← Quay lại trang sách

Chương 794 Chọn chủ

Bảng hiệu trên cung điện có hai chữ: Huyền Đình.

Trước Huyền Đình Điện, có một cái đại quảng trường.

Quá khứ của quảng trường, là một cái thiên ao xanh như ngọc bích.

Thiên ao, theo vách đá không ngừng có nước chảy xuống, hình thành một thác nước nguy nga.

Một nữ tử ngồi trên một vách đá của thiên ao, hai chân thả trong nước, mặc cho nước từ trong thiên ao đang chảy qua chân nàng.

Ánh mắt nữ tử nhìn phương xa, chỗ sâu của đôi mắt trong suốt phảng phất có một màn u buồn tan không ra.

Kế bên tóc nàng, có một cây trâm bạc cực kỳ lộng lẫy.

Một lát sau, nữ tử duỗi tay lấy cây trâm cài đầu xuống, tóc đen như mây xõa xuống.

Nữ tử cẩn thận ngắm nghía cây trâm cài đầu trong tay, chỗ sâu trong đôi mắt u buồn lại càng thêm u buồn.

- Ta đến tột cùng đã quên cái gì?

- Ta khẳng định đã quên cái gì!

Có nước mắt trong suốt nhỏ xuống trên trâm cài đầu.

Mấy năm nay, nàng cảm giác mình đã quên mất chuyện quan trọng nhất trong đời mình, nhưng như thế nào cũng nhớ không nổi.

Nhất là từ sau khi tu thành Tiên Anh, loại cảm giác này càng phát ra cường liệt.

Cái này cũng dẫn đến công lực của nàng còn đang tăng trưởng, rõ ràng đã đạt đến yêu cầu độ thiên kiếp, nhưng cảnh giới vẫn trì trệ không tiến, vô pháp dẫn Động Thiên Kiếp.

Giữa lúc nữ tử lẳng lặng nhìn cái trâm cài đầu trong tay, đột nhiên có một đạo tia chớp màu tím phá vỡ tầng tầng mây mù, trong nháy liền có một nữ tử xuất hiện trên bầu trời, rồi hạ xuống.

Nữ tử bỗng nhiên giật mình, vừa muốn trốn tránh.

Đôi mắt của nữ tử bỗng nhiên trương lớn, lộ ra kinh hỉ cùng vẻ khó tin, mà giờ này mi tâm nàng mơ hồ xuất hiện một tia chớp phù hiệu.

Chỗ sâu của quần sơn.

Cửu Huyền Cung.

Tông chủ còn đang trầm ngâm ở bên trong, cùng bảy vị phong chủ dưới tay hắn, đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp theo hóa thành tám đạo hồng quang, biến mất trong nháy mắt tại cung điện.

Huyền Đình Cung, tám đạo hồng quang rơi xuống trước mặt nữ tử, hiện ra tông chủ Cửu Huyền Tông cùng bảy vị phong chủ.

Lúc này, một số Chân Tiên của Huyền Đình Phong đã bị kinh động, lần lượt phi thân đến.

Khi thấy tông chủ Cửu Huyền Tông cùng bảy vị phong chủ, họ liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tuy nhiên, tông chủ Cửu Huyền Tông cùng bảy vị phong chủ chỉ phất tay qua loa, ánh mắt họ chăm chú dừng lại ở mi tâm của nữ tử, nơi có phù hiệu lấp lánh như ẩn như hiện.

Những Chân Tiên bị kinh động cũng nhận ra điều này, mỗi người vừa mừng vừa sợ, thậm chí có người xúc động đến rơi nước mắt.

Nhưng rất nhanh, trong niềm vui, họ bắt đầu nhìn nữ tử với sự lo lắng.

Bảy vị phong chủ cũng có người cau mày, lông mày trắng dài của tông chủ cũng thoáng qua vẻ suy tư.

- Tốt, tốt!

Không ngờ Tử Tiêu Lôi Đình Trượng lại trở về vào lúc này, và còn nhận Ấn Nhiễm Nguyệt làm chủ.

