← Quay lại trang sách

Chương 662 Đại triển thân thủ

Bích Cốt Kiếm Trảo!

Sắc mặt lão giả đại biến.

Tiên nhân, ngoài việc dựa vào pháp bảo, còn phải dựa vào tiên gia pháp thuật.

Giống như chưởng giáo của Thái Đỉnh Môn, khi đại chiến với Tần Tử Lăng, vừa mới đột phá thành Địa Tiên không lâu, chưa tu thành tiên gia pháp thuật lợi hại, chỉ có thể dùng tiên lực thôi động pháp bảo hoặc điều động thiên địa chi lực ngưng tụ thành cự chưởng, trực tiếp dùng sức mạnh để trấn áp, chưa học được nhiều biến hóa trong tiên gia pháp thuật.

Nhưng "Bích Cốt Kiếm Trảo" lại khác, nó điều động thiên địa chi lực, ngưng tụ thành lợi kiếm, không chỉ vô cùng sắc bén mà còn rất linh động, có thể biến thành kiếm trận để vây khốn giết người khi kiếm trảo rơi xuống.

Tần Tử Lăng ban đầu muốn giấu tài, nhưng tiên nhân ngoại giới này rõ ràng khác với chưởng giáo Thái Đỉnh Môn, tiên lực và đạo pháp biến hóa đa đoan hơn, uy lực cũng lớn hơn.

Thấy "Bích Cốt Kiếm Trảo" có uy lực to lớn, nếu rơi xuống thì lão giả tất nhiên bị thương nặng, còn cậu bé đang được bảo vệ bởi tiên khí có thể mất mạng.

Không còn cách nào khác, Tần Tử Lăng chỉ đành dùng tay phải bay thẳng đến chụp lấy nam tử kia.

Tần Tử Lăng vươn tay phải ra, nhất thời Kim Long Trảo như núi ló ra từ hư không, phủ đầu rơi xuống nam tử kia.

Thiên địa rung chuyển, biển rộng phía dưới nhấc lên cơn sóng thần.

Ba năm trước, Tần Tử Lăng là Đại Võ Thánh, dùng huyết mạch biến hóa thần thông xuất ra Kim Long Trảo mới có thể đấu với Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ.

Giờ đây, ba năm sau, hắn đã đạt tới cảnh giới Nhân Tiên Thoát Thai trung kỳ.

Tiên phàm khác nhau, võ đạo thực lực của hắn đã lột xác.

Hiện tại, Kim Long Trảo trong tay hắn, dù không thi triển huyết mạch thần thông, chỉ đơn giản hợp nhất Kim Long Trảo và tay phải, cũng đã có sức mạnh tương đương với Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.

Nếu thi triển huyết mạch thần thông, uy lực tăng vọt, có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích của Chân Tiên.

Đây chính là sát chiêu thực sự của Tần Tử Lăng, là lý do hắn dám mang theo nhiều người như vậy ra chiến đấu.

Nhìn Kim Long Trảo phủ đầu rơi xuống, uy áp khủng bố vô hình rơi xuống, khiến Tiên Anh của nam tử run rẩy, muốn co lại chạy trốn.

Nam tử không khỏi quá sợ hãi, vội vàng điều hồi "Bích Cốt Kiếm Trảo" để nghênh đón Kim Long Trảo.

- Coong!

Một tiếng vang thật lớn:

Ngay lâp tức “Bích Cốt Kiếm Trảo" xuất hiện đạo đạo vết nứt.

- Coong!

Năm ngón long trảo co lại thành quyền, đập mạnh vào "Bích Cốt Kiếm Trảo" lần nữa.

Bích Cốt Kiếm Trảo nhao nhao đứt đoạn rồi bỗng nhiên nổ tung, trên bầu trời biển rộng nổi lên cơn bão kinh người.

- Không tốt!

Nam tử thấy Tần Tử Lăng chỉ dùng Kim Long Trảo hai lần đã phá hủy "Bích Cốt Kiếm Trảo" của mình, không khỏi quá sợ hãi, quát to một tiếng, cuốn lên một đạo lục quang chuẩn bị chạy trốn.

- Trốn chỗ nào!

- Hắc Mãng Mật Võng!

Lão giả hét lớn, Tiên Anh trên đỉnh đầu ngạnh sinh cất cao, bắt pháp quyết trong tay, trên biển lớn nổi lên cuồng phong.

Sóng lớn ngất trời, thủy linh lực từ biển rộng cuồn cuộn phóng lên cao, ngưng tụ thành một con cự mãng đen đan vào nhau, tạo thành một tấm võng lớn, từ bốn phương tám hướng hướng về phía nam tử muốn chạy trốn.

- Phá!

Nam tử hét lớn, một đạo bích lục kiếm quang trùng điệp chém về phía trước.

Ngay lập tức, cự mãng đen bị chặt đứt, lưới lớn bị phá ra một lỗ hổng.

Nam tử thấy vậy, mang kiếm muốn lao ra từ lỗ hổng.

Đúng lúc này, Kim Long Trảo như núi lại rơi xuống.

Một móng vuốt to lớn màu bích lục lại xuất hiện lần nữa, phóng lên cao.

- Coong!

Một thanh âm kim thiết va chạm vang lên, Kim Long Trảo bị chặn lại, nam tử mang kiếm tiếp tục xông về phía trước, nỗ lực chạy trốn.

- Ha ha, ta đã sớm tính đến một chiêu này của ngươi!

Một tiếng cười khinh thường vang lên, Sơn Nhạc Ấn hô lớn, phủ đầu đập xuống.

Tần Tử Lăng đã sớm ngờ rằng nam tử này muốn chạy trốn, liền bỏ qua việc tiêu diệt người kia, sớm điều khiển Sơn Nhạc Ấn.

Nam tử thấy Sơn Nhạc Ấn phủ đầu rơi xuống, uy lực to lớn, bất đắc dĩ giậm chân, muốn phóng phi kiếm đi ngăn cản.

Nhưng phi kiếm vừa phóng ra, phi kiếm của lão giả đã tới, ngăn chặn nó lại.

Cứ như vậy, Sơn Nhạc Ấn ùng ùng trấn áp xuống.

Nam tử vừa toàn lực thi triển "Bích Cốt Kiếm Trảo" để ngăn cản Kim Long Trảo, không kịp thi triển tiên pháp lần nữa, chỉ có thể phóng xuất tiên lực hộ thể.

Nhưng tiên lực hộ thể không thể chống đỡ được một kích toàn lực của Sơn Nhạc Ấn.

- Thình thịch!

- Thình thịch!

Hai tiếng, hộ thể cương tráo bị đập vỡ trực tiếp, Sơn Nhạc Ấn trấn áp xuống, nam tử rơi vào kết cục như nữ tử.

Huyết nhục tung tóe, rơi vào biển rộng.

Tiên Anh chạy ra cũng bị Sơn Nhạc Ấn trực tiếp đập nát, hóa thành hào quang tiên khí, bị Tần Tử Lăng dùng trò cũ hút vào động thiên thế giới.

Tiên lực của Nhân Tiên này tinh thuần hơn nhiều so với nữ tử, khi bị hút vào động thiên thế giới, một đạo hào quang cầu vồng chạy ngang qua động thiên, toàn bộ động thiên trở nên càng dạt dào tiên khí.

Người tu hành dưới đó, chỉ cần hít vài hơi, liền cảm thấy sinh lực dồi dào, thần thanh khí sảng.

Sau khi giết chết nam tử Tiên Anh trung kỳ, Tần Tử Lăng dễ dàng tiêu diệt người còn lại với Sơn Nhạc Ấn.

Tiên Anh của người đó cũng bị đập nát và hút vào động thiên thế giới, không kịp dung nhập vào thiên địa.

Lão giả thấy Tần Tử Lăng dùng hai, ba chiêu đã giết chết vị Địa Tiên.

Phía dưới, phần lớn thủy tộc vân dũng đến tranh giành thức ăn, làm nước biển bị khuấy động đỏ rực, nhất thời trở nên hỗn loạn, như một cảnh tượng cách thế.

Chỉ đến khi Tần Tử Lăng thu hồi pháp bảo, lão giả mới bừng tỉnh, trong mắt hiện ra sự kính nể và cảm kích.

Hắn nắm tay tiểu hài tử và nói:

- Thiếu đảo chủ, mau cảm ơn thượng tiên đã cứu mạng!

- Thượng tiên, cảm ơn ân cứu mạng!

- Cảm tạ thượng tiên đã báo thù cho phụ thân của Liên Trường Phong!

Đứa bé trai tiến lên bái tạ.

Trong lúc bái tạ, nước mắt Liên Trường Phong không ngừng rơi, hiển nhiên là nhớ lại việc cha mình bị giết.

Tần Tử Lăng nhìn Liên Trường Phong rơi nước mắt, không khỏi nhớ tới thân phận cô nhi của mình vào kiếp trước.

Nghĩ tới việc Liên Trường Phong ở hiểm cảnh vẫn biết gọi mình chạy mau, lòng Tần Tử Lăng mềm lại, đưa tay sờ đầu hắn, nói:

- Ngươi không cần quá thương tâm, đã không có phụ thân, còn có mẫu thân và vị trưởng bối liều mạng bảo vệ ngươi này.

- Đảo chủ phu nhân cũng đã không còn ở đây!

Lão giả, chính là Khúc Trung, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên vẻ cừu hận thấu xương.

Tần Tử Lăng nghe vậy hơi sững sờ, sau đó thở dài một hơi, nói:

- Ta sẽ đưa các ngươi về Thanh Vân Đảo.

- Làm phiền thượng tiên!

Khúc Trung vội vã mang theo Liên Trường Phong lần thứ hai bái tạ.

Tần Tử Lăng lắc tay, sau đó dẫn hai người lên Thanh Diễm Ưng.

- Không biết Thanh Vân Đảo cách đây còn xa không?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Hồi thượng tiên, nơi này cách Thanh Vân Đảo phải hơn mười vạn dặm.

Khúc Trung trả lời.

- Vậy cũng không quá xa.

- Ở gần Thanh Vân Đảo còn có đảo nhỏ nào không?

- Ba người kia là ai?

- Bọn họ nhắc đến phúc địa Bình Tự Sơn là sao?

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó hỏi tiếp.

Hắn chủ động đề nghị hộ tống một già một trẻ về Thanh Vân Đảo, ngoài việc thương cảm cho Liên Trường Phong và không yên tâm về hắn, còn có ý định nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức.

Tần Tử Lăng hiện tại giống như một đứa trẻ mới từ khe núi thung lũng bước ra, đối mặt với thế giới bên ngoài, hoàn toàn mờ mịt.

Khúc Trung thấy Tần Tử Lăng chưa từng nghe nói về Thanh Vân Đảo cũng không có gì lạ, nhưng đến cả phúc địa Bình Tự Sơn cũng chưa biết đến thì thật sự bất ngờ.

Trong mắt Khúc Trung thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và ngạc nhiên, nhưng rồi hắn tựa hồ nghĩ đến điều gì đó và xuất thần một lúc.

Một hồi lâu, hắn mới giật mình tỉnh lại, vội vàng xin lỗi và giải thích:

- Phúc địa Bình Tự Sơn là nơi tu tiên chân chính trong vòng triệu dặm hải vực, với rất nhiều tiên khí quanh quẩn, nhiều linh dược tiên quả sinh trưởng.

- Chưởng quản phúc địa Bình Tự Sơn là quốc chủ Hỏa Viên Quốc, Chu Tuấn.

- Hỏa Viên Quốc?

Tần Tử Lăng hơi sững sờ.