← Quay lại trang sách

Chương 808 Lại khốn

Không phải ảo giác!

- Đây là trận pháp công kích!

Bốn đại đô úy lớn tiếng kêu lên, ánh sáng trên tiên khí đại phóng, gào thét đón lưu tinh rơi xuống.

Mọi người cũng rối rít thả ra pháp bảo.

Trong nháy mắt, pháp bảo đầy trời như tinh hỏa xẹt qua bầu trời đêm.

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh!

Lưu tinh rơi xuống đập vào pháp bảo, tạo nên những tiếng va chạm vang dội như sơn băng địa liệt, nổ lên những đoàn pháo hoa.

Trấn Tây Đại Quân trở nên rối ren, không ít người bị thương.

Trên bầu trời Khai Minh Tiên Đảo, Kỷ Duyên cùng đám người nhìn thấy "Nhị Thập Bát Tinh Túc Huyễn Diệt Đại Trận" bỗng nhiên phát động uy lực, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ biết đại trận này rất lợi hại, nhưng chưa từng thấy nó khởi động toàn lực để đối chiến.

Hôm nay, bọn họ mới biết đại trận này một khi khởi động, biến hóa chỉ trong nháy mắt, khiến địch khó có thể đề phòng.

- Ổn định trận tuyến, tập trung lực lượng công kích Khai Minh Đảo!

- Khai Minh Đảo nhất định là mắt trận, chỉ cần công dưới Khai Minh Đảo, trận pháp sẽ bị phá vỡ!

- Ai sợ hãi lui về phía sau sẽ bị giết không tha!

Bạch Huyễn lớn tiếng quát.

Hai mắt Bạch Huyễn biến thành màu máu, lộ ra vẻ thô bạo hung tàn và điên cuồng, như một con ma thú.

Hắn tản ra sát khí ngập trời, dẫn đầu nhân mã tinh nhuệ xông về Khai Minh Tiên Đảo.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Bốn đại quân doanh của Bình Tự Tây Thành thấy Bạch Huyễn xung phong ở trước, mỗi người đều bị khơi dậy ý chí chiến đấu, rêu rao lên và tiến về Khai Minh Tiên Đảo.

- Giết!

Năm đại quân đánh tới, Trịnh Tinh Hán mang theo một đạo nhân mã giết tới hai chi nhân mã ở bên trái, Phong Tử Lạc mang theo một đạo nhân mã giết tới hai chi nhân mã ở bên phải, bỏ qua Bạch Huyễn đang lãnh đạo trung quân nhân mã tinh nhuệ.

Nhánh binh mã này phần lớn là tinh nhuệ của Phù Không Tiên Đảo, một phần là nhân mã từ nơi khác đến, và một phần là người của Trấn Tây Tướng Quân cũ, Câu Hoàn.

Tinh nhuệ nhất của Câu Hoàn đã bị Tần Tử Lăng diệt sát, khiến Phù Không mất lượng lớn thế lực, vì lẽ đó hắn điều không ít người từ Phù Không Tiên Đảo đến.

Bạch Huyễn nhìn thấy mình dẫn đầu nhân mã xông vào, không khỏi cười gằn với vẻ đắc ý.

- Ha ha!

- Mộ Dung Sở, các ngươi tất cả đều chịu chết đi!

Nhìn thấy đám người Mộ Dung Sở ở giữa Khai Minh Tiên Đảo, Bạch Huyễn dẫn người xông tới giết.

Người chưa tới, một thanh phi kiếm đã gào thét hướng tới Mộ Dung Sở.

- Làm tổng quản không tốt sao?

- Nhất định phải gấp đi tìm cái chết như vậy, tội gì phải đến đây!

Mộ Dung Sở đảo mắt thấy phi kiếm áp sát, đột nhiên trong mây mù có một người đi ra, tay cách không tạo ra một trảo chụp lại phi kiếm.

- Muốn chết!

Bạch Huyễn hét lớn, hào quang trên phi kiếm tăng vọt, một đạo kiếm mang sắc bén bắn nhanh ra.

Nhưng bàn tay to lớn đột nhiên vồ xuống, năm ngón tay uốn lượn hợp lại, đạo kiếm mang sắc bén bị bức ép trở về phi kiếm, rồi bàn tay to lớn liền tóm lấy phi kiếm.

Phi kiếm như linh xà trong bàn tay không ngừng co duỗi vặn vẹo, nỗ lực chạy trốn nhưng không thoát.

- Phốc!

Bạch Huyễn cảm giác buồng tim bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt được, một ngụm máu tươi không nhịn được mà phun ra.

- Làm sao có khả năng!

Ánh mắt Bạch Huyễn lộ vẻ hoảng sợ, tiên lực dâng trào, định chạy trốn.

Nhưng chưa kịp chạy đi, lại có một bàn tay to lớn từ trên trời rơi xuống phủ đầu hắn, gắt gao trấn áp.

Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Kỷ Duyên và đám hộ pháp Địa Tiên, thậm chí Mộ Dung Sở đều nhìn trợn mắt hốc mồm, khô miệng khô lưỡi.

Bạch Huyễn là Chân Tiên!

Tần Tử Lăng chỉ dùng tiên thuật trấn áp, thực lực giữa hai người cách biệt bao nhiêu!

- Không thể!

- Ngươi vừa vượt qua thiên kiếp, ta cũng vừa vượt qua thiên kiếp!

- Ngươi không thể lợi hại hơn ta nhiều như vậy!