Phong chủ Lam Nhiễm của Huyền Băng Phong nói với vẻ mặt vui mừng.

- Nàng chính là Ấn Nhiễm Nguyệt sao?

Hoàng Phủ Huyễn, phong chủ Huyền Duệ Phong, bất ngờ thốt lên.

Hắn nhớ hơn mười năm trước từng nghe về một nữ đệ tử có đơn linh căn lôi hệ ở Huyền Đình Phong, muốn gặp nhưng khi đó có việc phải đi xa nhà.

Vừa trở về, còn chưa kịp xử lý công việc, hắn đã bị tông chủ gọi đi bàn việc.

Khi phong chủ Thân Đồ Côn của Huyền Sát Phong đề xuất xoá tên Huyền Đình Phong khỏi hàng ngũ Huyền Phong, Hoàng Phủ Huyễn nhớ lại Ấn Nhiễm Nguyệt, liền đề cập đến nàng.

Người mang linh căn hệ lôi đã ít, mà đơn linh căn hệ lôi lại càng hiếm.

Cửu Huyền Tông là đại môn phái, không thiếu tài nguyên, mà thiếu những nhân tài xuất chúng.

Nếu Ấn Nhiễm Nguyệt được phát hiện, nàng có thể nhanh chóng trưởng thành và thay đổi tình thế của Huyền Đình Phong.

Hoàng Phủ Huyễn nhắc đến Ấn Nhiễm Nguyệt cũng vì muốn bảo vệ danh hiệu Huyền Phong cho Huyền Đình Phong.

- Không sai.

Lam Nhiễm gật đầu.

- Tông chủ, nếu Tử Tiêu Lôi Đình Trượng đã trở về, chúng ta nên dừng việc bàn bạc trước đó.

Hoàng Phủ Huyễn nói.

- Ta không đồng ý!

- Tử Tiêu Lôi Đình Trượng tuy đã trở về, nhưng cần để nó nhận chủ một lần nữa.

Thân Đồ Côn, phong chủ Huyền Sát Phong, lên tiếng.

- Điều này không ổn, đạo bảo đã nhận chủ là cơ duyên của nàng, sao có thể cưỡng ép đoạt lấy?

Hoàng Phủ Huyễn nhíu mày.

- Ta không nói cướp đoạt, nhưng nàng có tâm ma chướng, tu vi có thể sẽ đình trệ ở cảnh giới Tiên Anh.

- Tử Tiêu Lôi Đình Trượng là đạo bảo, đối với sự hưng thịnh của Cửu Huyền Tông rất quan trọng, không thể để nàng nắm giữ mà không phát huy được uy lực thật sự, đó là phung phí.

Thân Đồ Côn nói.

- Thân Đồ Côn nói đúng, Tử Tiêu Lôi Đình Trượng rất quan trọng.

- Đặc biệt trong tình thế hiện tại của Cửu Huyền Tông, cần phát huy tối đa tác dụng của nó.

- Cơ duyên của nàng, chúng ta có thể bù đắp bằng cách khác.

Trác Lê, phong chủ Huyền Vu Phong, nói.

Ngoại trừ Hoàng Phủ Huyễn và Lam Nhiễm, các phong chủ khác đều tán thành.

- Tông chủ, các vị phong chủ, Huyền Đình Phong gần ngàn năm càng ngày càng suy tàn, Tử Tiêu Lôi Đình Trượng là hy vọng của chúng ta, không thể để nó bị lãng phí, phải để nó tỏa sáng.

Một người đàn ông trung niên cao gầy nói.

Người đàn ông trung niên có khí tức của Chân Tiên ngũ phẩm.

- Ấn Nhiễm Nguyệt không thích hợp nắm giữ Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, kính xin tông chủ cùng các vị phong chủ minh giám.

Hai Chân Tiên tứ phẩm khác chắp tay nói.

Hoàng Phủ Huyễn nhíu mày, nói:

- Các ngươi nói có lý, nhưng nếu cơ duyên rơi vào các ngươi, tông môn lại cướp đi để ban cho người khác, các ngươi có đồng ý không?

- Có cảm thấy công bằng không?

- Vì tông môn, vì Huyền Đình Phong, chúng ta đồng ý!

Ba vị Chân Tiên đồng thanh trả lời.

Hoàng Phủ Huyễn nhìn ba người, họ hơi lúng túng và tránh ánh mắt hắn.

- Kỳ thực, ta cho rằng nên hỏi thêm ý kiến của Ấn Nhiễm Nguyệt và khí linh.

Lam Nhiễm lên tiếng.

- Lam sư muội nói đúng lắm.

Tông chủ Nhạc Hoài gật đầu, vuốt hai cái bạch mi rồi hướng về Ấn Nhiễm Nguyệt nói:

- Lôi Tiêu, ngươi đã nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta, mời ngươi ra mặt một chút.

Nhạc Hoài vừa dứt lời, mi tâm của Ấn Nhiễm Nguyệt lóe lên ánh điện, ngay lập tức trên tay nàng xuất hiện một cây quyền trượng màu tím.

Quyền trượng này được chế tạo từ chất liệu không rõ, trên mặt phủ đầy những phù văn cổ xưa, ánh điện lượn lờ tỏa ra uy nghiêm vô cùng.

Khi thấy Tử Tiêu Lôi Đình Trượng xuất hiện trong tay Ấn Nhiễm Nguyệt, nhiều Chân Tiên trong Huyền Đình Phong không giấu nổi ánh mắt nóng bỏng.

Một nữ tử trẻ với tóc tết thành hai bím, trông chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, xuất hiện trên Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, xung quanh nữ tử có ánh điện lượn lờ như tắm trong sấm sét.

Nữ tử này chính là khí linh của Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, Lôi Tiêu.

Đạo bảo, như ý nghĩa là bảo vật của người tu đạo, khi thai nghén có khí linh, nó có suy nghĩ và cách hành động độc lập.

- Lôi Tiêu, ngươi bị thương sao?

Nhạc Hoài và bảy vị phong chủ đều thay đổi sắc mặt khi thấy khí linh hiện thân.

- Lời thừa, Sở Ly đã chết, ta có thể không bị thương sao?

Lôi Tiêu trả lời đầy bực tức, lộ ra tính khí rất nóng nảy, chẳng có chút nào giống một nữ tử ôn nhu hiền thục.

- Sở Ly chết như thế nào?

Nhạc Hoài và bảy người tuy đã sớm đoán Sở Ly đã chết, nhưng nghe thấy vẫn không khỏi biến sắc.

- Ta làm sao biết?

Lôi Tiêu lần nữa trả lời khó chịu.

- Sao ngươi lại không biết?

Thân Đồ Côn cau mày hỏi.

- Ngươi ngốc à, ta đã nói ta bị thương?

- Rất nghiêm trọng, nhiều ký ức đã bị mất!

Lôi Tiêu không chút khách khí mắng hắn.

Bị khí linh mắng trước mặt, Thân Đồ Côn thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng vẫn nén bất mãn trong lòng.

- Lôi Tiêu, Ấn Nhiễm Nguyệt có tu vi quá thấp, lại có tâm ma chướng, khó có thể đột phá.

- Ngươi theo nàng, không chỉ khó khôi phục thương thế mà còn không phát huy được bản lĩnh.

- Vì vậy, ngươi có nên cân nhắc lại không?

Nhạc Hoài nói.

- Được rồi, những tiểu tử này của Huyền Đình Phong, ta cũng không phải không quen biết, nền tảng ta biết rõ.

- Đây là chuyện của ta, ta đã chọn Ấn Nhiễm Nguyệt, các ngươi đừng lắm lời nữa!

Lôi Tiêu nói rồi biến mất trong một đạo điện quang, cùng với quyền trượng trong tay Ấn Nhiễm Nguyệt.