Chương 714 Đánh thẳng vào sào huyệt
Phù Không Tiên Đảo, Tề Vân Điện.
Khuôn mặt gầy, tay áo bào rộng, trông tiên phong đạo cốt, đại trưởng lão Bạch Huyễn cầm trong tay một Truyền Tấn Phù hình dạng như vỏ sò, nhìn những phù lưu động trên đó, sắc mặt âm trầm khó coi.
- Đại sư huynh, ngươi vội vội vàng vàng gọi ta tới là có chuyện gì?
Khi Bạch Huyễn âm trầm nhìn Truyền Tấn Phù, một nam tử lùn to lớn bước vào đại điện, ồn ào nói.
- Lão tứ xảy ra chuyện rồi.
Bạch Huyễn âm trầm nói, đưa Truyền Tấn Phù cho nam tử lùn to.
- Thật to gan!
- Tức chết ta rồi!
- Đúng là vô pháp vô thiên!
Đại sư huynh, còn chần chờ gì nữa, chúng ta lập tức đi Bình Tự Tây Thành, đem tặc tử kia và tất cả người Thanh Vân Đảo đều băm thành thịt nát!
Nam tử lùn to nhìn Truyền Tấn Phù, lập tức sát khí đằng đằng, hung ác nói.
- Nếu ta có thể đi, sớm đã đi, cần gì phải gọi ngươi qua đây?
- Sư tôn đi ra ngoài, một năm rưỡi nữa mới trở về, ta nhất định phải tọa trấn Phù Không Tiên Đảo, không được rời đi.
- Bằng không một khi Phù Không Tiên Đảo xảy ra chuyện, ai đảm đương nổi!
Bạch Huyễn cau mày nói.
- Thì ra là thế!
- Ý của sư huynh là để ta dẫn người đi trước?
- Được, ta liền dẫn người đi.
Nam tử lùn to hiểu ra, nói.
- Ngươi không phải dẫn người đi Bình Tự Tây Thành, mà là trực tiếp dẫn người đi đánh Thanh Vân Đảo.
Bạch Huyễn xua tay nói.
- Vì sao?
Nam tử lùn to cau mày nói.
- Tên tặc tử kia có thể dễ dàng đánh bại Bạch Chí và đám người, trấn áp Đoan Mộc Tùng, nói hắn là chuẩn Chân Tiên cũng không quá đáng, thực lực so với ta chỉ kém chút ít.
- Ngươi mặc dù mạnh hơn lão tứ một chút, nhưng cũng có hạn.
- Ngươi dẫn người đi, dù liên thủ với lão tứ cũng khó giữ hắn lại, nói không chừng còn hao binh tổn tướng.
- Hơn nữa, từ đây đến Bình Tự Tây Thành cũng có khoảng cách, đi lại tốn thời gian, một khi tên tặc tử kia chạy ra, ngươi coi như dẫn người đi, cũng vô ích.
- Vì vậy, biện pháp ổn thỏa nhất là thừa dịp bọn họ không ở Thanh Vân Đảo, trực tiếp tịch thu nơi ở của hắn.
- Thanh Vân Đảo có trận pháp sư lợi hại, bố trí trận pháp mạnh mẽ.
- Hơn 2 năm trước, trận pháp đó đã chặn được Đồ Liêu.
Nếu chờ bọn hắn trở lại Thanh Vân Đảo, với thực lực và có trận pháp trợ giúp, các ngươi muốn công phá Thanh Vân Đảo sẽ khó khăn hơn nhiều, ta lại không phân thân ra được, có thể phải tổn thất nhiều mạng người.
Bạch Huyễn giải thích.
- Chuyện Đồ Liêu đánh Thanh Vân Đảo, ta đã từng nghe.
- Sư huynh suy nghĩ chu toàn, đã vậy, ta sẽ mang người trực tiếp đi đánh Thanh Vân Đảo, để tên tặc tử kia được yên ổn thêm vài ngày.
Nam tử lùn to suy nghĩ một chút, nói.
- Để an toàn, ngươi nên dẫn thêm nhiều người, gọi cả lão lục.
Bạch Huyễn nói.
- Không cần thiết, chỉ là một Thanh Vân Đảo, bây giờ không có ai lợi hại để tọa trấn, ta mang mười tám Địa Tiên Tiên Anh, ba mươi đến năm mươi Bán Tiên Kim Đan là đủ rồi.
Nam tử lùn to xem thường nói.
- Theo ta nói mà làm!
Bạch Huyễn trầm giọng nói.
Nam tử lùn to nghe vậy môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm trái ý Bạch Huyễn.
Bạch Huyễn chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Chân Tiên, là người đứng đầu dưới trướng Phù Không lão tổ.
Mặc dù nam tử lùn to là tam đệ tử của Phù Không lão tổ, nhưng về thực lực và quyền uy thì không thể so sánh với Bạch Huyễn.
- Dạ, đại sư huynh!
Nam tử lùn to hơi khom người, sau đó xoay người rời đi.
Rời khỏi đại điện, rất nhanh sau đó, một con thuyền toàn thân đen kịt, hình dạng như chiến hạm, tụ tập sóng gió, lao nhanh về hướng Thanh Vân Đảo.
Trên tiên hạm, dựa vào lan can mà đứng là hai người: một nam tử lùn to, và một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y, dung mạo anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt, phong lưu phóng khoáng như công tử ca.