Bạch Huyễn lẩm bẩm, phảng phất như mất hồn.

- Sự thật chính là như vậy!

- Vì lẽ đó, làm người không nên quá đáng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

- Nhưng bây giờ đã quá muộn!

Tần Tử Lăng nói, bàn tay đột nhiên phát lực, tiên lực như đao đâm vào tiên phủ của hắn.

- Không...

Bạch Huyễn hét rầm lên, tiếng thét chói tai im bặt.

- Chết rồi!

- Liền chết như vậy!

Tất cả mọi người nhìn thấy Bạch Huyễn, một khắc trước còn hăng hái, giờ hai mắt trừng lồi, mất đi bất kỳ hào quang nào, máu tươi từ khóe miệng hắn chảy xuôi.

Mọi người hồn bay phách lạc, tóc gáy dựng đứng.

- Chạy mau a!

Không biết ai kêu lên một tiếng.

Những người trung thành với Bạch Huyễn giật mình tỉnh lại, dồn dập quay đầu bỏ chạy.

- Đã quá muộn!

Vừa quay đầu, họ đã thấy chín con Hỏa Nha to lớn từ bốn phương tám hướng phóng lên, bao vây tất cả lại.

Liệt diễm hừng hực, như một cái Hỏa Đỉnh to lớn bao lấy mọi người.

- Mộ Dung Sở, ngươi mở Thông Linh Các, thường xuyên giao du với người của Phù Không Tiên đảo và Phủ Trấn Tây Tướng Quân, biết được nhiều người.

Trong Cửu Đỉnh Hỏa Nha Kiếm Trận này, ai là đại tội ác, giết không tha, ngươi chỉ ra đi.

Tần Tử Lăng vừa lấy kiếm trận khốn tinh nhuệ của Phủ Trấn Tây Tướng Quân, vừa chuyển thi thể Bạch Huyễn và những Tiên Anh đã bị giết vào động thiên thế giới, vừa hỏi Mộ Dung Sở bên cạnh.

- A, nha!

Mộ Dung Sở giật mình, rồi chỉ vào trong kiếm trận.

Mỗi khi Mộ Dung Sở chỉ một cái, trong biển lửa lại bay lên một con Hỏa Nha nuốt chửng người đó, biến mất không còn tăm hơi, ngay cả Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ cũng không thoát được.

Tình cảnh này khiến Kỷ Duyên và mọi người đều kinh hồn bạt vía nhưng phấn khởi không ngớt.

Đặc biệt là năm vị hộ pháp Địa Tiên còn lại, trán chảy mồ hôi, nhưng mặt lại căng đỏ vì phấn khởi.

Chân Tiên nhất phẩm không cần dùng tiên khí cũng có thể tiêu diệt, sức chiến đấu này e rằng không kém Chu Tuấn đại vương!

Họ đi theo hắn, tuyệt đối là cơ duyên lớn.

Động thiên thế giới, tăng thêm không ít cầu vồng tiên lực.

Trong đó có một đạo chói mắt óng ánh cực kỳ, lực áp tất cả cầu vồng tiên lực.

Theo Mộ Dung Sở và Kỷ Duyên chỉ người có tội ác, Cửu Đỉnh Hỏa Nha Kiếm Trận ngày càng ít Địa Tiên, còn lại đa phần là Bán Tiên và Huyền Sư.

Những người này tu vi còn thấp, Mộ Dung Sở và những người khác không nhận ra, cũng không rõ lắm.

- Nếu các ngươi bó tay chịu trói, để Mộ Dung đảo chủ thẩm vấn xong, nếu không có vấn đề, sẽ tha một con đường sống, bằng không giết không tha!

Tần Tử Lăng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, giương giọng nói.

Người bên trong Cửu Đỉnh Hỏa Nha Kiếm Trận, sớm đã bị giết đến sợ vỡ mật, nghe Tần Tử Lăng nói, mỗi người không chút do dự thu pháp bảo, bó tay chịu trói.

Tần Tử Lăng thấy thế cũng thu hồi Hỏa Nha Kiếm.

- Mộ Dung Sở, những người này giao cho các ngươi xử lý.

Phù Không lão tặc đã không nhẫn nại được nên đang giết vào, ta đi trước rồi xử lý, sau đó sẽ đi Bình Tự Sơn.

Tần Tử Lăng nói.

- Chưởng giáo muốn đi Bình Tự Sơn?

Mộ Dung Sở không khỏi khẽ run lên, thoát khẩu nói.

Kỷ Duyên và những người khác nghe vậy, càng sợ đến run lập cập.

- Phù Không không phải Huyết Vân, chuyện lần này huyên náo như thế lớn, ta không đi một chuyến Bình Tự Sơn là không xong.

- Gần như thời điểm đi Bình Tự Sơn, đàm luận rõ ràng cùng Chu Tuấn đại vương.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

Dứt lời, Tần Tử Lăng chỉ hai vị kim mao đại hán cao một trượng bên cạnh, nói với Mộ Dung Sở:

- Bọn họ là Viên Đại và Viên Nhị, Trịnh trưởng lão và Phong trưởng lão bên đó, ngươi không cần lo.

- Đây là cơ hội luyện binh của Binh Đường, Viên Đại và Viên Nhị sẽ chú ý hỗ trợ.

- Dạ!

Mộ Dung Sở khom người lĩnh mệnh, sau đó nhìn Viên Đại và Viên Nhị.

Kỷ Duyên và những người khác cũng nhìn theo.

Viên Đại và Viên Nhị cười nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu.