← Quay lại trang sách

Chương 684 Là ngươi!

Thời gian thấm thoát qua nửa năm.

Tính đến trận chiến với Đồ Liêu ở Thanh Vân Tiên Đảo đã qua một năm.

Một ngày nọ, Tần Tử Lăng đang tu luyện võ đạo trong sơn cốc.

Võ đạo của hắn từ khi đến Thanh Vân Tiên Đảo mỗi ngày đều tiến bộ vững chắc, nhưng muốn đột phá đến cảnh giới Thoát Thai hậu kỳ không dễ dàng, với tiến độ hiện tại, ít nhất còn cần rèn luyện thêm hai ba năm.

Đột nhiên, Tần Tử Lăng hơi biến sắc mặt.

- Ta ra ngoài một chuyến, ngươi tọa trấn Thanh Vân Tiên Đảo!

Tần Tử Lăng vội vàng thông báo, rồi cuốn lên một đoàn mây mù, nhanh như điện chớp bay về phía nam.

Ở một khu vực của hải vực phía nam, có bốn vị Địa Tiên đang vây công ba người.

Ba người kia chính là Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc và Trịnh Tinh Hán.

Họ giờ đây tóc tai bù xù, vết thương chằng chịt.

Đặc biệt là Trịnh Tinh Hán, thương thế nặng nhất, hai tay bị đứt đoạn nhiều chỗ, máu tươi chảy đầm đìa, thậm chí có thể thấy xương trắng, trông vô cùng kinh khủng.

Nhưng Trịnh Tinh Hán vẫn nắm chặt thanh đầu hổ đại đao, không ngừng bổ ra trùng điệp đao ảnh, ngăn cản một thanh phi kiếm.

Tình huống của Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc khá hơn chút, nhưng cũng đầy máu tươi, lộ ra Tiên Anh yếu ớt trên đỉnh Bách Hội, hào quang tối đạm, dường như lúc nào cũng có thể tan biến theo gió.

May mà hai thầy trò có kiếm đạo lợi hại, phối hợp ăn ý, mới miễn cưỡng chặn được tiến công của ba vị Địa Tiên.

Nhưng trong ba vị Địa Tiên, có một vị rất lợi hại, tu vi chỉ kém một chút là đột phá đến Tiên Anh trung kỳ, hơn nữa phi kiếm trong tay là một kiện tiên khí hạ phẩm.

Mỗi lần thi triển, phi kiếm bốc lên liệt diễm, như thượng cổ thần cầm Hỏa Phượng đang hung mãnh đánh giết.

Vị Địa Tiên lợi hại nhất này chính là Ân hộ pháp của Phù Không Đảo.

- Vô dụng, các ngươi nên hiến lên bảo vật, chúng ta sẽ tha các ngươi một con đường sống!

Ân hộ pháp nói, ánh mắt lộ vẻ tham lam nhìn ba người.

- Uổng cho Phù Không Tiên Đảo các ngươi tự cho là tiên gia chính đạo, lại làm việc giết người cướp của.

Kiếm Bạch Lâu mang vẻ mặt trào phúng nói.

- Bảo vật trong thiên hạ phàm là người có tài mới chiếm được, các ngươi là tán tu, có tài đức gì mà xứng với những bảo vật này!

Ân hộ pháp cười nhạt nói.

- Ha hả, chẳng lẽ các ngươi thì có đức có năng lực sao?

Kiếm Bạch Lâu cười lạnh một tiếng, rồi nói:

- Đừng ép người quá đáng, nếu ép chúng ta, chúng ta sẽ phá hủy bảo vật, ai cũng đừng nghĩ đạt được.

- Ngươi...

Ân hộ pháp nghe vậy tức giận, nhưng thế tiến công của bốn người rõ ràng đã chậm lại.

Trên đoạn đường này, Kiếm Bạch Lâu đã dùng chiêu này uy hiếp họ nhiều lần, cũng chính nhờ chiêu này, họ mới có thể chạy trốn đến gần vạn dặm cách Thanh Vân Tiên Đảo.

- Giết!

Thấy thế tiến công chậm lại, Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc và Trịnh Tinh Hán lập tức hô to, bạo phát cùng lúc, hướng về phía Thanh Vân Tiên Đảo mà xông đến.

Ba người bạo phát, vị Địa Tiên ngăn cản lối đi bọn họ không dám đón đỡ, bị ba người nhân cơ hội giải khai, một đường chạy trốn.

Bốn người thấy thế vội vàng đuổi theo.

Bốn người đều là lão bài Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, tiên lực hùng hồn.

Trong khi đó, Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc mới tấn thăng Địa Tiên, còn Trịnh Tinh Hán chỉ là Nhân Tiên Thoát Thai trung kỳ.

Với cự ly ngắn, họ có thể cố gắng trốn thoát, nhưng khi kéo dài khoảng cách, tốc độ của họ chắc chắn không thể theo kịp.

May thay, Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc luôn bảo vệ Trịnh Tinh Hán, nên họ mới có thể chạy đến nơi này.

Ba người không chạy được bao xa thì một vài đạo hào quang tới gần, kèm theo hàn khí sát ý từ phía sau ập tới.

Không còn cách nào khác, ba người đành quay lại tái chiến.

- Không cần uổng phí tâm cơ, các ngươi không thể trốn thoát đâu!

Ân hộ pháp nói.

- Thật sao?

Ân hộ pháp còn chưa kịp nói hết, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám mây mù đang bay tới với tốc độ nhanh.

