← Quay lại trang sách

Chương 820 Ngươi ở đây hiện tại có bao nhiêu Thiên Dương Chu Thảo?

Rất nhanh, năm vị Yêu Tiên Thủy Tộc cùng Thất Thải và Ô Thải cáo từ rời đi, trực tiếp chạy tới Loạn Lưu Thâm Uyên.

Sau khi bảy người rời đi, Tần Tử Lăng lấy ra một ít tiên đan chữa thương cùng Vô Trần Tiên Đan cấp bậc Tiên Anh phân phát cho ba Trấn Tướng Quân và Bạch Nghiêu.

Bốn người nhận được tiên đan đều là người có mắt nhìn, vừa thấy tiên đan chữa thương và Vô Trần Tiên Đan liền giật mình, hiểu rõ lý do tại sao Kim Dục và năm người kia có thể nhanh chóng đột phá thành Chân Tiên nhị phẩm.

Chu Tuấn thấy Tần Tử Lăng phân phát tiên đan cho Vưu Hồng Linh và ba người còn lại, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.

Dù hắn là Chân Tiên tam phẩm, nếu không tiếc hao tổn tuổi thọ và dao động căn cơ, hắn cũng có thể bùng nổ sức mạnh Chân Tiên tứ phẩm, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự hào phóng của Tần Tử Lăng.

- Đa tạ chưởng giáo!

Vưu Hồng Linh và ba người còn lại kích động cúi đầu cảm tạ Tần Tử Lăng.

Họ đổi cách xưng hô từ "Tần chưởng giáo" thành "chưởng giáo.

Điều này tuy đơn giản nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

Chu Tuấn thấy đám người Vưu Hồng Linh trực tiếp gọi Tần Tử Lăng là chưởng giáo, cho rằng điều này là đương nhiên và không hề bất mãn.

Hiện tại, ngay cả hắn cũng xem Tần Tử Lăng là đại ca, và từ một góc độ nào đó, Hỏa Viên Quốc đã trở thành thế lực phụ thuộc của Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng là người trọng tình nghĩa, làm người khiêm tốn, không giống như Cửu Huyền Tông, ép buộc thế lực lệ thuộc làm nô tài tùy tùng, mà là cùng họ xưng huynh gọi đệ và không tiếc đánh đổi để trợ giúp.

- Đều là người mình, không cần khách khí.

Tần Tử Lăng mỉm cười, vung tay nói, sau đó nói với Chu Tuấn:

- Chu Tuấn, đại quân của Phủ Trấn Tây Tướng Quân hiện đang bị người của ta khốn tại Khai Minh Tiên Đảo.

- Nguyên bản ta còn muốn mượn cơ hội này để luyện binh, nhưng bây giờ thấy vẫn nên bỏ đi, tránh gây nhiều thương vong.

- Ngươi là quốc chủ, hãy phái một người hạ đạo thánh chỉ, để Phủ Trấn Tây Tướng Quân dừng tay.

- Được rồi, đại ca!

Chu Tuấn gật đầu đồng ý.

Dù người lợi hại như Tần Tử Lăng, lại vẫn muốn bắt người luyện binh!

Sau đó, Chu Tuấn dặn dò Bạch Nghiêu đi một chuyến đến Khai Minh Tiên Đảo, Tần Tử Lăng thì gọi Ứng Báo cùng đi.

Hai người rời khỏi, Tần Tử Lăng lại để Tiêu Thiến và Hạ Nghiên trở về Vô Cực Tiên Đảo để tọa trấn.

Chu Tuấn thấy thế cũng để Vưu Hồng Linh và đám người dẫn người trở về thành trì của mình để tọa trấn.

Đám người Vưu Hồng Linh nhận được tiên đan chữa thương và Vô Trần Tiên Đan, đã sớm mong muốn trở về bế quan chữa thương tu luyện, nên lòng tràn đầy vui mừng mong đợi lĩnh mệnh rời đi.

Rất nhanh, trong Hỏa Viên Cung chỉ còn lại Tần Tử Lăng và năm vị Minh Tiên Tướng.

