấn áp, lại phải nhiều lần nhận sai xin lỗi.
Mặc dù Tần Tử Lăng vẫnbiểu hiện khiêm tốn lễ độ, Thượng Phác vẫn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Thiên Diễn Tông.
Trên đường trở về, Thượng Phác đã quyết định ra biển tìm kiếm cơ duyên, và nói điều này với Hoàng Phủ Ngưng Tuyết cùng những người khác.
- Đúng rồi, Khương sư huynh đâu? Không phải nói tỷ đấu với hậu bối của Tần trưởng lão sao? Tông chủ đã trở về rồi, tại sao Khương sư huynh chưa trở về?
Ba vị Đại Huyền Sư thấy Công Tôn Vân và những người khác không chỉ không khuyên bảo Thượng Phác, mà còn mang biểu hiện vi diệu, trong lòng không khỏi run lên, nhớ đến hôm nay Khương Thánh Vân không có mặt ở đây.
- Đây là điều ta muốn nói thứ hai.
Mai Thiên Hành nói, biểu tình hơi có chút rối rắm.
Bất kể thế nào, Khương Thánh Vân cũng là đệ tử Kim Đan của Thiên Diễn Tông, hắn bị giết, thân là tông chủ, Mai Thiên Hành tự nhiên không thể có tâm tình tốt.
Dù Khương Thánh Vân giết được Tần Tử Lăng, Mai Thiên Hành cũng không chắc sẽ hài lòng.
- Chẳng lẽ Khương sư huynh bị đánh bại rồi hay sao?
Ba vị Đại Huyền Sư trưởng lão thấy vậy, thần sắc chợt biến, buột miệng nói.
- Khương Thánh Vân không địch lại nên bị giết!
Mai Thiên Hành nói.
- Cái gì? Người kia dám giết Khương sư huynh, điều này sao có thể? Cái này còn chịu nổi sao?
Ba vị trưởng lão Đại Huyền Sư nghe vậy, mỗi người đều bỗng nhiên đứng dậy, vừa sợ vừa giận.
Hoảng sợ vì hậu bối của Tần Kiến Mai thắng, giận vì hắn dám giết đệ tử Kim Đan của Thiên Diễn Tông!
- Hừ, có gì không bình thường? Trước đây song phương đã ký sinh tử chiến thư, chẳng lẽ chỉ cho Khương Thánh Vân thắng rồi giết học trò của ta sao, không cho phép đệ tử của ta thắng rồi giết Khương Thánh Vân sao?
Lại Ất Noãn nghe vậy, sắc mặt biến thành hơi trầm xuống một cái, một khí tức cỗ cường đại mang theo dương cương nóng bỏng hướng phía ba người mà đi.
Lại Ất Noãn bây giờ không chỉ hoàn toàn khôi phục lại thực lực, hơn nữa còn đột phá cực hạn, càng hơn năm xưa, nhờ vậy mới không cần dẫn động thiên kiếp, bằng không vào một hai ngày trước là hắn đã độ lôi kiếp.
Có thể nói, hắn hiện tại mặc dù còn chưa độ thiên kiếp, thực lực thực tế đã vượt qua so với Khương Thánh Vân đã độ thiên kiếp, càng chưa nói ba vị Đại Huyền Sư đang ở đây.
Lại Ất Noãn vừa bạo nộ, ba người lập tức cảm thấy áp lực thực lớn, trên mặt không khỏi toát ra kinh hãi cùng vẻ không dám tin.
- Được rồi, đều ngồi xuống đi!
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết thấy thế, chân mày hơi nhíu.
- Vâng!
Ba vị Đại Huyền Sư trưởng lão hơi hơi khom người, ngồi xuống lần nữa, chỉ là trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi.
- Khương Thánh Vân cùng Tần Tử Lăng là sinh tử chiến, ta và tông chủ đều là người chứng kiến. Hơn nữa, Tần Tử Lăng là đệ tử ký danh của Lại Ất Noãn, lại là hậu bối của Tần Kiến Mai, tính ra cũng là nửa cái đệ tử của Thiên Diễn Tông chúng ta.
- Hắn cùng Khương Thánh Vân đánh một trận, thực tế cũng chỉ là ân oán cá nhân nội bộ giữa hai đệ tử của Thiên Diễn Tông, không quản ai thắng ai thua, ai chết ai sống, đối với Thiên Diễn Tông mà nói đều là tổn thất, không phải là sự khiêu khích hay công kích đối với tông chúng ta.
- Hiện tại Khương Thánh Vân đã chết, ân oán giữa hai người cũng kết thúc, chuyện này dừng ở đây. Về sau không nên nhắc lại.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nói.
Ba vị Đại Huyền Sư trưởng lão đều là người thông minh, nghe lời Hoàng Phủ Ngưng Tuyết nói rõ ràng như vậy, bọn họ lập tức hiểu ra.
Cho nên ba vị trưởng lão vừa giận vừa sợ rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhìn Lại Ất Noãn và Tần Kiến Mai một cái, sau đó cùng đáp:
- Vâng!
- Tông chủ, ngươi nói tiếp đi.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết thấy ba vị trưởng lão khôi phục bình tĩnh, liền chuyển lời cho Mai Thiên Hành.