Nam tử trẻ tuổi này chính là lục đệ tử của Phù Không lão tổ, cũng là Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.
- Tam sư huynh, tu vi đại sư huynh càng cao, làm việc lại càng cẩn thận.
- Chỉ là Thanh Vân Đảo, đáng gì mà cần ta và ngươi cùng mười hai vị Địa Tiên Tiên Anh, năm mươi vị Bán Tiên Kim Đan xuất thủ!
Công tử ca mang vẻ mặt xem thường nói.
- Cái này cũng có lý, bây giờ Thanh Vân Đảo không phải như trước.
- Cẩn thận một chút thì vẫn tốt.
Đàn ông lùn to trả lời.
- Nói cũng đúng.
- Tên tặc tử kia không biết từ đâu xuất hiện, lại có thể trấn áp tứ sư huynh.
- Tuy hắn lợi hại, nhưng với ta và ngươi liên thủ, chắc chắn cũng có thể đánh bại hắn.
- Huống chi còn có tứ sư huynh và Bạch Chí tương trợ.
- Theo ta, đi Bình Tự Tây Thành sẽ thống khoái hơn!
Công tử ca nói.
Rõ ràng hắn vẫn coi thường việc đi đánh Thanh Vân Đảo.
- Đại sư huynh đã nói như vậy, chúng ta cứ làm theo.
Nam tử lùn to cau mày nói.
Hiển nhiên hắn không ưa thích gì vị công tử ca tự cho là phong lưu, lại cao ngạo này.
- Tứ trưởng lão, đại trưởng lão nói hắn không thể rời khỏi Phù Không Tiên Đảo, đã phái tam trưởng lão và lục trưởng lão dẫn người trực tiếp đi đánh Thanh Vân Đảo!
Bạch Chí không cam lòng nói với Đoan Mộc Tùng.
- Đại sư huynh không thể rời Phù Không Tiên Đảo?
Đoan Mộc Tùng nhíu mày, sau đó nhanh chóng hiểu ra, gật đầu nói:
- Tên tặc tử kia có thực lực cường đại, trừ phi đại sư huynh tự mình xuất thủ, muốn giữ hắn lại cần có bố trí chu toàn.
- Biển rộng mịt mờ, chúng ta không biết hắn sẽ rời đi từ đâu, rất khó bố trí chu toàn trước.
- Đại sư huynh sai người trực tiếp đánh Thanh Vân Đảo, thật là kế sách tuyệt diệu.
- Tên tặc tử có thực lực quả thực cường đại, nhưng nghĩ đến việc này khiến ta càng thêm nghẹn uất!
Bạch Chí nhớ tới Tần Tử Lăng và chiến lực kinh khủng của hắn, gật đầu rồi bất đắc dĩ nói.
…
Tại Bình Tự Tây Thành, Phủ Trấn Tây Tướng Quân.
Câu Hoàn đã rời bước khỏi thư phòng của hắn.
Trì Thải Châu không còn bên cạnh, chỉ có lão giả râu dê như cái bóng đi theo bên người hắn.
- Lư Ngu ngươi có ý kiến gì về tiểu tử kia không?
Câu Hoàn hỏi.
- Là nhân vật đáng giá, giết thì ngược lại đáng tiếc.
- Tướng quân có thể chiêu mộ hắn về dưới trướng.
- Như vậy, không chỉ tướng quân có thêm mãnh tướng, mà còn có thể loại bỏ Liên Trường Phong vào sau này.
- Hắn có thể giống như phụ thân hắn, không lâu sau sẽ gặp ngoài ý muốn.
Lư Ngu khom người trả lời.
- Ừm, ta cũng có ý này.
- Người này đã đắc tội với Phù Không Tiên Đảo, nếu hắn thông minh, nên xin vào dựa vào ta, chỉ có ta mới có thể bảo vệ tính mạng hắn.
- Nhưng hắn phải ngắt đứt quan hệ với tiểu tạp chủng kia, bằng không ta sẽ tuyệt diệt cả hắn.
Câu Hoàn nói.
- Nhìn người kia không giống như không biết lựa chọn thế nào.
Lư Ngu nói.
- Đi đi, qua hai ngày nữa chính là tiến cống, ngươi cũng chuẩn bị, để bọn họ mở mang kiến thức, chấn nhiếp một phen, tránh nổi lên dị tâm.
Câu Hoàn phất tay nói.
- Dạ, thuộc hạ xin cáo lui!
Lư Ngu khom người, sau đó rời khỏi thư phòng.
Sau khi Lư Ngu rời đi, Câu Hoàn vung tay lên, không gian xung quanh nổi lên sóng gợn lăn tăn, tiếp theo là màn che gợn nước buông xuống, che lấp bốn phía, ngăn cách ngoại giới.
Bố trí xong, Câu Hoàn ngồi xuống, trong tay hiện ra một mảnh vụn đỏ thẫm.
Nếu Tần Tử Lăng ở đây, chắc chắn nhận ra mảnh vụn này.
Mảnh vụn này giống như mảnh vụn trong tay Tần Tử Lăng, nhưng nhỏ hơn nhiều.
Mảnh vụn trong tay Tần Tử Lăng lớn bằng bàn tay, còn cái này chỉ có hai đồng tiền, với phù tự không trọn vẹn.
Ánh mắt Câu Hoàn rơi vào mảnh vụn trong tay, lộ ra ánh mắt si mê và nóng bỏng.