← Quay lại trang sách

Chương 765 Cao lớn như thế

Sau khi Tứ Tượng Huyết Ma bước ra khỏi huyết vụ, rất nhanh đã có năm mươi Địa Tiên Tiên Anh, gần hai trăm Bán Tiên Kim Đan, và hơn một nghìn Huyền Sư xuất hiện, thành từng chiến đội lơ lửng trên không.

Khi những người này bước ra khỏi huyết vụ, sát khí cuồn cuộn phóng lên cao, quét sạch thiên địa, tạo ra một thanh thế to lớn.

- Tần Tử Lăng, Huyết Vân Tiên Đảo ta uy chấn mặt nam hải vực nghìn năm của phúc địa Bình Tự Sơn, làm sao có tiếng mà không có miếng?

- Hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám hưng binh tới đánh Huyết Vân Tiên Đảo!

Hầu Lệ nói với vẻ đắc ý.

Với sự hỗ trợ của Tất Đằng, một Chân Tiên, cùng mười tám Cự Phủ Vệ, và việc chiến đấu tại sân nhà, Hầu Lệ đã hoàn toàn loại bỏ lo âu trước đó!

Khi Hầu Lệ nói chuyện, từng chiến đội bước ra khỏi không trung, từng đạo pháp bảo được tế ra, tỏa ra các màu hàn mang.

Thấy Hầu Lệ bên này không chỉ khởi động toàn lực Tứ Tượng Huyết Ma Đại Trận mà còn dốc hết tinh nhuệ trong đảo, cùng nhân mã Bích Thủy Cung tạo thành thế tiền hậu giáp kích với Tần Tử Lăng, Vưu Hồng Linh nhíu mày, trong mắt lộ ra một vệt ngưng trọng cùng vẻ chán ghét.

- Chậm đã!

Mắt thấy Huyết Vân Tiên Đảo cùng nhân mã Tất Đằng muốn phát động công kích, Tần Tử Lăng đột nhiên giơ tay kêu ngừng.

- Ha ha, Tần tiểu tặc, chẳng lẽ bây giờ ngươi sợ, muốn cầu xin tha thứ hay sao?

Hầu Lệ thấy thế cuồng tiếu.

- Ha ha!

Người của Huyết Vân Tiên Đảo cũng đồng loạt cười lớn.

Vừa rồi, Tần Tử Lăng dẫn người liên tiếp công diệt ba hòn đảo Huyết Minh, Huyết U, Huyết Cốt, khiến tâm tình mọi người trên Huyết Vân Tiên Đảo nặng nề, rất là kìm nén.

Bây giờ thế cục biến đổi, họ rốt cuộc cũng có cơ hội phát tiết.

- Nửa năm trước, Huyết Vân lão ma dẫn người tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, ta còn chưa từng sợ, còn trực tiếp diệt sát hắn, ta sẽ sợ các ngươi sao?

Tần Tử Lăng khinh thường cười nhạt.

Tiếng cười của đám người Hầu Lệ lập tức dừng lại, mỗi người đều mang sắc mặt âm trầm khó coi.

- Tần tiểu tử, lúc đó khác với bây giờ!

Nửa năm trước, các ngươi có đại trận để dựa vào, Huyết Vân huynh lại mới bị thương, hơn nữa khinh địch, chỉ dẫn theo tám vị Huyết Vân Vệ đi đánh Thanh Vân Đảo, mới để ngươi may mắn đắc thủ.

- Hôm nay ngươi là chiến đấu nơi sân khách, phía sau có ta và mười tám Cự Phủ Vệ, phía trước có hơn một ngàn đại quân tinh nhuệ của Huyết Vân Tiên Đảo, còn có Tứ Tượng Huyết Ma, các ngươi không có gì để dựa vào, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ có thể chạy thoát?

Tất Đằng cao giọng nói.

Tần Tử Lăng không phản ứng Tất Đằng, mà hướng về phía Vưu Hồng Linh chắp tay nói:

- Trấn Nam Tướng Quân, ta thuộc về trận doanh Hỏa Viên Quốc.

- Ta và Huyết Vân Tiên Đảo đánh sống đánh chết cũng đều là nội bộ Hỏa Viên Quốc.

- Hiện tại Tất Đằng lấy tình cảm riêng tư làm cớ chặn ngang, ta không có gì để nói.

- Nhưng nếu lỡ ta đánh bại Tất Đằng và giết người của họ, Hắc Thủy Quốc không chịu bỏ qua, phái binh tới chinh phạt thì sao?

- Cá nhân ta thì không sao, nhưng nếu dẫn tới đại chiến hai nước, ta sẽ chịu tội nghiệt to lớn.

Thanh âm Tần Tử Lăng vọng lại giữa thiên địa, khiến bốn phía im ắng như tờ.

Vẻ mặt của mọi người trở nên vi diệu, quái dị, Vưu Hồng Linh cũng không ngoại lệ.

Nàng không ngờ rằng trong tình huống này, Tần Tử Lăng vẫn còn có tâm tư suy nghĩ về việc đánh bại và giết chết Tất Thắng, lo lắng Hắc Thủy Quốc sẽ không bỏ qua và phái binh chinh phạt, gây ra đại chiến giữa hai nước.

Hiện tại chẳng lẽ hắn không phải nên suy nghĩ làm sao để chạy trốn hay sao?

- Ha ha!

Một hồi lâu, đột nhiên thiên địa bạo phát ra trận tiếng cười lớn, tràn đầy ý giễu cợt.

- Cười đã chưa?

- Nửa năm trước, khi Huyết Vân lão ma dẫn người tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo, mọi người đều cho rằng Thanh Vân Tiên Đảo sẽ diệt vong, kết quả thì sao?

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng nói một câu.

Tiếng cười lần thứ hai đột ngột ngừng lại, sắc mặt mọi người của Huyết Vân Tiên Đảo âm trầm, không thể phản bác.

Vưu Hồng Linh trong lòng khẽ động, không khỏi nghĩ tới nửa năm trước khi Tần Tử Lăng trưng cầu ý đánh Huyết Vân Tiên Đảo, đột nhiên cảm thấy tràng diện này có chút quen thuộc.

- Ngươi nói cũng có lý.

- Chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt, hơn nữa chiến đấu không chỉ dựa vào thực lực mà còn phụ thuộc vào ý chí chiến đấu, tùy cơ ứng biến, và vận khí.

- Không ai dám cam đoan các ngươi không thể lấy yếu thắng mạnh.

Vưu Hồng Linh mở miệng nói.

Kiếm Bạch Lâu nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đến tột cùng ai mạnh ai yếu đây!

- Trấn Nam Tướng Quân, thật là nực cười!

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ bằng vào một vị Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, trong tình huống này có thể dẫn dắt nhiều người như vậy đánh bại chúng ta?

Sắc mặt Tất Đằng khó coi, tựa hồ bị nhục nhã quá lớn.

- Thế sự khó liệu, dù sao ngươi cũng là một nhân vật lớn của Hắc Thủy Quốc.

- Đã quyết nhúng tay vào ân oán cá nhân giữa hai thế lực lớn của Hỏa Viên Quốc, một số việc nên nói rõ trước.

Vưu Hồng Linh nói.

- Được, ngươi nói đi!

Tất Đằng mặt âm trầm nói.

- Chuyện này vốn không liên quan tới ngươi, ngươi không nên nhúng tay.

- Ta xem đây là ân oán cá nhân, nên đồng ý không can thiệp.

- Nếu ngươi giết Tần Tử Lăng và người của Thanh Vân Tiên Đảo, ta cũng sẽ không tìm ngươi tính sổ.

- Nhưng tương tự, nếu ngươi và người của ngươi bị thua và bị giết, xin Hắc Thủy Quốc không tìm đến gây chuyện, vì ngươi đã nhúng tay vào chuyện của Hỏa Viên Quốc.

- Nếu xảy ra ngoài ý muốn, đó là tự ngươi tìm đến.

Vưu Hồng Linh nói.

- Được, không có vấn đề gì!

Tất Đằng rất dứt khoát nói.

Vì hắn thấy mình và người của mình bị thua và bị giết là điều không thể xảy ra, đồng ý thì có gì khó khăn đâu.

Vưu Hồng Linh thấy Tất Đằng đồng ý, vừa định gật đầu nói tốt, Tần Tử Lăng lại mở miệng nói:

- Miệng nói không có bằng chứng, ngươi nên lập giấy làm chứng.

- Như vậy, nếu sau này Hắc Thủy Quốc tìm đến hỏi chuyện, chúng ta có chứng từ để chứng minh, họ sẽ không có lời nào để nói.

- Ngươi...

Tất Đằng thấy Tần Tử Lăng muốn mình lập giấy làm chứng, tức giận đến nổi trận lôi đình, hai mắt trợn lên giận dữ.

- Làm sao?

- Tất cung chủ sợ thua sao?

- Nếu ngươi thật sự sợ thua, thì đừng nhúng tay.

- Chờ ta công phá Huyết Vân Đảo, chúng ta còn có thể làm hàng xóm tốt.

Tần Tử Lăng nói.

- Ha ha, bản cung sẽ sợ thua?

- Thực sự là nực cười!

- Được, bản cung cũng lười dong dài cùng ngươi, lãng phí thời gian.

Tất Đằng nghe vậy giận quá thành cười, sau đó trên người lóe lên một vệt lục quang.

Một mảnh lân phiến lục sắc liền bay ở trước người hắn.

Hai mắt Tất Đằng bắn ra hai đạo kim quang, kim quang rơi vào lân phiến lục sắc, hình thành một cái đồ ấn hình Bích Thủy Kim Tình Thú.

- Lân phiến này là bản cung cởi từ thân, hiện tại bản cung để lại một đạo ấn ký ý thức, biểu minh thái độ của bản cung, người khác không làm giả được.

Tất Đằng đang nói, lân phiến chậm rãi phiêu bay về phía Vưu Hồng Linh.

- Tất Đằng, chứng từ cần có hai phần.

- Ta là người trong cuộc, cũng nên có một phần.

Tần Tử Lăng nói.

Tất Đằng nhìn Tần Tử Lăng, thiếu chút nữa thì muốn nổ tung, nhưng nghĩ rằng sớm có chứng từ thì sớm có thể động thủ giết người, cuối cùng vẫn nén giận, lại lấy một phần chứng từ.

Tần Tử Lăng cầm lấy chứng từ, tiên lực chuyển đi.

Cái đồ ấn khắc trên lân phiến lục sắc liền phóng ra ánh sáng, biến ảo thành một đầu Bích Thủy Kim Tình Thú.

Hư ảnh của Bích Thủy Kim Tình Thú bay lơ lửng trên lân phiến, ý tứ là trận chiến này chính là do bản thân chủ động tham gia, sinh tử do mệnh, nếu bị giết cũng không liên quan đến Hắc Thủy Quốc và không cần trả thù.

Tần Tử Lăng sau khi xem, thoả mãn gật đầu, thu hồi lân phiến, sau đó hướng về phía Vưu Hồng Linh chắp tay nói:

- Vất vả cho Trấn Nam Tướng Quân!

Vưu Hồng Linh có chút dở khóc dở cười hồi lễ.