- Chu Tuấn, hiện tại ngươi có bao nhiêu Thiên Dương Chu Thảo?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Đại ca muốn Thiên Dương Chu Thảo bao nhiêu thời hạn?

- Thiên Dương Chu Thảo mỗi trăm năm dài ra một lá.

- Đại đa số Thiên Dương Chu Thảo dài ra ba lá thì không dài thêm, chỉ có số ít mới có thể dài đến mười lá trở lên, tức là thời hạn một ngàn năm cực nhỏ.

- Huyền Dương Cốc có một mảnh vườn thuốc trồng trọt Thiên Dương Chu Thảo từ ngàn năm trở lên, Huyền Đình Phong đều có ghi chép, tổng cộng có sáu cây, ta không thể động đến.

- Ba trăm năm trở lên, ngàn năm trở xuống, theo quy định ta cần nộp lên chín phần bên trong mười phần cho Huyền Đình Phong.

- Nhưng ở đây ta có thể cắt xén bớt.

- Dù sao Cửu Huyền Sơn cách nơi này xa xôi, đi lại mất một hai năm, bình thường trăm năm cũng chưa chắc có người tới thị sát một lần.

- Vì vậy, thực tế ta chỉ nộp lên bảy phần.

- Với ba trăm năm trở lên, Huyền Đình Phong quy định mỗi hai mươi năm ta phải nộp lên một trăm cây.

Chu Tuấn nói.

- Một trăm cây?

- Nhiều như vậy!

Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi rất là kinh ngạc.

- Một trăm cây đối với chúng ta xác thực không phải ít, nhưng Thiên Dương Chu Thảo ba trăm năm đối với Chân Tiên lục phẩm, thất phẩm thậm chí phẩm cấp cao hơn mà nói, lại đáng là gì, còn chưa đủ nhét kẽ răng!

- Đối với bọn họ, linh thảo ngàn năm còn có chút phân lượng, vì thế sáu cây Thiên Dương Chu Thảo ngàn năm này, Huyền Đình Phong còn làm ghi chép, ta không thể động vào, còn phải tỉ mỉ che chở.

Chu Tuấn giải thích.

- Chả trách khi ta công phá sào huyệt Huyết Vân, tìm được sáu cây Thiên Dương Chu Thảo, Hỏa Long tiền bối liền không thèm để mắt tới!

- Đến cái cấp bậc đó của hắn, vài cây Thiên Dương Chu Thảo ba trăm năm xem như là có ít còn hơn không!

Tần Tử Lăng cảm khái, tay sờ cằm.

Thiên Dương Chu Thảo quan trọng đối với việc Hỏa Long khôi phục, cũng quan trọng đối với Tần Tử Lăng.

Biết Chu Tuấn có sáu cây Thiên Dương Chu Thảo ngàn năm tuổi, Tần Tử Lăng không muốn bỏ qua.

Nhưng sáu cây này đã được Cửu Huyền Tông ghi chép, khiến hắn phải kiêng dè.

Cửu Huyền Tông là quái vật khổng lồ, hiện tại hắn không thể trêu chọc nổi.

- Kỳ thực, ngươi có bao nhiêu Thiên Dương Chu Thảo, ta muốn bấy nhiêu!

Tần Tử Lăng nói.

- A!

Chu Tuấn mở miệng lớn, một hồi lâu mới cười khổ:

- Đại ca, nhất định không được a!

- Chúng ta đã đắc tội Huyền Sát Phong, lại biển thủ, Cửu Huyền Tông chắc chắn không bỏ qua.

- Khà khà, kỳ thực không phải chúng ta biển thủ, mà là người Huyết Sát Điện tấn công, phá hủy Huyền Dương Cốc!

Tần Tử Lăng nói.

- Xì!

Chu Tuấn hút một khẩu hơi lạnh, nhưng nhanh chóng lắc đầu:

- Nhiều người nhìn thấy, việc này không giấu được a!

- Bố trí tốt một chút, không gì là không giấu được.

- Chuyện này rất trọng yếu, cũng liên quan đến việc ngươi độ Phong Hỏa Kiếp.

Tần Tử Lăng trầm giọng nói.

