Chương 652 Kim Đan cảnh giới
Trong lúc Tịch Tổ Hồng cười to, một đầu hào quang tiên khí biến thành giao long, quấn quanh bên trên pháp bảo của Hoàng Phủ Ngưng Tuyết, bỗng nhiên xoắn mạnh một cái.
Ngân giao liền đứt thành từng khúc.
Hoàng Phủ Ngưng Tuyết lại phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Hoàng Phủ Ngưng Tuyết, chịu chết đi!
Tịch Tổ Hồng kêu gào, sát ý ngập trời, con giao long gào thét lao về phía Hoàng Phủ Ngưng Tuyết.
Lần phản bội này, Hoàng Phủ Ngưng Tuyết là một trong những người dẫn đầu, Tịch Tổ Hồng tự nhiên căm hận nàng hơn ai hết.
Trong lúc Tịch Tổ Hồng kêu gào, còn có một đao và một kiếm lao về phía Kỳ Vũ, thái thượng trưởng lão Huyền Thủy Môn, người đã bị thương.
Kỳ Vũ là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ nổi danh từ lâu ở Huyền Minh Đại Lục, uy vọng rất cao.
Chính vì hắn mới vừa vung cánh tay lên, các môn phái khác mới nhao nhao lâm trận phản chiến.
Do đó, Tịch Tổ Hồng quyết tâm giết hắn ngay lập tức!
- Tịch lão ma, ngươi dám!
Tần Tử Lăng đột nhiên mở mắt, hai mắt trừng trừng, lệ thanh nộ hống.
Trong lúc gầm rú, huyết khí từ khắp cơ thể Tần Tử Lăng bị cưỡng ép rút ra, dồn về phía cánh tay phải.
Cả người hắn cũng trở nên gầy xẹp xuống, chỉ có cánh tay phải đột nhiên phồng lớn.
Tần Tử Lăng nâng tay phải lên.
Một bàn kim trảo như núi phá không phóng đi, hào quang tiên khí và năng lượng thiên địa biến hóa thành các loại binh khí, chim bay cá nhảy, vừa đụng đến kim trảo đều nhao nhao "bành bành bành" nổ tung, hóa thành cuồng phong rồi biến mất.
Kim trảo như núi nhanh chóng bay đến gần đỉnh đầu Tịch Tổ Hồng, chụp xuống Tiên Anh trên đầu hắn.
Một cỗ khí tức viễn cổ, nguy nga, bá đạo và uy nghiêm theo kim trảo áp xuống.
Tiên Anh bỗng nhiên mở to mắt, kim quang phun ra, hào quang nở rộ.
Một bàn tay lớn lượn quanh từ đỉnh đầu hắn, chặn lại kim trảo đang nhào tới.
- Thình thịch!
- Thình thịch!
- Thình thịch!
Kim trảo như núi và tay lớn chọc trời liên tiếp giao kích ba lần, sau đó ánh sáng ảm đạm, không ngừng thu nhỏ lại, nhanh chóng biến về thành tay phải của Tần Tử Lăng, máu me đầm đìa, xương trắng lộ ra.
- Ha ha!
- Coi như như khôi phục một ít thì có thể như thế nào?
- Bất quá chỉ là vùng vẫy trong cơn hấp hối mà thôi!
Tịch Tổ Hồng cất tiếng cười to, hào quang tiên khí lần nữa phun ra, chia thành hai đường.
Một đạo tiếp tục rơi về phía Sơn Nhạc Ấn, một đạo nhập vào thiên địa năng lượng, biến hóa thành vũ khí và hung cầm mãnh thú, lao về phía Kỳ Vũ và những người khác.
Vừa rồi, Tần Tử Lăng dùng kim long trảo đã khiến Tịch Tổ Hồng phân một phần lớn lực lượng để ứng đối, Sơn Nhạc Ấn lại bị nâng lên, đình trệ ở giữa không trung.
Các binh khí và hung cầm mãnh thú đều bị kim trảo đụng nổ, tạo thành trận phong, nhưng giờ đây lực lượng lại hội tụ, đe dọa lại tiếp tục diễn ra.
- Đạo hữu, ngươi đừng lo cho chúng ta, chỉ cần toàn lực khôi phục!
- Nhớ kỹ, sau này phải báo thù cho chúng ta!
Kỳ Vũ sống sót sau tai nạn, không chỉ không sợ hãi mà còn mang vẻ mặt bi phẫn kêu lên.
Hành động của Tần Tử Lăng đã cho thấy hắn là người có tình có nghĩa, hoàn toàn khác biệt với Tịch Tổ Hồng.
- Ha ha!
- Báo thù!
- Ngươi nhìn xem tình trạng hiện tại của hắn, khí huyết đã như đèn dầu sắp cạn, tuyệt đối không có khả năng hồi phục nhanh chóng.
- Làm sao hắn có thể trốn đi?
Tịch Tổ Hồng cười cuồng dại, Sơn Nhạc Ấn lại một lần nữa trấn áp xuống.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Sức mạnh cường hãn như Hùng Đại, Viên Đại, Viên Nhị, dù bọn họ như sắt thép đúc thành, cánh tay và bắp đùi cũng không chịu nổi lực trấn áp, lần lượt nứt toác ra.
Minh khí lực thoát ra từ những vết nứt, thân thể cao lớn của họ rõ ràng đang héo rút.
Tứ Thủ lần lượt kích động cánh chim phóng lên cao, nhưng liên tục bị trấn áp rơi xuống đất, không gian để tăng tốc phóng lên ngày càng thu hẹp.
Ứng Báo đã nằm úp sấp bẹp trên đất, hoàn toàn không thể đứng dậy.
Lại Ất Noãn cũng không khá hơn, đều rơi vào tình trạng tương tự.
Tần Tử Lăng nhìn cảnh tượng này, lòng tràn đầy oán hận và bất lực.
Hắn biết rằng chỉ cần khôi phục được một chút nữa, có thể làm thay đổi cục diện.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng đội của mình, từng người một gục ngã.
Tiếp theo, một vệt kim quang tràn ra từ trên thân Tần Tử Lăng, biến thành kim trảo như núi, phóng lên cao.
- Coong!
Kim long trảo hung hăng đánh về phía Sơn Nhạc Ấn.
Sơn Nhạc Ấn hơi run một chút một cái.
Lại cản được một kích.
- Tử Lăng!
- Đạo hữu!
Mọi người không dám tin nhìn thân thể mặc dù khô gầy, làn da giống như vỏ cây già, lại bỗng nhiên đứng thẳng, từng tia pháp lực cường đại từ trên thân hắn phát ra, đó là Kim Đan chi lực.
Tiêu Thiến hợp nhất khí huyết kình lực với Thanh Long Thương, khiến nó lại biến hóa thành thanh long, đảo mắt đã thấy nó lắc mình một cái.
Trên thân thanh long, lân giáp nứt ra từng mảng.
Nhìn thấy vậy, đám Kỳ Vũ định dùng pháp bảo hỗ trợ tấn công Sơn Nhạc Ấn.
Tuy nhiên, một hào quang tiên khí xuất hiện, biến đổi thiên địa năng lượng thành đao kiếm, binh khí, giao long và chim xanh hung dữ tấn công dữ dội, khiến họ không thể tiến lên.
- Ha ha, kết thúc rồi!
Tịch Tổ Hồng cười lớn, phun ra một hào quang tiên khí, biến thành Sơn Nhạc Ấn thành bàn tay khổng lồ, sau đó nhẹ nhàng đánh xuống.
- Thình thịch!
- Thình thịch!
- Thình thịch!
Bốn vị Minh Đan Thi bị trấn áp và ngã xuống, chỉ còn Tiêu Thiến đang cố gắng chống đỡ, máu chảy ra từ thất khiếu, đầu gối nàng run rẩy, lưng còng xuống.
- Sao phải khổ thế này?
Tịch Tổ Hồng lắc đầu rồi ánh mắt trở nên hung ác, quát lớn:
- Nằm úp xuống cho bản tiên!
- Cút!
Ngay khi Tiêu Thiến không chịu nổi nữa và chuẩn bị gục ngã, một tiếng hét phẫn nộ vang lên như sấm giữa thiên địa.
- Tịch lão ma, ngươi tựa hồ quên rằng ta đang độ Kim Đan Kiếp, không phải Nhân Tiên Kiếp!
- Khí huyết của ta sắp cạn kiệt, nhưng ta vẫn còn pháp lực!
Tần Tử Lăng nhìn thẳng vào Tịch Tổ Hồng, nói.
- Trong tình huống này, ngươi vẫn có thể kết thành Kim Đan, thực sự khiến bản tiên phải thán phục.
- Nhưng vậy thì sao?
Uy lực chân chính của ngươi là từ huyết mạch thần thông dung hợp với long trảo, nhưng đáng tiếc không thể kéo dài.
Hiện tại, khí huyết của ngươi đã khô cạn, huyết mạch thần thông đã bị phế bỏ.
Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ với cảnh giới Kim Đan sơ kỳ và long trảo này, có thể chống lại bản tiên sao?
Tịch Tổ Hồng nói.
Chưa dứt lời, Sơn Nhạc Ấn đã bỗng nhiên đập xuống.
- Thình thịch!
Kim long trảo bị đập xuống, nhưng đúng lúc này, nhóm Tiêu Thiến đã mượn cơ hội trì hoãn một hơi, bỗng nhiên nhảy lên từ mặt đất.
Tất lực lượng như minh khí, khí huyết, pháp lực đều như thác nước đang không ngừng chảy về Sơn Nhạc Ấn.
Khí thế của Sơn Nhạc Ấn lập tức bị chặn lại.
Tịch Tổ Hồng hơi nhíu mày.
Hắn vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như trở bàn tay, không ngờ trước tiên là Tiêu Thiến xuất hiện ngang trời, cản trở hắn một lần.
Sau đó, ba người của Thiên Diễn Tông phản chiến, bốn vị Minh Đan Thi cùng một con Thiên Thi cao giai xuất hiện, rồi hơn hai mươi tu sĩ Kim Đan khác cũng lâm trận phản chiến.
Những biến hóa liên tiếp này khiến cho tình huống vốn dĩ dễ dàng trở nên có chút khó khăn.
Tất nhiên, đối với Tịch Tổ Hồng, đây cũng chỉ là chút khó khăn mà thôi.
Nếu hắn thật sự cam lòng dốc hết sức lực, vẫn có thể nhanh chóng thu thập tình hình.
Tuy nhiên, với sự chênh lệch về thực lực, cùng với sự kiêu ngạo và tự tin của mình, hắn không cho rằng Tần Tử Lăng trong tình huống này còn có thể tạo ra biến hóa gì.
Vì vậy, Tịch Tổ Hồng không nỡ dốc hết vốn liếng, không dùng tư thế vô địch để thu thập nhóm Tiêu Thiến.
Kết quả là, điều mà Tịch Tổ Hồng vạn vạn không ngờ tới chính là, Tần Tử Lăng lại có thể khôi phục khí huyết kình lực, thi triển kim long trảo tận 2 lần, và còn thành công ngưng tụ Kim Đan.
Đến giờ phút này, thực lực của hai bên cuối cùng đã bắt đầu gần ngang nhau.
Tuy nhiên, đó chưa phải là điểm then chốt.
Mấu chốt nằm ở chỗ những biến hóa liên tiếp này đã khiến lòng tự tin của Tịch Tổ Hồng bắt đầu dao động.
Hơn nữa, khi Tần Tử Lăng khôi phục thực lực đến mức này, nếu nhóm Tiêu Thiến cam nguyện trả giá tính mạng để ngăn cản hắn, và Tần Tử Lăng có thể chạy trốn vào biển rộng, Tịch Tổ Hồng thật sự không chắc có thể bắt được hắn.