- Là ai dám quản chuyện của Phù Không Tiên Đảo ta?

Ân hộ pháp biến sắc, tay chỉ vào đám mây mù kia.

Phi kiếm của hắn hóa thành một con Hỏa Phượng, nhấc lên liệt diễm hừng hực, bay về phía đám mây mù.

Tuy nhiên, trước khi Hỏa Phượng kịp tiếp cận mây mù, từ trong mây xuất hiện một kim long trảo to như núi.

Long trảo tóm lấy Hỏa Phượng, ngay lập tức biến nó trở lại thành phi kiếm không ngừng giãy dụa.

Khi kim sắc long trảo xuất hiện, sương mù đã bao phủ quanh khu vực này hơn mười dặm.

Ân hộ pháp thấy phi kiếm bị bắt, cố gắng thu hồi nhưng vô ích, kinh hãi vô cùng, hắn cuốn lên một đạo hào quang tiên khí, muốn chạy trốn.

- Hừ, muốn chạy trốn?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một nam tử bước ra từ đám mây mù, theo sau là một tòa phong lôi lượn quanh Sơn Nhạc Ấn, trấn áp Ân hộ pháp.

- Là ngươi!

Ân hộ pháp nhận ra người đó, hai mắt mở to kinh ngạc.

Nhưng Sơn Nhạc Ấn đã trấn áp xuống, tiêu diệt Ân hộ pháp ngay tức khắc.

Thân thể và Tiên Anh của hắn đều bị hút vào động thiên thế giới.

Ba vị Địa Tiên còn lại sợ hãi, định chạy trốn.

Nhưng Tần Tử Lăng với tu vi hiện tại, không để họ có cơ hội.

Kim long trảo và Sơn Nhạc Ấn đồng thời trấn áp, tiêu diệt hai Địa Tiên trong nháy mắt.

Địa Tiên còn lại bị ảo giác thiên binh thiên tướng đang chặn đường, bị Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc và Trịnh Tinh Hán hợp lực tiêu diệt.

Sau khi tiêu diệt bốn người, Tần Tử Lăng không nói gì, mang theo ba người vào động thiên thế giới, rồi nhanh chóng biến mất trên bầu trời biển rộng.

Tất cả diễn ra rất nhanh, từ lúc Tần Tử Lăng xuất hiện, biển lớn nổi sương mù, tiêu diệt bốn Địa Tiên và rời đi chỉ trong hơn mười hơi thở.

Mây mù đáp xuống động phủ Ngũ Hành Sơn, Tần Tử Lăng hiện ra.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Thiến tiến lên hỏi.

- Kiếm lão sư và mọi người bị Phù Không Đảo truy sát.

- May mà ta kịp đến, không thì đã có chuyện rồi.

- Nếu không, ta sẽ không tha cho Phù Không Đảo!

Tần Tử Lăng nói với vẻ mặt đầy lo lắng.

Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc và Trịnh Tinh Hán có mối quan hệ đặc biệt với Tần Tử Lăng, tình cảm giữa họ rất sâu sắc.

Nếu họ gặp nguy hiểm, Tần Tử Lăng sẽ rất khó quên được.

- Phù Không Tiên Đảo tại vùng này được xem như là một thế lực chính phái, sao lại truy sát Kiếm lão sư và mọi người?

Tiêu Thiến hỏi với vẻ mặt không hiểu.

- Tiền tài động nhân tâm a!

Tần Tử Lăng trả lời.

Nói xong, Tần Tử Lăng tâm niệm vừa động, Kiếm Bạch Lâu, Phong Tử Lạc và Trịnh Tinh Hán đột nhiên xuất hiện trong sơn cốc.

Sau một thời gian ngắn dưỡng thương, khí tức của ba người đã tốt hơn trước một chút, nhưng thương thế trên người vẫn rất nặng, đặc biệt là Trịnh Tinh Hán, vết thương trên tay lộ ra cả xương trắng.

Tuy nhiên, ba người có biểu tình đều rất hưng phấn và hài lòng, dường như đã quên đi đau đớn của mình.

- Tử Lăng, Tiêu Thiến, các ngươi biết chúng ta tìm được gì không?

Kiếm Bạch Lâu hỏi, râu mép run run vì kích động.

- Cái này, làm sao chúng ta đoán được?

- Lão sư ngài đừng thừa nước đục thả câu, nhanh lấy ra để chúng ta xem.

Tần Tử Lăng nói.

- Hắc hắc!

Kiếm Bạch Lâu cười đắc ý, lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái chậu rửa mặt lớn, toàn thân là sen bàn hỏa hồng.

Sen bàn vừa lấy ra, liền mơ hồ phát ra hỏa quang, trong ánh lửa, dường như có một con Hỏa Phượng Hoàng muốn bay lượn.

Không gian xung quanh rung động, có từng tia uy nghiêm tựa như có thể đốt cháy hết thảy phát ra từ sen bàn.

- Đây là Phượng Tủy Hỏa Liên!

Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến kinh hô.

Phượng Tủy Hỏa Liên, truyền thuyết chỉ mọc ra từ cốt tủy phượng hoàng đã chết.

Hoa sen này có hạt sen bổ dưỡng cốt tủy, tăng trưởng khí huyết và thân thể rất hiệu quả, nhưng nó yêu cầu môi trường sinh trưởng rất khắc nghiệt, nên rất hiếm.

- Đúng, chính là Phượng Tủy Hỏa Liên!

Kiếm Bạch Lâu gật đầu, cười đắc ý.