Hỏa Long hiện tại chỉ có thể luyện chế Độ Ách Tiên Đan nhị phẩm, Chu Tuấn muốn tăng cao tỷ lệ độ kiếp thành công, cần Độ Ách Tiên Đan tam phẩm.

Vì thế Tần Tử Lăng nói Thiên Dương Chu Thảo liên quan đến việc Chu Tuấn độ Phong Hỏa Kiếp đúng là không khuếch đại.

- Chuyện này liên quan đến việc ta độ Phong Hỏa Kiếp?

- Đại ca có ý tham ô Thiên Dương Chu Thảo ngàn năm tuổi để ta dùng?

Chu Tuấn hơi run run, nhanh chóng lắc đầu:

- Thiên Dương Chu Thảo ngàn năm tuổi có lực lượng hỏa dương quá mãnh, ta dùng có thể bị hại!

- Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy!

Tần Tử Lăng vung tay:

- Ngươi tin ta không?

- Ta đương nhiên tin đại ca!

Chu Tuấn không chút nghĩ ngợi, nói.

- Vậy là được!

Tần Tử Lăng gật đầu:

- Đến đó ngươi tự khắc hiểu!

Tần Tử Lăng dứt lời, rời khỏi Hỏa Viên Cung.

Bên ngoài, mọi người đang quét qua chiến trường, tu bổ đại trận.

Đại trận đã tàn tạ, ba trấn nhân mã đã rời khỏi, chỉ còn lại trú quân Bình Tự Sơn.

Đột nhiên, biển máu bao phủ Huyền Dương Cốc, một Huyết Vân Ma Anh xuất hiện.

- Không tốt, Huyết Vân Ma Anh!

- Mọi người kinh hãi, Kim Ngô Tướng tế pháp bảo, giết về phía Huyết Vân Ma Anh.

- Nhưng Huyết Vân Ma Anh lợi hại, dễ dàng đánh rơi pháp bảo.

Chu Tuấn phát hiện dị thường, phi thân ra ngoài, thấy biển máu và Huyết Vân Ma Anh mất khống chế, gây sóng gió phá hoại.

- Cái này...

Chu Tuấn sững sờ.

Hắn biết Huyết Vân Ma Anh này không giống với Huyết Sát Điện, nhưng không nói ra được.

Biển máu tản mát khí tức như khi Phong Dận luyện hóa ma huyết.

Hắn không hiểu Tần Tử Lăng làm sao biến hóa ra Huyết Vân Ma Anh, liệu có thể hắn là người tu luyện đạo pháp ma môn không?

Nhưng điều đó tuyệt đối không có khả năng!

Bởi vì vị đại ca này của hắn, vừa rồi còn cảnh báo nghiêm nghị cho bọn họ, không cho phép bọn họ cường hành bá đạo!

Sao hắn có khả năng sẽ tu luyện loại bí pháp ma môn tàn nhẫn khát máu này!

- Còn đứng ngây ra đó làm gì?

- Ngươi nên ra tay rồi!

Trong lòng Chu Tuấn đang khó hiểu trăm bề, thì nghe thấy bên tai vang lên giọng nói của Tần Tử Lăng.

- Ác ma, chân thân ngươi đã chết rồi, ngươi còn không mau mau nhận lấy cái chết!

Chu Tuấn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, đạp không mà ra, Kim Diễm Côn phóng lên trời, đập xuống Huyết Vân Ma Anh.

- Oanh!

- Oanh!

Hai tiếng vang lên.

Huyết Vân Ma Anh không chịu nổi trước sức mạnh của Chu Tuấn.

Thân thể khổng lồ lập tức nổ ra.

Biển máu không còn Huyết Vân Ma Anh khống chế, hóa thành một bãi máu loãng tại Huyền Dương Cốc.

- Xì xì!

Máu loãng chảy qua đâu, khói đen và khói xanh bốc lên, tỏa ra mùi hôi thối.

Huyền Dương Cốc, từng mọc đầy Thiên Dương Chu Thảo, giờ loang lổ, khắp nơi bừa bộn, như làn da người bị phát mủ.